Dòng Chảy Ngầm Của Tâm Lý Tội Phạm

Chương 57

Tình trạng nạn nhân: từ những chỗ bị thương cũ trên da đầu và tình trạng xương bị rạn, gẫy có thể chẩn đoán khoảng 72 tiếng trước khi chết nạn nhân từng bị đánh đập, tra tấn; các ngón tay cũng bị cắt đứt cùng thời gian đó, những vết máu bắn tung tóe ở bồn tắm và trên vách tường cho thấy địa điểm gây án chính là trong bồn tắm này.

Hiện trường vụ án: trong nhà nạn nhân.

Số người thực hiện tội phạm và quan hệ với người bị hại: số người thực hiện hành vi phạm tội: không rõ; từ thủ đoạn gây án tàn nhẫn có thể suy đoán người gây án là nam giới, có quen biết với nạn nhân.

Động cơ phạm tội: nạn nhân là nhân viên bảo an khách sạn, tiếp xúc với đủ loại người khác nhau. Qua việc điều tra lấy lời khai xác định, nạn nhân trước khi chết sống buông thả, phóng túng, nhiều lần phạm pháp, kết hợp với các tình tiết thu thập được trong hồ sơ vụ án trong đó có tình tiết trước khi nạn nhân chết đã xảy ra ẩu đả cùng thủ đoạn cắm tăm vào trong ngón tay đã bị cắt nhằm hành hạ, thì khả năng gϊếŧ người báo thù là rất lớn.

Sau khi vụ án được báo cáo lên cấp trên, cảnh sát cục công an thành phố nhanh chóng khoanh vùng một vài đối tượng tình nghi đồng thời mở cuộc điều tra. Trong đó đội trưởng đội hình sự cục công an thành phố Trịnh Lâm (đã tạm thời bị cách chức), đội viên Phùng Nhược Hải (đã tạm thời bị cách chức), Triển Hồng (đã tạm thời bị cách chức) là những nghi can lớn nhất. Sau khi điều tra, ba người đều có chứng cứ ngoại phạm, nghi vấn được loại trừ.

Cảnh sát qua điều tra các cuộc gọi của nạn nhân tại bộ phận viễn thông, phát hiện Phương Mộc thuộc phòng nghiên cứu tâm lý tội phạm sở công an từng có liên hệ với nạn nhân, theo điều tra, Phương Mộc trong ngày xảy ra vụ án cùng đồng nghiệp Tiêu Vọng tổ viên tổ chuyên án "9.22" ra ngoài điều tra, nghi vấn bị loại trừ. Qua phản ánh của quần chúng, nạn nhân Cảnh Húc mấy ngày trước khi xảy ra vụ án từng xung đột với một nhóm người ở quán Lệ Hoa. Theo điều tra, người đánh Cảnh Húc là Từ Hợp Phỉ (nam, 26 tuổi, không nghề nghiệp, từng ở tù 2 năm 6 tháng vì tội cố ý gây thương tích), bạn gái Từ Hợp Phỉ là Trình Diễm Ba (nữ, 22 tuổi, nhân viên tiếp khách ở hộp đêm Ca Thành) cùng mấy người bạn của Từ Hợp Phỉ; ngoài ra nạn nhân còn từng có xung đột với Trình Diễm Ba tại hộp đêm Ca Thành. Đến lúc này, Từ Hợp Phỉ trở thành nghi can lớn nhất.

Trải qua một thời gian dài như vậy, đây là lần đầu tiên Phương Mộc gặp lại Trịnh Lâm. Hắn gầy đi rất nhiều, chiếc áo da mặc trên người có vẻ rộng thùng thình. Thấy Phương Mộc đi tới, đôi mắt đầy tơ máu của Trịnh Lâm nhất thời phóng ra một thứ ánh sáng như là mắt chim ưng.

"Chào." Trịnh Lâm giọng nói lạnh như băng, trong lời chào hỏi không có chút ý tốt nào.

"Anh ở đây làm gì vậy?" Phương Mộc dừng bước, đứng trước Trịnh Lâm cách một mét.

"Hỏi cung." Trịnh Lâm trả lời gọn lỏn, hướng phòng hỏi cung thứ hai trề môi: "Tiểu Hải đang ở bên trong."

"Ờ." Phương Mộc cúi đầu, chuẩn đi vòng qua hắn.

"Cậu vì sao lại nằm trong danh sách tình nghi?" Trịnh Lâm bước ngang, chắn đường Phương Mộc: "Cậu gọi điện thoại cho thằng nhóc đó làm gì?"

"Chuyện này không liên quan gì tới anh." Phương Mộc nhìn chòng chọc vào mắt Trịnh Lâm: "Đừng quên anh cũng nằm trong danh sách tình nghi."

"Ha Ha." Trịnh Lâm toét miệng: "Tôi ngược lại thực hi vọng việc đó là do tôi làm. Chặt tay, cắm tăm….đã thiệt."

Phương Mộc cười khổ, khép hờ mắt "Mẹ kiếp, gặp phải kẻ điên."

"Ha ha ha." Trịnh Lâm cười ha hả, liên tục vỗ vỗ bờ vai Phương Mộc. Người qua lại bất luận là cảnh sát hay người dân đều không ai là không ghé mắt nhìn sang.

Bỗng nhiên tiếng cười của Trịnh Lâm im bặt, cánh tay đang vỗ siết chặt bờ vai Phương Mộc: "Bọn chúng tìm cái gì?" Trịnh Lâm nhíu chặt hai mắt, trong giọng nói lộ ra ý lạnh thấu xương, "Chặt tay, cắm tăm, đó là bức cung….cậu đã đến đó đúng không?"

Phương Mộc cũng không thấy kinh ngạc. Bình thường nhân viên điều tra sẽ giải trình hiện trường Cảnh Húc bị gϊếŧ là hành vi gϊếŧ người báo thù, nhưng tuyệt đối không lừa được Trịnh Lâm. Phương Mộc từng nghĩ sẽ nói thực cho Trịnh Lâm biết, nhưng với tâm lý hiện tại của anh ta, làm không tốt lại xảy ra chuyện. Cứu Hình cục phó đã rất khó khăn rồi, không thể lại mất thêm Trịnh Lâm nữa.

"Tôi không biết." Phương Mộc mặt không biểu cảm gỡ tay hắn ra, xoay người bỏ đi, vừa mới bước đi mấy bước, liền nhìn thấy một người cao to ướt sũng từ trong nhà vệ sinh đi ra. Là a Triển.

A Triển liếc Trịnh Lâm một cái, liền ngăn Phương Mộc lại.

Lúc này, giọng nói Trịnh Lâm từ sau lưng Phương Mộc vang lên, hoàn toàn trái ngược với giọng nói lạnh lẽo vừa rồi, trong ngữ điệu tràn đầy bi thương.

"Năm 95, tôi cùng Hình cục phó ra tay bắt bọn buôn ma túy ở Dương gia điếm, tôi vừa mới vọt vào trong liền bị quật ngã. Bọn khốn có 3 cây súng trường K56 hoàn toàn tự động, còn có thêm hai cây tiểu liên. Tôi quỳ rạp trên mặt đất, đạn bay như mưa bên cạnh, trong lòng tôi tưởng mình đã tiêu rồi, cuộc sống của tôi sẽ chấm hết ở đây." Anh ta ngơ ngẩn nhìn vách tường:"Là Hình cục phó đã lôi tôi ra khỏi đó, chiếc áo chống đạn của ông ấy đầy vết đạn, móc cũng không ra..."

Phương Mộc xoay người, nhìn Trịnh Lâm đang thì thào một mình.

"Cho nên cái mạng này của tôi là thuộc về ông ấy." Trịnh Lâm thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm Phương Mộc, "Bằng bất cứ giá nào, tôi cũng phải cứu ông ấy!"

Phương Mộc yên lặng nhìn hắn chần chừ một giây rồi thấp giọng nói: "Bây giờ, trước tiên anh cần tự lo cho bản thân thật tốt trước đã."

"Phương Mộc!" Trịnh Lâm quát lớn một tiếng, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lẽo: "Cậu đừng có ép tôi. Vì Hình cục phó chuyện gì tôi cũng dám làm!"

"Tôi biết." Phương Mộc không chút nhượng bộ: " Đây chính là lý do mà tôi không tin tưởng anh!"

Cảnh Húc bị hại thật sự nằm ngoài dự liệu của Phương Mộc. Lúc ấy chỉ có cậu cùng Cảnh Húc ở đó, không có khả năng bí mật bị tiết lộ. Rốt cuộc là kẻ nào đã đi trước một bước? Lúc thấy tình cảnh bi thảm của Cảnh húc, thực sự người đầu tiên mà Phương Mộc nghĩ đến chính là Trịnh Lâm, chính bởi vì như hắn vừa nói vì Hình cục phó chuyện gì cũng dám làm. Nhưng ý nghĩ này liền bị Phương Mộc loại trừ rất nhanh, Trịnh Lâm tuy rằng đã gần như mất đi lý trí, nhưng còn chưa đến mức ra tay độc ác như vậy. Hơn nữa, câu hỏi vừa rồi của Trịnh Lâm, cũng chứng tỏ hắn đích xác không biết chuyện cuộn băng ghi hình. Còn tên Từ Hợp Phỉ kia tuy rằng hung ác, nhưng sẽ không có can đảm đi gϊếŧ người, xử lý Cảnh Húc hẳn là người trong cái tổ chức kia. Trong lòng Phương Mộc hiểu rõ, bất luận là xuất phát từ nguyên nhân gì, chuyện giao dịch băng ghi hình đã bại lộ, việc ở trong bóng tối điều tra của mình chắc chắn đã bị đối phương phát giác. Hiện tại người đang có khả năng gặp nguy hiểm nhất là chính bản thân Phương Mộc.

Ba ở trong hành lang nét mặt ngưng trọng, không ai nói một lời, không khí càng lúc càng căng thẳng. Lúc này, cửa một gian phòng làm việc bật mở, Biên Bình thò đầu ra, thấy ba người buông tay đứng im, không khỏi có chút ngạc nhiên. "Các cậu đang làm cái trò gì vậy?"

Phương Mộc dời mắt khỏi khuôn mặt Trịnh Lâm hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Ừ, có chuyện." Biên bình vẫy tay bảo Phương Mộc lại, chờ cậu đến gần, nhỏ giọng nói: "Có người gọi điện thoại đến phòng tìm cậu."

"Sao?" Phương Mộc giật mình mở to hai mắt: "Ai vậy?"

"Không biết nữa, chỉ lưu lại số điện thoại." Biên Bình đưa cho Phương Mộc một tờ giấy: "Thằng quỷ này sao lại tắt máy thế?"

Phương Mộc lấy điện thoại di động ra thì ra là hết pin.

"Dùng cái này đi." Biên Bình đẩy chiếc điện thoại trên bàn qua.

Nghe điện thoại là một người con gái. Phương Mộc tự báo thân phận, đối phương liền có chút hốt hoảng.

"Ơ....Tôi là y tá khoa ngoại bệnh viện nhân dân số 2 thành phố S, anh...Anh có để quên một thứ ở đây."

"Sao?" Phương Mộc cảm thấy kỳ quái, lúc ấy sau khi cậu bị Lục Đại Xuân đánh bầm dập một trận, lại bị lột quần áo rồi đẩy xuống xe. Lúc người tài xế tốt bụng đưa cậu đến bệnh viện, trên người đã không còn cái gì cả: "Là cái gì vậy?"

"Chân trái của anh, lấy ra được... Một cái thẻ nhớ."

Những người đàn ông thâm trầm, lạnh lùng nhìn chung rất dễ cuốn hút phụ nữ. Cô y tá khoa ngoại bệnh viện nhân dân thành phố S Đinh Yến rất muốn gặp lại người bệnh nhân lúc nào cũng im lặng kia. Anh ta đột nhiên rời đi khiến cô chưa kịp thực hiện ý định trả lại cho anh cái thẻ nhớ mà người ta tưởng là rác rưởi vứt đi sau khi xử lý vết thương. Nhưng Đinh Yến lại ngầm giữ nó lại, còn tìm hiểu qua bảo hiểm y tế tên cùng đơn vị công tác của bệnh nhân này…một cảnh sát trẻ.