Dòng Chảy Ngầm Của Tâm Lý Tội Phạm

Chương 68

Dù cho lời nói của Phương Mộc bị gián đoạn, không rõ ràng, nhưng Trịnh Lâm lại hiểu ngay, anh cũng sững người giống như bị điện giật. Vài giây sau, Trịnh Lâm mới phục hồi lại tinh thần, trong mắt vẫn là nỗi sợ hãi không thể nào xua tan được.

"Bọn súc sinh này!" Trịnh Lâm liền cầm súng lên lao ra, vừa mới đứng dậy, liền có một loạt đạn vèo vèo bay tới. Anh không thể không thụt người xuống.

Phải làm sao đây?

Phương Mộc nóng lòng suy nghĩ, nhất định phải nhanh chóng cứu mấy bé gái kia ra khỏi khuôn đúc, nếu không, chỉ chút nữa thôi bọn chúng sẽ bị đúc thành thép lỏng 1500 độ mất!

Cái thùng đựng thép lỏng kia tiếp tục lăn lên, ầm một tiếng dừng ở dưới lò nung bằng điện. Lò nung nóng chảy bắt đầu hoạt động, nước thép đỏ rực sôi trào đang từ từ rót vào trong thùng đựng thép lỏng.

Trịnh Lâm tựa lưng ngồi trên mặt đất, nhìn dòng nước thép trút xuống như thác đổ kia, l*иg ngực không tự chủ được nhấp nhô. Đột nhiên, anh hét lớn một tiếng "Tiểu Hải, nổ súng!"

Lập tức anh đứng dậy chỉ súng về phía ngưỡng cửa bóp cò liên tục. Gần như đồng thời, tiểu Hải cũng từ chỗ núp nhảy ra, giơ súng bắn. Sau một loạt đạn bắn ra như gió táp mưa sa, tiếng súng rốt cục cũng lắng lại. Hai tên sát thủ ở ngưỡng cửa toàn thân lỗ chỗ vết đạn, chết tại chỗ. Gò má Trịnh Lâm bị viên đạn xẹt qua thành một vệt máu dài, cánh tay tiểu Hải cũng bị trúng đạn. Bọn họ ném súng lục đã hết đạn, chạy nhanh lên giàn giáo bê tông phía trên.

Tiếng súng ngưng, Phương Mộc chạy đến bên cạnh khuôn đúc. Cậu nhảy lên giàn giáo đặt khuôn đúc, nhìn vào bên trong khuôn đúc. Vừa nhìn, trong lòng lập tức lạnh băng.

Khuôn đúc hình trụ, đáy hình bán nguyệt, đường kính trong ước chừng khoảng 3 mét, sâu chừng bốn mét. Mấy bé gái chen chúc cùng một chỗ, tám bàn tay đều giơ lên phía mình, nhưng không làm sao bò lên được.

Phương Mộc nhìn lêи đỉиɦ đầu, thùng đựng thép lỏng đã đổ đầy nước thép, đang men theo khe trượt từ từ chảy xuống.

Không còn thời gian do dự, Phương Mộc thả người nhảy xuống khuôn đúc, dựa lưng vào vách ngồi xổm người xuống, cho một bé gái dẫm lên vai, rồi ra sức đứng dậy.

"Không tới!" Đỉnh đầu truyền tới giọng nói của Trịnh Lâm, "Cao thêm một chút nữa!"

Phương Mộc cảm thấy hai bắp đùi đang run rẩy, cậu cố hết sức thẳng người lên, cảm giác bé gái trên vai được đẩy lên cao hơn một chút.

Vẫn không đủ!

Trịnh Lâm ghé vào bên cạnh khuôn đúc cúi gập người, cơ hồ chui cả nữa người vào trong, nhưng, tay vẫn cách tay của cô bé vẫn còn cách một khoảng rất lớn.

Phương Mộc vẫn đang cắn răng kiên trì, cậu không nhìn được tình hình phía trên đầu, nhưng trong lượng trên bờ vai vẫn không giảm bớt chút nào cũng khiến cậu hiểu được, bọn Trịnh Lâm vẫn không thể lôi cô bé lên.

Làm sao đây? làm sao đây? Phải làm sao đây?

Đột nhiên, trước mắt Phương Mộc tối sầm lại, một bóng người nặng nề rơi xuống trước người mình. Ngay sau đó, "oành", "oành" hai tiếng, lại có hai người nhảy xuống.

Là Trịnh Lâm, tiểu Hải, còn có cả a Triển đang bị thương.

Tám người chen chúc ở trong khuôn đúc, vô cùng chật chội. Trịnh Lâm đẩy bé gái đã hoàn toàn ngơ ngẩn sang một bên, không nói một lời ngồi xổm người xuống, vỗ vỗ bờ vai của mình: "Phương Mộc, lên đi!"

Phương Mộc do dự một chút, "Anh...được không?"

"Mẹ kiếp đừng nhiều lời!" Trịnh Lâm chửi ầm lên: "Còn cách nào khác đâu? Nhanh lên!"

Phương Mộc cắn chặt răng, bước lên bờ vai Trịnh Lâm. Trịnh Lâm hít sâu một hơi, đột nhiên đứng dậy, sau đó ôm bé gái kia lên, cố sức nâng qua đỉnh đầu. Phương Mộc nhận lấy cô bé, tiếp tục dồn sức nâng lên, cho nó dẫm lên trên vai của mình. Đột nhiên trọng lượng tăng lên khiến cho chân Trịnh Lâm khuỵu xuống, mặt anh tím tái cố sức chịu đựng, cố sức đứng vững.

Non nửa thân thể của con bé rốt cục đã thò được ra khỏi khuôn đúc, bản năng cầu sinh khiến cho nó cố hết sức leo lên...rốt cục cũng nhảy được ra ngoài!

Phương Mộc không kịp mừng rỡ. Cậu nhìn thùng đựng thép lỏng trên đầu đang từ từ tiến đến, cúi xuống hét: "Anh trịnh, mau lên!"

Tiểu hải và A Triển tạo thành một cái cầu thang người thứ hai. tiểu Hải ở dưới, A Triển ở trên, làm theo như vậy, đứa bé thứ hai cũng đã ra được.

Mỗi khi lên cao được một phân sức lực trên người lại bị rút đi một phần. Mỗi một giây đồng hồ trôi qua, cuộc sống tuổi trẻ liền tới gần tử thần một chút. Bởi vì nước thép nóng rực trên đỉnh đầu, đang càng ngày càng tới gần.

Đứa thứ ba, đứa thứ tư.

Rốt cục, đứa bé cuối cùng cũng đã thoát khỏi khuôn đúc.

Phương Mộc đã không còn một chút sức lực nào nữa, hai chân đạp trên vai của Trịnh Lâm không ngừng run rẩy. Cậu miễn cưỡng tựa vào vách thép của khuôn đúc, giơ tay xuống phía a Triển đang nằm xụi lơ ở dưới đáy khuôn đúc.

"Cậu bị thương nặng, cậu lên trước đi!"

A Triển cố mở to mắt, nhìn thoáng qua tay của Phương mộc, lại nhìn Trịnh Lâm cùng tiểu Hải.

Ba người trao đổi ánh mắt với nhau, đồng thời cười ha ha.

"Nhanh lên!" Phương Mộc nhìn lêи đỉиɦ đầu, thùng nước thép đã ngừng ở phía trên khuôn đúc, sóng nhiệt bức người đang từng đợt từng đợt ập tới.

A Triển lại chẳng hề để ý đến cậu, mà trườn tới, chụp một chân Trịnh Lâm cố sức nâng lên. Cánh tay Tiểu Hải đã bị thương không thể dùng sức được nữa, anh ta cũng trầm bờ vai xuống, dùng một cánh tay khác cố sức nâng một chân khác của Trịnh Lâm lên.

Trịnh Lâm mất thăng bằng, Phương mộc cũng loạng choạng, lại cảm thấy thân thể đang từ từ được nâng lên.

Phương mộc lập tức hiểu được ý định của bọn họ, vội gào to "Không được! Các cậu..."

"Ngậm miệng!" tiếng quát của Trịnh Lâm cũng trở nên rất thê lương: "Chúng tôi đã không còn sức lực nữa rồi, mọi người không thể thoát được hết." Anh dừng lại thở dốc một hơi: "Tôi và hai người anh em của tôi chết cùng một chỗ, cũng có ý nghĩa."

Nước mắt anh, rốt cục tràn mi. Thùng đựng nước thép từ từ nghiêng xuống, tầm mắt cũng dần dần mơ hồ.

"Anh Trịnh..."

"Đừng nói." Giọng Trịnh Lâm càng ngày càng nhỏ: "Chuyện của Hình cục phó...Xin nhờ cậu!"

Phương Mộc đã nói không ra lời, cũng không nhìn thấy mặt Trịnh Lâm nữa, trước mắt chỉ thấy tiểu Hải cùng a Triển mặt đỏ bừng, cần cổ nổi lên gân xanh.

Trịnh Lâm thấp giọng quát "Một, hai, a…"

Khó mà có thể tin được một tiếng thét lớn như vậy lại có thể phát ra từ trong l*иg ngực của ba người đã sắp chết, cũng khó mà tin nổi hành động cuối cùng này của họ lại có một sức mạnh to lớn đến như vậy. Phương Mộc cảm thấy cả người bay lên.

Tiếng hét ấy khiến cho con người ta hiểu ra, sự sống của Phương Mộc được ba người Trịnh Lâm hất ra từ khuôn đúc.

Gần như đồng thời, thùng đựng nước thép hoàn toàn ngiêng xuống, nước thép 1500 độ trút vào trong khuôn đúc.

Phương Mộc ngã xuống trên giàn giáo bê tông, lập tức cảm thấy phía sau lưng đã bị phỏng. Nhiệt độ chung quanh thoáng chốc tăng lên mấy trăm độ. Phương Mộc không dám trì hoãn, nhảy xuống giàn giáo, thất tha thất thểu chạy ra cửa.

Cậu không thể quay đầu, cũng không dám quay đầu.

Trong nước thép cuồn cuộn có thể đốt cháy không khí trong nháy mắt, vang lên tiếng thét thấu trời, rồi im bặt.

Chương XXI : Nhân chứng im lặng.

Biên Bình đứng khoanh tay, lẳng lặng nhìn Phương Mộc từ bên ngoài cửa sổ. Cậu nằm úp ở trên giường, thân trên để trần, hai cô y tá đang thay thuốc giúp cậu. Chỗ bị bỏng phía sau lưng lộ ra da thịt đỏ lòm, nhìn qua thật ghê người.

"Trưởng phòng Biên."

Biên Bình nghe thấy có người gọi tên mình liền quay đầu lại, thấy Tiêu Vọng dẫn theo hai người từ đầu kia hành lang đi tới.

"À xin giới thiệu vị này là phó cục trưởng của chúng tôi Vương Khắc Cần, còn đây là đội phó Từ Đồng…..vị này là trưởng phòng Biên ở công an tỉnh tới." Tiêu Vọng giới thiệu Biên Bình với từng người một lượt, sau khi hai bên bắt tay chào hỏi xong, Biên Bình liền hỏi thăm ngay tình hình trước mắt. Từ Đồng đưa cho Biên Bình một tập hồ sơ tài liệu, để anh vừa nghe giải trình vừa đọc.

"Sáng nay chúng tôi nhận được tin báo, bên phía xưởng thép Tụ Nguyên có đấu súng. Sau khi chạy tới hiện trường chúng tôi phát hiện ba thi thể nam giới, ngoài ra còn có một thanh niên và bốn bé gái." Từ đồng hướng về phía Phương Mộc trong phòng bệnh lắc đầu: "Chúng tôi cũng không ngờ lại là cậu ta. Ngoài ra, ở gần hiện trường còn phát hiện một chiếc Santana có rèm che, trên xe có một bé gái. Mọi việc đang trong quá trình điều tra."