Từ Đồng nói xong, liền trao đổi ánh mắt với Vương phó cục trưởng, không nói gì thêm nữa.
Phương Mộc và Biên Bình, Tiêu Vọng ba người ngồi trên ghế sofa, cũng đều không nói một lời. Việc đến nước này, còn có thể nói gì nữa đây. Phòng làm việc bao trùm một bầu không khí im lặng khiến cho con người ta cảm giác vô cùng ngột ngạt. Thật lâu sau, Vương phó cục trưởng mới hắng giọng một tiếng, nói tiếp: "Việc xử lý của cục công an chúng tôi ngày hôm nay đã gây ảnh hưởng tới công tác của các anh, đây là điều chúng tôi cũng không mong muốn. Có điều, phục tùng mệnh lệnh là thiên chức của cảnh sát... Lần sau chúng tôi nhất định sẽ cô gắng hết sức phối hợp."
Có lẽ cảm thấy những lời nói bằng tiếng Quan Thoại
(Quan thoại (
官話/官话; Guānhuà; nghĩa là "tiếng nói nhà quan"), hay Bắc phương thoại (北方話/北方话; Běifānghuà) bao gồm nhiều phương ngữ tiếng Trung sử dụng tại phần lớn khu vực phía bắc và tây nam Trung Quốc. Một số sách báo tiếng Việt dùng cách phiên âm không chuẩn và dùng tên Quan hỏa để gọi ngôn ngữ này. Khi được coi là một ngôn ngữ riêng biệt t
hì nó là ngôn ngữ có số lượng người sử dụng nhiều nhất trên thế giới.)
không đâu vào đâu này khó mà dằn lại cơn tức giận của đối phương, Từ Đồng ngẫm nghĩ rồi lấy ra một bao thuốc mời mọi người, chỉ có Tiêu Vọng nhận, Biên Bình tái mặt, xua tay không nhận, Phương Mộc từ đầu vẫn nhìn chằm chằm góc tường không để ý đến anh ta.
Từ Đồng hơi lúng túng, tự châm cho mình một điếu, sau khi hút hết nửa điếu, mới mở miệng: "Mấy người anh em à, tôi tuy không hiểu rõ tình tiết cụ thể của vụ án này ra sao, nhưng những gì các anh nói, tôi tin chắc hoàn toàn đều là sự thật. Có điều người trong giang hồ, thân không phải do mình làm chủ, mệnh lệnh của lãnh đạo tỉnh, chúng tôi biết có vấn đề, nhưng cũng không dám không phục tùng."
Vừa nói anh ta vừa đi đến trước mặt Phương Mộc, ngồi xổm người xuống, để tay trên bờ vai của Phương Mộc, thành khẩn nói: "Người anh em, đừng trách ông anh này, mấy người bọn anh còn phải chen chúc ở nơi này nhận đồng lương còm sống qua ngày, trên có quan dưới có tiểu nhân, đối đầu với bề trên, chúng tôi bị cách chức không quan trọng, cả nhà sẽ lấy gì mà sống đây."
Nói đến độ này, gần như mọi lời nói đều xuất phát từ nội tâm. Sắc mặt Biên Bình hơi dịu lại, kéo Phương Mộc cùng Tiêu Vọng đứng dậy chào ra về. Đi đến ngưỡng cửa, Phương Mộc đột nhiên xoay người lại: "Tôi có một yêu cầu."
Vương phó cục trưởng và Từ Đồng cùng đồng thanh: "Cậu nói đi." Phương Mộc gằn từng chữ: "Tôi phải mang theo các anh em của tôi về."
Bốn nhân chứng quan trọng "mất tích". một nhân chứng cuối cùng Lục Lộ trước sau đều không chịu mở miệng, công tác điều tra lâm vào cục diện bế tắc. Điều duy nhất có thể làm chính là tiếp tục truy bắt ba người bọn Kim Vĩnh Dụ đã chạy thoát khỏi hiện trường. Hai ngày sau, tên bị Phương Mộc dùng vòi nước cao áp phun bị thương bị bắt tại bệnh viện, mắt trái của tên nghi phạm hoàn toàn bị mù, thị lực mắt phải chỉ còn lại 0,05 cho nên vẫn nằm viện điều trị. Hắn kiên quyết không khai một lời, không có cách nào lấy được khẩu cung, nhưng căn cứ vào những chứng cứ hiện có, khởi tố tên đó không vấn đề gì. Về phần ba người Lục Thiên Trường, có thôn dân làm chứng, nhưng bản tường trình của nhân chứng lại hoàn toàn không giống nhau, sau khi hết thời hạn tạm giam quy định, đành thay đổi biện pháp ngăn chặn, chuyển thành bị cáo được bảo lãnh chờ xét xử hoặc là cấm đi khỏi nơi cư trú, nếu tiếp tục không tìm thấy chứng cứ, đành để mặc bọn chúng nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật.
Mà Phương Mộc thân là một trong những người có liên quan tới vụ án nên không đuợc tham gia bất kỳ hoạt động điều tra nào còn bị hạn chế quyền tự do. Điều này khiến cho nhiều người rất khó hiểu, nhưng cũng là câu trả lời dễ hiểu nhất cho việc cậu dám đối đầu với một số nhân vật tầng lớp trên. Sự thực đã quá rõ ràng, đối phương vừa đấm vừa xoa, mục đích chỉ có một : ép Phương Mộc phải buông tay!
Nhưng việc đã đến nước này, Phương Mộc sao có thể tỏ ra là chưa có chuyện gì xảy ra!
Mấy ngày nay, tiếng hô của Trịnh Lâm và tiểu Hải, a Triển trước sau cứ vang vọng bên tai Phương mộc. Mỗi khi cậu kiệt sức vì quá mệt mỏi hay có chút lười biếng, tiếng hô đó lại vang lên sang sảng, phảng phất như đang nhắc nhở bản thân: mọi chuyện chưa kết thúc, còn phải tiếp tục chiến đấu.
Có điều bây giờ Phương Mộc thực sự phải tự chiến đấu một mình.
Đối với chuyện xảy ra ở nhà máy thép Tụ Nguyên và trong lòng sông ngầm, có người hiểu rất rõ trong lòng, có người lại mù tịt không hay biết, tuy nhiên thái độ của mọi người đều là: tránh né. Thế lực của đối phương quá lớn, Phương Mộc đã cảm nhận rất sâu sắc, người khác cũng đã âm thầm hiểu được. Tổ viên Tổ chuyên án tuy rằng ngoài miệng không ai nói ra, nhưng mỗi người đều hi vọng vụ án Hình cục phó mau chóng kết thúc, để vụ án này hoàn toàn chìm xuồng, sau đó, mọi người đều trở lại cuộc sống bình lặng như trước.
Trên thế giới người xui xẻo có ngàn vạn, chẳng qua lần này đến phiên Hình Chí Sâm mà thôi.
Hướng hồ, họa đã đổ lên trên đầu Trịnh Lâm, tiểu Hải và a Triển, không ai muốn tiếp tục dẫm lên vết xe đổ đó để chuốc lấy tai họa.
Tất cả mọi người đối với tội ác đều giữ thái độ im lặng, giống như động đá vôi câm lặng, sông ngầm lặng câm. Cho dù biết sóng ngầm dưới mặt nước yên tĩnh đó đang bắt đầu sôi lên sùng sục, vẫn vờ như không thấy gì cả. Công việc điều tra của Phương Mộc tiến hành vô cùng gian nan. Ở bờ sông ngầm, Lục Đại Xuân từng nhắc đến một cái tên: "Ông chủ Lương". Người này chắc chắn là phần tử hàng đầu của tổ chức kia, Kim vĩnh Dụ nhiều lắm chỉ là nhân vật số hai. Hơn nữa, khách sạn thành loan và xưởng thép Tụ Nguyên chắc chắn có quan hệ với hắn. Theo lẽ thường, thông tin liên quan tới những tên đầu sỏ các tổ chức tội phạm đều nằm trong tay của cảnh sát, mà với người này, lại hoàn toàn không có một thông tin gì cả, mức độ ẩn thân không nói cũng có thể biết.
Cho dù vậy, cậu cũng chỉ có thể điều tra từ quan hệ xã hội của Kim Vĩnh Dụ và Bành Trung Tài, có lẽ có thể từ đó tra ra được thân phận của người này.
Phương mộc tận dụng tất cả các mối quan hệ xã hội có thể sử dụng, trắng đen đều không quan trọng. Tuy rằng có Biên Bình trợ giúp, nhưng đại đa số mọi người đều tuyệt đối kiêng kị với vấn đề này, cho nên những tin tức thu được từ phía chính quyền đã ít lại càng thêm ít.
Kim Vĩnh Dụ và Bành Trung Tài bề ngoài đều là thương nhân kinh doanh tại địa phương, nhưng từ những tin tức mà cảnh sát thu được, hai người đó đều có giao thiệp với xã hội đen, và cả những vị tai to mặt lớn. Sau cuộc chiến ở xưởng thép Tụ Nguyên, những phần tử hàng đầu như Kim vĩnh Dụ, Bành Trung Tài của tổ chức đó cơ bản đã lộ diện. Nhưng tất cả các manh mối tới đây thì bị cắt đứt, vì thế vẫn không thể nào biết vị ông chủ đứng đằng sau hai người họ.
Những tin tức do lão Quỷ cung cấp tuy rằng chưa được chứng thực, nhưng so với tư liệu của cảnh sát còn có giá trị hơn. Theo lời hắn, Kim Vĩnh Dụ và Bành Trung Tài tuy rằng một người ở thành phố C một người ở thành phố S, nhưng đều có chung một ông chủ. Con mắt của người này rất nhìn xa trông rộng, ở hai bên trắng đen đều có cơ sở rất vững chắc. Hơn nữa, thế lực của hai người họ ở địa phương, cũng đều do vị ông chủ này một tay gây dựng. Nhưng vị ông chủ này làm việc không hề phô trương, mà vô cùng thần bí, có thể liên hệ trực tiếp với ông ta chỉ có mấy người, đại đa số thành viên trong tổ chức cũng không biết hắn họ gì tên gì, càng chưa từng tận mắt nhìn thấy hắn. Có điều lão Quỷ nghe ngóng nhiều nơi vẫn thu được chút hiệu quả, nghe nói vị ông chủ đứng phía sau điều khiển này họ Lương, tự mình mở ra một công ty, ngành nghề đầu tư cụ thể của doanh nghiệp không rõ ràng, chỉ biết có liên quan đến vận tải.
"Vận tải" hai chữ này khiến Phương Mộc chú tâm. Cho dù là chuyển người bị hại đến động Long Vĩ hay là chuyển sang biên giới, đều cần phương tiện giao thông an toàn cỡ lớn. Lúc cậu đến Lục gia thôn lần đầu tiên, đã thấy chiếc xe tải mà Lục Đại Xuân và Lục Tam Cường điều khiển, lúc ấy, trong thùng xe phía sau chính là những bé gái bị lừa bán sang biên giới.
Có thể nhận định quá trình buôn bán trẻ em qua biên giới, về cơ bản có lẽ bao gồm mấy bước: lừa gạt, bắt cóc, thu mua, vận chuyển, trung chuyển, bán. Trong đó vận chuyển là quan trọng nhất, cũng là mắt xích dễ dàng phát sinh tình huống ngoài ý muốn nhất. Từ những thông tin thu được, "ông chủ Lương" này là một người cực kỳ cẩn thận, chu đáo, cho nên hắn nhất định đạc biệt quan tâm tới quá trình vận chuyển, thậm chí có khả đích thân hắn làm công đoạn này.