Trưởng phòng Ngụy của cục quản lý đường cao tốc trong tỉnh cúp điện thoại, nhìn người thanh niên đang đỏ mặt tía tai trước mặt, trong lòng không khỏi buồn cười:
"Cậu chính là cháu của trưởng phòng Biên?"
"Dạ". Phương Mộc lấy từ trong túi ra hai bao thuốc nhuyễn Trung Hoa, đặt ở trên bàn làm việc. Ngụy trưởng phòng giả vờ từ chối một chút, rồi vội nhét vào trong ngăn kéo.
"Ai da không cần khách sáo, chuyện này cũng không to tát gì."
"Sao lại không lớn chứ?" Phương Mộc vờ làm ra vẻ mặt hơi xấu hổ kèm giận dữ: "Ngụy trưởng phòng, chúng ta đều là người một nhà, mũ gì cũng có thể đội, nhưng mũ xanh thì không!" (đội mũ xanh: cắm sừng, ý chỉ vợ nɠɵạı ŧìиɧ.)
"Đừng nóng, đừng nóng." Vì việc không liên quan tới mình nên giọng điệu của Ngụy trưởng phòng cũng khá hời hợt: "Nói đi, tôi có thể giúp gì cho cậu?"
"Tôi muốn biết có phải con tiện tỳ đó lái xe đưa đàn ông đi thành phố S." Phương Mộc nghiến răng nghiến lợi: "Còn bịa chuyện với tôi là về nhà mẹ đẻ."
"Vậy thì dễ thôi." Ngụy trưởng phòng dụi dụi tàn thuốc, đứng dậy dẫn Phương Mộc đến phòng theo dõi.
Ông ta vừa chỉ thị nhân viên dưới quyền đi lấy những băng thu hình lưu lại, vừa hỏi Phương Mộc: "Xe của vợ cậu số bao nhiêu? Chúng tôi giúp cậu tra."
Phương Mộc lộ vẻ mặt khó xử "Ngụy trưởng phòng, tôi muốn tự mình tra có được không?"
"Cũng được." Ngụy trưởng phòng cười thầm, đã là cái đồ bị cắm sừng mà còn sĩ diện.
Phương Mộc tìm thấy băng thu hình hôm lần đầu tiên tới Lục gia thôn, lại tính toán thời gian chiếc xe tải đó ngừng ở trạm thu phí, liền nhìn chăm chăm màn hình không chớp mắt.
Bởi vì lúc ấy không nhìn được đăng ký xe tải, khi ra khỏi núi lại bị Lục Đại Xuân dùng áo khoác trùm kín đầu, cho nên Phương Mộc chỉ có thể căn cứ vào hình dạng bề ngoài của chiếc xe mà sàng lọc. Trong vòng bốn tiếng đồng hồ, có ba mươi sáu chiếc xe tải có bề ngoài giống chiếc xe kia ngừng ở trước trạm thu phí thành phố S. Phương Mộc ghi nhớ số xe từng chiếc, tâm tình hơi vui lên một chút. Tuy rằng phạm vi điều tra không phải nhỏ, nhưng ít ra cũng có một vài manh mối.
Ngay khi cậu định tắt máy thu hình, bỗng nhiên thấy một chiếc xe tải rất quen mắt đang từ hướng thành phố S đi tới, Phương Mộc vội vàng ghi nhớ biển số của chiếc xe này, tiếp tục lật xem những số xe ghi chép trong sổ tay, quả thật không lâu trước đó chiếc xe tải này từng ngừng ở trạm thu phí.
Phương Mộc hơi nhíu mày, từ thời gian mà suy đoán, chiếc xe tải này không thể chạy đến thành phố S rồi mới vòng về. Như vậy, khả năng lớn nhất chính là nửa đường đã rẽ vào quốc lộ, mà đoạn quốc lộ đó chính là đoạn thông tới núi Long Vĩ. Nếu như chiếc xe tải này là chiếc xe mà Phương Mộc đã ngồi, thì lại có điểm mâu thuẫn. Xe tải chạy vào quốc lộ, lái vào núi Long Vĩ đến Lục gia thôn, tiếp đó chở những bé gái bị lừa bán đến động Long Vĩ…đây là một quy trình cần rất nhiều thời gian hơn nhưng trên băng hình lại không thể hiện như vậy.
Có lẽ, có đến hai chiếc xe biển số hoàn toàn giống nhau, tại một nơi nào đó giữa đường đã tráo đổi cho nhau? Chỉ có như vậy, mới có thể lý giải vì sao trong thời gian ngắn như vậy đã có thể vòng về. Phương Mộc khoanh một vòng lớn trên biển số xe.
Trong mấy ngày này, Lương Tứ Hải dường như đã già đi mười tuổi. Không chỉ thể xác mà cả tinh thần đều vô cùng mệt mỏi, tựa hồ khả năng tư duy cũng giảm đi rất nhiều. Bành Trung Tài đang ở trước mặt hắn vô cùng kích động khoa chân múa tay nói chuyện gì đó, Lương Tứ Hải thỉnh thoảng lại bần thần.
Nửa năm nay rốt cục là đã xảy ra chuyện gì? Các phiền phức cứ thay nhau tìm tới cửa. Đầu tiên là bị cảnh sát phái người vào nằm vùng, may mắn có nội ứng, nhưng phí rất nhiều sức lực hắn mới được toại nguyện; tưởng rằng phế bỏ cái tên cảnh sát lâu năm họ Hình dễ như trở bàn tay, nhưng cũng phải mất một số tiền lớn, đến nay vẫn chưa hoàn toàn kết thúc; nhà tắm Bách Hâm không thể tiếp tục sử dụng, khách sạn Thành Loan cũng bị đóng cửa, bây giờ, ngay cả động Long vĩ bí ẩn nhất cũng bại lộ...
Nghĩ đến nơi này, Lương Tứ Hải liếc chiếc điện thoại di động của mình một cái. Mới vừa rồi, Lục Thiên Trường hổn hển gọi điện thoại tới, tay con trai hắn đã hoàn toàn bị phế, nguyên nhân gây nên việc này chính là do súng mà hắn đưa tới. Lương Tứ Hài cũng không thể không thừa nhân, đối với chuyện này mình đã không tính toán tới nơi tới chốn. Hắn vốn cho rằng bọn Lục Thiên Trường căn bản không biết dùng súng, cũng không muốn mạo hiểm đi mua súng lục quân dụng buôn lậu, thế là, liền mua mấy khẩu súng do Long Hóa chế tạo phi pháp. Không ngờ mấy khẩu súng này trong thời điểm mấu chốt lại bị tắc đạn, đã hoàn toàn hủy đi sự hợp tác và tín nhiệm bao năm nay của hắn với Lục Thiên Trường, khiến cho tên quấy rối kia may mắn chạy thoát.
Đúng, chính là cái tên cảnh sát tên Phương Mộc kia. Hắn xuất hiện, không chỉ khiến cho Lương Tứ Hải bị tổn thất về kinh tế vô cùng lớn, hơn nữa còn hao binh tổn tướng. Nhất là trận chiến ở xưởng thép Tụ Nguyên, mấy người đã chết tạm thời không tính, Lương Tứ Hải không thể không tiếp tục chi một số tiền lớn khơi thông bên trên, mới khiến mình được yên thân. Trận chiến lần này đã khiến cho tiềm lực của Lương Tứ Hải bị tổn thương nghiêm trọng. Nhưng mà chuyện này còn chưa làm cho Lương Tứ Hải bực mình nhất. Tiền có thể kiếm, người cũng có thể tìm về, con đường phát tài một khi bị chặn, sẽ khó lòng thông trở lại. Hố sâu ngăn cách giữa Lương Tứ Hải và Lục Thiên Trường đã không còn cách nào lấp đầy, đành lại phải tìm một "cái l*иg" khác. Người mua bên kia biên giới cũng cực kỳ bất mãn đối với sự cố lần này, rất có thể sẽ tìm một đầu mối khác trong nước để hợp tác.
Hiện thực chính là như vậy, bình an vô sự, mọi người cùng phát tài, một khi xảy ra chuyện, người mua bên biên giới sẽ vứt bỏ mình cũng như mình vứt bỏ Lục Thiên Trường vậy.
Hết thảy mọi chuyện, đều là do tên cảnh sát đáng chết kia!
Vẻ mặt Lương Tứ Hải đột nhiên lạnh lẽo. Kim Vĩnh Dụ vẫn ở bên cạnh im lặng không nói gì vội vàng ngăn cản Bành Trung Tài đang không ngừng liến thoắng. Hắn tự nhận hiểu rõ Lương Tứ Hải, vào lúc này tốt nhất đừng nên chọc giận ông chủ là hơn.
Kỳ thật đối với sự oán hận của Bành Trung Tài, Lương Tứ Hải từ đầu đến giờ đều không để ý. Có điều dù không nghe, hắn cũng biết đối phương đang đòi hỏi vấn đề gì. Thứ nhất là tiền, thứ hai là hứa hẹn về tương lai.
Lương Tứ Hải mở ngăn kéo, lấy ra hai phong bì đã chuẩn bị từ trước, ném ở trên mặt bàn.
"Ở đây có hai tấm chi phiếu, mỗi một tấm là 50 vạn, qua mấy ngày nữa, tôi sẽ bố trí cho mấy chú đi trốn, đợi mưa gió qua rồi, lại trở về."
Bành Trung Tài nhìn Kim Vĩnh Dụ, cà nhắc một chân đi tới trước, cầm một phong bì bỏ vào trong túi áo.
Kim vĩnh Dụ do dự một chút, cũng cầm phong bì còn lại. Một tấm chi phiếu mỏng manh lại nặng tựa ngàn cân.
Đợi mưa gió đi qua có lẽ là một năm hai năm, cũng có thể là tám năm mười năm. Đến lúc đó cho dù có trở về, một đại ca hô mưa gọi gió như hắn cũng chỉ có thể nhìn sắc mặt người khác mà kiếm cơm ăn.
Bành Trung Tài không nghĩ nhiều, mở miệng hỏi: "Ông chủ, tôi đi lần này, con trai tôi, còn có mấy bà vợ của tôi…phải làm thế nào?"
"Chú cứ yên tâm đi." Lương Tứ Hải khẽ cười: "Tôi sẽ chiếu cố bọn họ"
Nói là chiếu cố, kỳ thật là làm con tin. Nếu như hai người bọn họ làm chuyện gì bất lợi cho Lương Tứ Hải, thì gia đình mình sẽ gặp họa.
Kim Vĩnh Dụ cùng Bành Trung Tài đều hiểu rõ điều này, người trong giang hồ, thân không phải của mình, đã tham gia vào tổ chức này, chuyện nào nên nhịn thì nhịn, nên buông tay thì buông tay. Nhưng Kim vĩnh Dụ vẫn có chút không cam tâm, ngẫm nghĩ, thấp giọng hỏi: "Ông chủ, tương lại nếu có thể trở về, hai anh em chúng tôi...Sẽ bố trí thế nào?"
"Chuyện tương lại, để tương lai rồi tính." Lương Tứ Hải lập tức trả lời: "Chỉ cần người còn, chuyện khác chú không cần lo lắng….tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi các chú đâu."
Đây chỉ là một lời hứa suông, nhưng đã nói đến nước này, Kim Vĩnh Dụ cũng không tiện cầu xin Lương Tứ Hải điều gì nữa, đành phải đứng dậy cáo từ.
Kỳ thật Lương Tứ Hải không phải không tính toán qua chuyện này. Hai tên đàn em đắc lực đều không thể không trốn, tổ chức lại không thể giải tán, nhất định lại phải nâng đỡ một người.