Dòng Chảy Ngầm Của Tâm Lý Tội Phạm

Chương 36

Kim Vĩnh Dụ phất phất tay, mấy cô gái biết điều mặc qua loa lại quần áo, lần lượt rời khỏi căn phòng bao.

Kim Vĩnh Dụ đang ngồi bên cạnh Cảnh Húc, trên mặt ông ta không có một chút biểu cảm gì, châm một điếu thuốc hỏi: "Có sảng khoái không?"

Cảnh Húc vẫn ngơ ngác như cũ, một lúc thật lâu mới hơi hơi gật gật đầu.

"Vậy thì cứ chơi cho đã đi." Kim Vĩnh Dụ lấy ra một phong bì dày cộp, ném lên trên bàn rượu: "Ông chủ cấp cho cậu đó." Cảnh Húc con mắt chậm rãi chuyển về phía phong thư kia, dừng lại ở đó, vài giây sau, lại quay đầu đi, cơ hồ khó có thể nhận thấy cái gật đầu của anh ta. Kim Vĩnh Dụ cười cười, dụi tắt đầu mẩu thuốc lá, đứng dậy nói: "Vui vẻ đi nha, ông chủ thưởng phạt rất là phân minh." Nói xong, ông ta liền mở cửa căn phòng bao đi ra ngoài.

Lúc này, Cảnh Húc đột nhiên mở miệng: "Tôi muốn đàn bà." Anh ta nói rành mạch, gằn từng chữ: "Đổi bốn cô khác đi." Kim Vĩnh Dụ sửng sốt rồi lập tức trả lời ngắn gọn: "Được".

Sau đó, ông ta đóng cửa phòng lại, xoay người nói với người phục vụ ở phía đối diện: "Dẫn đến cho cậu ta bốn cô nữa đi, không phải bốn cô vừa rồi."

"Dạ?" Người phục vụ mặt lộ vẻ khó xử: "Kim ca, mấy cô kia nói anh Cảnh chơi bạo quá... làm mấy cô ấy đều chảy máu..."

Kim Vĩnh Dụ không nói, nhếch môi nhìn người phục vụ. Người phục vụ bối rối, mắt khép hờ nói: "Để em đi bố trí." Nói xong liền bước chầm chậm đi thẳng.

Kim Vĩnh Dụ hừ một tiếng, vừa định đi, điện thoại di động trong túi áo bỗng rung lên. Ông ta nhấn phím nhận cuộc gọi, mới nghe mấy câu, mặt liền biến sắc. Sau khi cuộc gọi kết thúc, ông ta liền bấm một số điện thoại khác.

"Ông chủ. " Điện thoại mới vừa kết nối, ông ta lập tức vội vàng nói: “L*иg sắt" bên kia có biến!"

*********

Đã quá hai giờ đêm, con đường vốn đã vắng vẻ lại càng im ắng.

Phương Mộc chậm rãi bước tới trước một cánh cửa sổ, thò tay vào trong balô lấy ra một dụng cụ phá cửa. Cậu dùng dao cắt thủy tinh khoét một lỗ trên cửa sổ có đường kính khoảng nửa mét, sau đó cẩn thận rón rén gỡ miếng thủy tinh xuống. Mới vén cái rèm vừa dày vừa nặng kia qua hai bên, tay Phương Mộc liền khựng lại. Không ngoài dự liệu, phía trong cửa sổ còn có hàng rào bảo vệ.

Phương Mộc cất dụng cụ phá cửa đi, đứng dậy chui vào bên trong tòa nhà. Bên trong có một cái giàn giáo, phía nam của giàn dáo là một cánh cửa sắt, đoán chừng phía sau là nhà bếp. Phương Mộc bật đèn pin chiếu sáng, chỉ thấy một then sắt to bản chắn ngang giữa cửa sắt, một cái khóa sắt lớn khóa trên đó. Phương Mộc lấy từ trong balô ra một cây gậy sắt, cắm vào ống khóa, dùng lực bẻ hai cái, khóa sắt liền rơi ra. Phương Mộc liền ngồi tại chỗ, xác định chắc chắn bốn phía không có người, mới nhẹ nhàng kéo cánh cửa sắt ra, bước vào.

Vào trong phòng, Phương Mộc lập tức phát hiện mình đang đi vào một gian phòng trát xi măng khoảng 10 mét vuông, không có cửa sổ, bốn phía ném rải rác một vài túi thực phẩm đóng gói, vỏ trứng gà và chai bia.

Đối diện gian phòng là một cánh cửa gỗ. Phương Mộc đi lại, thử xoay kéo một chút, cánh cửa kẽo kẹt mở ra. Một cơn gió lạnh đập vào mặt Phương Mộc, dưới chân là một đoạn cầu thang có bốn bậc, phía dưới lại là một đại sảnh khoảng hai trăm mét vuông, ở giữa có thể nhìn thấy hai cái hố to hình vuông, nơi này hẳn là bể tắm. Phương Mộc vừa đi, vừa lưu ý xi măng và thanh gỗ dưới chân. Bên trong phòng có vẻ như là mới được trang trí xong, thậm chí chưa hề dọn dẹp một chút nào cả. Đi đến bên cạnh hố to, Phương Mộc tiện tay chiếu đèn vào bên trong hố xem xét một chút. Dưới đáy bể tắm chất một đống hổ lốn hình như là nệm cỏ với chăn màn gì đó, cậu giật mình, nhấc chân nhảy xuống.

Chân vừa chạm đất, Phương Mộc liền giẫm phải một cái gì đó mềm mềm, cẩn thận nhìn kỹ lại, là một cuộn chăn màn dơ bẩn không còn phân biệt được màu sắc nữa. Phương Mộc ngồi xổm người xuống cẩn thận lật xem, lại lôi ra mấy cọng cỏ trong nệm cỏ, dùng ngón tay vân vê, hơi ẩm ưới, nhưng vẫn chưa mục nát.

Phương Mộc đứng dậy nhíu mày, nơi này hiển nhiên đã từng có người ở, hơn nữa có thể khẳng định đó không phải là những công nhân xây dựng tòa nhà này. Nếu không tại sao trong hoàn cảnh ẩm ướt như vậy, đã mấy năm rồi, nệm cỏ này còn chưa bị mục nát chút nào.

Phương Mộc tiện tay nhặt một thanh gỗ ở mép hố, lật qua lật lại một chút những sợi bông đã rách nát kia. Mấy phút đồng hồ sau, Phương Mộc khều khều một mảnh vải rách mướp, trên mảnh vải có thể nhìn thấy vẫn còn một chút màu hồng lờ mờ. Đây hẳn là một chiếc áo sơ mi, từ kích thước có thể đoán biết, chủ nhân của nó thân hình tựa hồ nhỏ nhỏ, xinh xinh..

Phương Mộc ném cây gỗ, cắn chặt răng, nếu như cậu đoán không sai, thì nơi này đã từng là nơi nhốt những bé gái bị lừa đem bán.

Phía bắc của bể tắm là một đoạn cầu thang chưa bị bịt kín, Phương Mộc nhảy lên khỏi hố lớn, men theo cầu thang lên tầng hai. Tình trạng tầng hai với tầng một không khác biệt gì lắm, ở giữa là một khoảng trống lớn, có vẻ như là phòng để khách nghỉ ngơi. Bốn phía còn lại là các phòng nhỏ bố trí thành một vòng, có vẻ như là sử dụng làm phòng cho thuê. Phương Mộc xem xét từng cái một, mỗi gian phòng về cơ bản đều giống nhau. Đi vào hành lang sườn phía đông, cảnh tượng trước mắt lại không hề giống.

Trái ngược với các chỗ khác, nơi này lộn xộn hơn nhiều, bàn ghế vỡ nát, chai bia chỏng chơ khắp nơi. Quét ánh đèn pin qua tường, bỗng nhiên phát hiện ra một điểm mờ ảo phía xa, Phương Mộc chiếu thẳng đèn pin vào chỗ đó, có thể đoán đó là vết tích do dao, gậy sắt gì đó gây ra, mà trong số đó có một lỗ hình tròn, hiển nhiên là vết đạn. Ở trên một mặt tường khác, Phương Mộc phát hiện một vệt chất lỏng màu nâu khô lại, nhìn qua vẫn còn cảm giác sền sệch, từ tình trạng này mà suy đoán, hẳn là bị một vật gì đó đâm làm trọng thương, máu phun tung tóe ra mà tạo thành.

Phương Mộc chiếu đèn một vòng khắp bốn phía, lại phát hiện ra không ít vết máu. Tay cậu hơi run run, hiển nhiên, nơi này từng diễn ra một trận sát phạt. Mà phun ra nhiều máu như thế, bất luận là một đấu một hay là loạn đả, chắc chắn là có thương vong. Về phần người bị thương là ai, Phương Mộc không muốn nghĩ tới. Cậu ép mình phải bước ra, tiếp tục xem xét căn phòng tiếp theo.

Vừa mới chiếu đèn pin vào phòng, mắt Phương Mộc liền tối sầm lại, một bóng người xuất hiện sừng sững trước mặt, hai tay đang nâng lên, một họng súng đen ngòm chỉa thẳng vào cậu.

Trúng mai phục rồi!

Phương Mộc lập tức tắt đèn pin, xoay người tránh khỏi ngưỡng cửa, lưng ép chặt vào vách tường, đồng thời ra sức lục lọi ba lô. Lúc cậu lấy được cây gậy sắt cạy cửa nắm ở trong tay, mới cảm giác lòng bàn tay đã đầy mồ hôi lạnh.

Đồng thời cậu cũng phát hiện, đối phương không nổ súng, thậm chí cũng không di chuyển.

Mắt kính theo mồ hôi trượt từ trên sống mũi xuống, Phương Mộc lấy tay giữ mắt kính lại, ra sức kìm nén hô hấp của mình đang dồn dập bình tĩnh trở lại, đồng thời cố gắng lắng nghe động tĩnh của đối phương. Nhưng đối phương tựa hồ rất kiên nhẫn, trước sau vẫn yên lặng đứng ở trong phòng. Phương Mộc dần dần cảm thấy kỳ quặc, nếu như đối phương mai phục, sao lại chỉ có một người?, sao lại trì hoãn lâu như vậy, đồng phạm sớm đã phải tới đây rồi chứ. Hơn nữa vừa rồi rõ ràng đối phương có cơ hội nổ súng, vì sao lại không ra tay?

Phương Mộc hạ quyết tâm, ngồi xổm người xuống, lặng lẽ di chuyển tới ngưỡng cửa, xoay người, đột nhiên bật sáng đèn pin nghiêng hướng lên trên chiếu tới.

Mặt đối phương bị ánh sáng bao phủ, Phương Mộc vốn định nhân cơ hội này cầm cây gậy sắt cạy cửa đập tới, đánh cho y không kịp trở tay, song sau khi cậu nhìn rõ khuôn mặt người kia, lại quên mất tất cả ý định, chỉ thét lên một tiếng kinh hãi.

Đó là khuôn mặt của một người đã chết, đôi mắt anh ta vẫn mở hờ nhưng đã vô hồn không còn chút ánh sáng, Phương Mộc nhận ra người đó chính là Đinh Thụ Thành.

Phương Mộc chết lặng tại chỗ, sau khi cố sức phục hồi lại tinh thần, vội vàng cất kỹ gậy sắt, bước nhanh đến bên cạnh thi thể Đinh Thụ Thành, dùng đèn pin chiếu từ trên xuống dưới.

Đinh Thụ Thành chắc là đã chết từ rất lâu rồi, trên thi thể cậu ta, vẫn có thể thấy được hoàn cảnh trước lúc chết rất bi thảm.