"Sao vậy?" Tiêu Vọng nhìn bộ mặt lộ vẻ khó xử của Phương Mộc, "Còn có việc gì sao?"
"Ừ." Phương Mộc ngại ngùng cười, từ trong túi áo lấy ra một tấm hình, "Lúc anh điều tra, nhân tiện có thể giúp tôi tìm người này không."
Tiêu Vọng xem tấm ảnh trên tay, một cô gái mặc một bộ quần áo thể thao màu xanh lam đang cười thẹn thùng.
"Đây là?"
"Cô bé là người thân của tôi, tên là Liêu Á Phàm, một năm trước bỏ nhà ra đi." Phương Mộc không muốn nói rõ quan hệ giữa cậu cùng Liêu Á Phàm, " Ở thành phố này khả năng tìm thấy cũng không cao, thôi coi như thử thời vận vậy."
"Đây sẽ là trách nhiệm của tôi." Tiêu Vọng đánh giá tấm hình, sảng khoái nói, "Tôi sẽ cố gắng giúp anh tìm người này."
" Đa tạ." Phương mộc mặt thoáng đỏ, với bộ dạng tự tin tỉnh táo vừa rồi tựa như là hai người khác nhau, "Nếu như quá phiền toái, phá vụ án này xong hãy nói cũng được."
"Đều là người mình, anh đừng khách khí." Tiêu Vọng liền cất bước đi, " Anh đi ăn cơm trước đi, có tin gì tôi sẽ báo lại."
Tiêu Vọng sải bước biến mất tại cuối hành lang. Bên cạnh mọi người đều bận rộn, Phương Mộc vẫn còn đứng yên tại chỗ có vẻ có chút nhàn rỗi. Sự nhàn hạ này khiến cho cậu có phần thất thần.
Cậu nhìn thấy ngoài cửa sổ sắc trời càng ngày càng mờ, bỗng nhiên nghĩ đến tấm hình cô bé kia.
Giờ phút này, cô có thể cùng tôi đứng dưới bầu trời này không?
Chương II: Kẻ Cướp
Cô nhặt một mảnh thuỷ tinh hình tam giác, đúng lúc đó một người đàn ông đi tới, cô đành nhìn theo ba bé gái, hai cụ già lần lượt đi qua.
Mỗi lần cô hành động đều dùng hết sức bình sinh nhanh chóng lao lên, sau đó dừng lại ở vị trí cách đối phương khoảng 3 mét, vô cùng lúng túng nhìn con mồi hoảng sợ hoặc kỳ quái bỏ đi. Cuối cùng nghiến răng thống hận với sự mềm yếu của chính mình.
Ăn cướp, đây là một công việc được cho là không cần chuyên môn, nhưng cũng không phải dễ dàng làm được.
Cảm giác bị thiêu đốt một lần nữa từ cái dạ dày rỗng tuếch lan rộng đến toàn thân, rất nhanh cô cảm thấy choáng váng, không thể không dựa lưng vào một cái cây trên vỉa hè thở gấp. Mà trong bụng cái sinh mệnh nhỏ kia dường như còn cảm thấy cô chưa đủ khổ sở, lại không an phận mà cứ làm loạn lên.
Mày, cũng đang đói phải không?
Sắc trời dần dần ngả sang màu đen, một tia ánh sáng cuối cùng cũng bị mặt đất nuốt mất, trong đường hầm ánh đèn bật sáng lên. Đường hầm này e rằng là nơi âm u hoang vắng nhất trong thành phố, chỉ có thể vô tình nhìn thấy xe tải chạy qua ở giữa, người đi bộ không có một ai.
Cô dần dần cảm thấy tuyệt vọng, mà cảm giác tuyệt vọng này lại làm nảy sinh trong cô dũng khí. Đã một ngày hai đêm cô đâu có gì vào bụng, nếu như lại không cướp được tiền, cô sợ rằng cuối cùng sẽ không kiên trì nổi nữa.
Sống sót, nhất định phải sống sót.
Tiếng bước chân như có như không từ trong đường hầm vang lên, âm thanh này khi tới bên tai cô lại biến thành bánh bao, mì sợi hoặc là một món ăn nào đó, hạnh phúc vô cùng. Bất kể hắn là ai, lần này nhất định phải xuống tay.
Cô xoa xoa cái bụng đang từng ngày to lên, dường như muốn an ủi đứa bé đang đói khát kia, sau đó xiết chặt mảnh thuỷ tinh, run run bước tới chặn đón.
Đó là một người thanh niên mặc âu phục. Anh ta cúi đầu, hết sức chăm chú nhìn con đường dưới chân, tựa hồ rất cũng mệt mỏi. Nhưng đều này không quan trọng, chỉ cần anh ta có tiền, chỉ cần anh ta chịu giao tiền ra, mọi thứ khác đều không quan trọng.
"Tiền!" Cô giơ ra mảnh thuỷ tinh, lấy hết sức gầm lên hung giữ "Móc tiền ra".
Người thanh niên bị giật nảy mình, trên mặt lập tức xuất hiện một vẻ mặt mơ hồ. Anh ta hướng bốn phía nhìn xem, dường như nghĩ rằng cô đang nói chuyện với một người khác. "Cô..." Anh ta rốt cục xoay đầu nhìn người con gái đầu tóc rối bù, toàn thân run rẩy, "... Vừa rồi cô nói gì?"
"Tiền." Cô điên cuồng gào lên, "Tôi cần tiền!"
Người thanh niên không sợ hãi, cũng không có vẻ hồi hộp, mà nhíu mày nhìn cô từ trên xuống dưới, khuôn mặt dần dần hiển hiện nét dở khóc dở cười, rất nhanh, ánh mắt anh ta trở nên lạnh băng.
Anh ta thò tay vào túi áo, lúc rút ra, trong tay đã cầm một cái bóp da nhỏ màu đen.
Hô hấp của cô gái vì vui sướиɠ mà trở nên nặng nề, nhưng gần như ngay lập tức, cô liền cảm giác hô hấp bị đình chỉ.
Đó không phải là ví tiền, mà là một thẻ cảnh sát.
Trong khoảnh khắc đó, cô gái đột nhiên muốn cười, nếu như là mấy tháng trước đây được chứng kiến cảnh này cô sẽ vui vẻ mà cười nhạo.
Cô lấy tay che mắt cười rộ lên.
“Hay lắm, hay lắm. Ta còn có thể gặp chuyện gì xui xẻo hơn sao—Ăn cướp lại cướp nhầm cảnh sát”.
Nhìn qua khe hở giữa các ngón tay, cô nhìn thấy khoé miệng người cảnh sát kia giãn ra một chút, dường như cũng cười.
Nụ cười đó lại khiến cho cô lập tức khóc lớn lên. Những uất ức dồn nén mấy tháng nay, bất ngờ lại bùng lên trước mặt người cảnh sát xa lạ này.
Nếu như lúc này có người đi qua đường hầm Du Ninh, người đó có thể nhìn thấy một cảnh tượng kỳ dị: một cô gái mặc chiếc áo khoác rách rưới, đứng trước mặt một người thanh niên mặc âu phục, cô bé bộ dạng như đang òa khóc, trong tay còn nắm một mảnh thuỷ tinh hình tam giác trông thật buồn cười.
Cô khóc rất lâu, chờ tới lúc cô không còn nức nở như vậy nữa, người cảnh sát kia thấp giọng nói: " Ném nó đi, không cô sẽ làm mình bị thương đấy."
10 phút đồng hồ sau, cô ngoan ngoãn theo anh ta đi vào một quán mì thịt bò gia đình.
Người cảnh sát châm một điếu thuốc, hít thật sâu một hơi, sau đó qua làn khói thuốc đang bay lượn lờ nhìn người con gái đối diện. Cô vừa mới bằng một tốc độ kinh người nuốt vào bụng một bát mì thịt bò. Cuối cùng một chút nước dùng cũng biến mất nơi đáy chén, đôi mắt cô gái từ điên cuồng, chăm chú chuyển thành lạnh lùng thậm chí có chút bộ dạng nhàn rỗi.
"Cô muốn ăn nữa không?"
Cô gái chuyển ánh mắt từ ngoài cửa sổ lên trên mặt người cảnh sát, rồi lập tức lại cúi xuống, gật gật đầu.
Một món thịt bò kho tương, một món gà hấp nước sốt. Cô gái lại quét sạch chúng thành hư không.
Người cảnh sát trả tiền rồi đứng dậy nói: "Chúng ta đi nào."
Cô gái ngoan ngoãn theo sát anh ta ra cửa, bước lên một chiếc xe taxi. Cô không mảy may nghĩ đến việc chạy trốn, về phần anh ta sẽ đưa cô đến nơi nào, là cục công an hay là trại tị nạn, hết thảy cô đều không quan tâm. Chỉ cần có thể sống sót, chỉ cần có thể được ăn no, thế nào cũng được. Nhưng khi người cảnh sát dẫn cô đi vào một khách sạn gia đình, sau đó trực tiếp thuê một căn phòng, trong lòng cô có một tia thất vọng nho nhỏ. Cô thậm chí còn cười khinh bỉ: cũng chỉ là vậy mà thôi, cũng chỉ là vậy mà thôi.
Cô hiểu rõ anh ta muốn làm gì, nhưng nhìn vào trong phòng thấy giường lớn mềm mại, cô vẫn cảm thấy ấm áp. Những mệt mỏi tích tụ trong mấy ngày gần đây dường như thoáng cái đã ập tới, lại thêm bữa ăn no vừa rồi, cô cơ hồ lập tức cảm thấy mí mắt nặng trĩu. Không kịp cởi y phục, cô liền ngã lăn xuống giường.
Anh muốn làm cái gì, thì cứ tự nhiên đi. Bất cứ điều gì cũng không ngăn được giấc ngủ của tôi.
Mặc dù đôi mắt buồn ngủ mơ mơ màng màng, nhưng cô vẫn ý thức là người cảnh sát phía sau chẳng hề như cô tưởng tượng sẽ cởi hết quần áo, sau đó
lẽ thẳng khí hùng*
đòi hỏi thân thể của cô. Tuy nhiên trái với ý nghĩ của cô, anh ta nhẹ nhàng tắt đèn đi, sau đó cẩn thận đi ra, khoá kỹ cửa phòng.
Cửa khoá phát ra tiếng cạch cạch khiến cô tỉnh lại một chút, trong nháy mắt đó, tâm trí cô không hiểu sao lại xuất hiện cái tên trên thẻ của người cảnh sát kia.
Phương Mộc.
Không đến một ngày, các tin tức liền lần lượt tập trung đến tổ chuyên án. Căn cứ theo yêu cầu của Phương Mộc, trọng điểm điều tra là sự nghiệp diễn viên cùng quan hệ tình cảm, xem những nữ giới nào có thể có mâu thuẫn với Bùi Lam. Theo tiến độ điều tra từng bước triển khai, quan hệ xã hội của Bùi Lam dần dần được hé mở rõ ràng. Ban đầu tổ chuyên án liệt vào danh sách đối tượng tình nghi các nữ nghệ sĩ cùng công ty của Bùi Lam, nhưng Phương Mộc đề nghị điều tra khoảng thời gian trước khi cô chuyển đến, chính là thời gian Bùi Lam học tại viện văn hoá nghệ thuật tỉnh. Cậu giải thích, nếu như đúng là đồng nghiệp Bùi Lam vì lợi ích mà bắt cóc, thì khả năng phản tác dụng là rất lớn, hung thủ cũng khó tránh khỏi liên luy, kết cục chỉ có thể là chết chung. Theo quan điểm của Phương Mộc, nữ nghi phạm phải quen biết Bùi Lam, cô ta không phải là chỉ muốn huỷ hoại thân xác Bùi Lam, mà còn là tương lai sự nghiệp của Bùi Lam. Về mục đích bắt cóc của cô ta với nam nghi phạm thì khác nhau, đó là điểm đặc biệt nhất trong vụ án này. Có lẽ, việc cảnh sát cùng lúc khua chiêng gõ trống rùm beng tiến hành điều tra phá án, sẽ khiến cho hai người này âm thầm đấu đá với nhau.