Dòng Chảy Ngầm Của Tâm Lý Tội Phạm

Chương 61

Phương mộc lập tức tắt đèn pin, khom người xuống, lặng lẽ từng bước từng bước tiến tới.

Càng tới gần chỗ đó, nước sông càng sáng, còn mơ hồ có tiếng người vẳng tới. Phương Mộc nhìn thấy một khối nham thạch khổng lồ chừng mười mấy tấn chắn ngang con sông phía trước. Cậu núp ở phía sau nham thạch, quan sát xung quanh một chút, tới gần bức tường nham thạch, có mấy chỗ gồ lên, có thể bám vào để leo lên trên. Cậu vừa suy nghĩ, vừa dùng tay chân nhẹ nhàng trèo lên, tay trái vịn chặt nham thạch, dồn sức, cả cơ thể liền dán sát trên vách nham thạch. Chân phải của cậu dò dẫm ở trên khối nham thạch vài cái, tìm thấy một cái hốc đá cạn, dẫm vào đó, chân trái bước lên một chỗ nham thạch gồ lên. Phương Mộc hít sâu một hơi, bất ngờ dồn sức rướn lên trên, hai mắt liền thấy tình hình ở phía sau khối nham thạch.

Cách đó không xa, dưới vách đá có một khoảng đất trống lớn, trên đó rải rác mấy đống lửa, có bóng người chập chờn lay động.

Phương mộc không dám nhìn nhiều, nhanh chóng rụt đầu lại. Vừa rồi thoáng nhìn, ngoài những hoạt động đang diễn ra trước mắt, Phương Mộc còn thấy rõ địa hình nham thạch ở đó, mặt đất khá bằng phẳng, lý tưởng nhất là ở gần bức tường bằng nham thạch, còn có một cái khe, một người ẩn nấp không thành vấn đề.

Hai tay Phương Mộc bám vào rìa khối nham thạch, ngầm lấy hơi, chân phải bước lên một khối nham thạch cao hơn, khẽ rướn quá nửa người phía trên lên khối nham thạch kia. Cả người cậu nằm phục dưới đất, từ từ bò tới cái khe ở phía trước, nghiêng người lăn một vòng, ẩn mình trong cái khe kia.

Lúc đã an toàn trong khe đá, Phương mộc mới nằm thở dốc. Cậu không dám hít thở quá mạnh, cố gắng từ từ điều hòa hơi thở. Chờ tới lúc hơi thở hồi phục một chút, cậu mới lấy từ trong ba lô ra kính viễn vọng nhìn ban đêm, nhìn về phía đám lửa.

Nơi này chắc hẳn là điểm bắt nguồn của con sông ngầm. Khoảng đất trống dưới vách đá rộng chừng trên một trăm mét vuông, giống như một gian phòng khách. Những ánh lửa kia đến từ những ngọn nến cắm xung quanh. Hai gã đàn ông ngồi túm tụm trên bờ sông, đang uống rượu và ăn thứ gì đó. Ở phía sau bọn họ, chỗ gần vách đá có một khối nham thạch lớn, một sợi dây xích quấn quanh đó, bên kia xích sắt là một đống cỏ khô vung vãi, bốn đứa bé gái nằm ngồi co ro trên đó, tất cả đều bị khóa chân bằng xích sắt kia.

Cơ thịt trên mặt Phương mộc từ từ đanh lại, hàm răng nghiến chặt vang lên tiếng ken két. Hướng tầm nhìn sang góc bên phải ánh mắt của cậu bắt gặp hai người một nam một nữ.

Mắt Phương mộc liền trợn trừng.

Người nam là Lục Đại Xuân, còn người phụ nữ bên cạnh hắn chính là Lục Hải Yến.

Lục Đại Xuân mặt đỏ bừng bừng, bước chân không có lực, dường như đã uống quá nhiều rượu. Hắn kéo Lục Hải Yến tới một đống cỏ khô khác sạch sẽ hơn, sau khi điên cuồng hôn hít một lúc, liền bắt đầu giở trò.

Lục Hải Yến nét mặt ngây dại, vẫn không nhúc nhích mặc cho hắn hành sự, dường như đã chai sạn rồi.

Hai gã gàn ông kia ngồi không yên, bắt đầu cười hô hô.

"Đại Xuân, thằng nhóc này không lo làm việc cho tốt, bắt Yến Tử tới đây để chơi, cẩn thận tao mách lại với cha mày !"

Phương Mộc nhận ra giọng nói này, chính là gã nông dân tên Lục Đại Giang.

Gã kia cũng bắt đầu phụ họa theo: " Đúng vậy, mẹ kiếp mày chơi sướиɠ vậy, để anh em tao ở đây làm ké với!"

"Làm con mẹ chúng mày, chúng mày dám!" Lục Đại Xuân đẩy Lục Hải Yến ra, lắc lư loạng choạng đứng dậy, rút từ sau lưng ra một khầu súng lục K54, "Có tin bố bắn hai đứa chúng mày không?"

Lời nói không biết thật giả nhưng súng trong tay là thực. Lục Đại Giang cùng gã kia cười gượng rồi ăn uống tiếp, không dám nói gì nữa.

Lục Đại Xuân tựa hồ khâm phục "Khí phách anh hùng" của mình, liền lôi Lục Hải Yến lên, đi đến phía sau một khối nham thạch.

Lục Hải Yến không chút kháng cự, cứ ngây ngây dại dại nhìn về phía trước, mặc kệ vạt áo trước ngực bung ra, hiện ra một đôi nhũ hoa nửa lộ nửa khép, khiến Lục Đại Giang cùng gã thôn dân kia cứ lén lút nhìn trộm.

Khối nham thạch kia tuy rằng có thể che mắt người khác, nhưng lại ở trong tầm nhìn của Phương Mộc. Lục Đại Xuân thô lổ xoay thân thể Lục Hải Yến lại, bắt cô khom người chống hai tay lên trên khối nham thạch, sau đó tụt quần của cô xuống tới dưới đầu gối, tự mình cũng cởϊ qυầи, áp sát vào...

Phương Mộc để kính viễn vọng xuống, nhắm hai mắt lại.

Cứu cô ấy ư? Lục Hải Yến bây giờ chỉ giống như một xác chết biết đi mà thôi, thậm chí cậu cũng không biết chắc chắn cô ấy bị ép buộc hay là tự nguyện. Hơn nữa, bây giờ mà ra tay có thể sẽ “đánh rắn động cỏ”.

Không cứu cô ấy sao? Cậu làm sao có thể trơ mắt nhìn một cô gái đầu óc ngây thơ, giản đơn bị làm nhục như vậy?

Những tiếng thở gấp cùng tiếng rêи ɾỉ của gã đàn ông cầm thú kia được động đá vôi thiên nhiên rộng lớn này khuếch tán đến vô hạn!

Phương mộc bịt chặt lỗ tai, trong lòng dường như cảm thấy nỗi nhục nhã còn dữ dội hơn so với Lục Hải Yến.

Cuối cùng, mọi thứ lại chìm vào yên tĩnh. Lục Đại Xuân thỏa mãn kéo quần lên, lách người đến ngồi trước đống cỏ khô, dạng tứ chi nằm ngửa ra. Lục Hải Yến toàn thân run rẩy, kiệt sức quỳ xuống, một lúc lâu mới run run kéo quần lên, buộc lại dây lưng.

Hàm răng Phương mộc muốn cắn nát mọi thứ. Cậu lấy thiết bị GPS ra, đánh dấu vị trí hiện tại. Lửa giận trong lòng cuộn lên tưởng như sắp làm cho máu cậu sôi trào, nhưng Phương mộc hiểu rõ, giờ phút này cần nhất là phải kiềm chế và tỉnh táo. Ở đây không có tín hiệu điện thoại, phải nghĩ cách rời khỏi chỗ này trước khi hừng đông tập hợp lực lượng đặc nhiệm bao vây nơi này. Đến lúc đó sẽ đòi lại hết mọi thứ!

Phương Mộc chống cả tay chân xuống đất, quyết định bò theo đường cũ xuống tảng nham thạch. Lúc này, giọng nói lờ đờ uể oải của Lục Đại Xuân lại truyền tới: "Mấy giờ rồi?"

Lục Đại Giang nhìn đồng hồ đeo tay: "Bốn giờ mười lăm phút."

"Ờ, Xe tải năm giờ rưỡi sẽ tới." Lục Đại Xuân xoay người ngồi dậy: "Đừng có ngủ đấy."

Xe tải sao? Phương Mộc dừng lại, ngẫm nghĩ, rồi lui trở lại cái khe.

Lục Đại Xuân vẫy tay, Lục Hải Yến nghe lời đi qua, ngồi ở bên cạnh hắn. Lục Đại Xuân ôm cô vào ngực, lại tự tiện sờ soạng.

Lục Đại Giang nhìn bọn họ, hiển nhiên bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ không nhỏ, hắn uống một hơi cạn bình rượu, xoa xoa đũng quần, đứng dậy đi tới chỗ mấy cô bé kia.

Hắn đứng bên cạnh đống cỏ khô, cúi người nhìn một hồi, sau khi lựa được một bé gái, không cần giải thích, nhào đến xé rách y phục của nó. Bé gái bừng tỉnh, ra sức giãy dụa, kéo mạnh xích sắt ở chân, khiến những bé gái khác đang ngủ cũng tỉnh dậy, chỉ một thoáng, tiếng la khóc vang ầm ỹ trong động đá vôi.

Lục Đại Xuân chửi đổng một tiếng, tiện tay nhặt một cục đá ném tới, trúng ngay phía sau lưng Lục Đại Giang. Lục Đại Giang ối một tiếng, hổn hển quay đầu : "Mẹ kiếp, mày làm gì vậy?"

"Cút xuống cho tao!"

"Bố mày không động đến đàn bà của mày, chơi bọn nó cũng không được sao?"

"Thối! Ông chủ Lương đã đặc biệt dặn bảo, không thể động đến bọn nó!"

"Dù sao cũng không còn là chim non nữa rồi, chơi một chút có ai biết đâu?" Lục Đại Giang hai mắt bị lửa dục thiêu đốt đỏ bừng bừng, cúi người xuống tiếp tục xé rách quần áo của bé gái kia.

Lúc này, chỉ nghe một tiếng "cạch", Lục Đại Giang không khỏi giật thót mình, từ từ quay đầu lại…khẩu súng trong tay Lục Đại Xuân đã lên đạn, họng súng đen ngòm chĩa vào người hắn.

"Cút xuống cho tao! Đừng bức bố mày trở mặt!"

Lục Đại Giang ủ rũ, chửi thầm một câu, phẫn nộ đứng dậy: Được được, xem như mày lợi hại."

Lục Đại Xuân cũng cảm thấy hành động của bản thân hơi quá đáng, giọng điệu cũng có vẻ dịu xuống: " Mày ngu như con lừa chỉ biết ăn no thôi, đợi đến lúc tống mấy con bé này đi rồi, về nhà làm với vợ mày có phải đã hơn không. Nếu như mày thấy không đã ghiền, lần sau đi mua đồ tao sẽ dẫn mày theo, cho mày nếm thử mùi vị con gái thành phố."

Lục Đại Giang sắc mặt khá hơn một chút, nhưng nhìn khẩu súng trong tay Lục Đại Xuân mặc dù đã hạ xuống, dáng vẻ vẫn còn sợ hãi: "Hay là bảo cha mày nói với ông chủ Lương cấp cho hai người chúng tao mấy con chó lửa này đi."

Lục Đại Xuân cười khẩy, vẻ kiêu ngạo.