Dòng Chảy Ngầm Của Tâm Lý Tội Phạm

Chương 32

Người lái xe gật gật đầu nhảy xuống xe.

Sau đó, cậu ngồi đối diện với Hình cục phó, trước tiên nhét một điếu thuốc vào trong tay Hình cục phó. Hình cục phó rất xấu hổ, cơ hồ không dám ngẩng đầu lên nhìn cậu, chỉ máy móc làm theo động tác của cậu.

"Tốt, bây giờ ở chỗ này chỉ có tôi và anh."

Phương Mộc hơi hơi cúi người xuống, "Ngày hôm qua tôi đã đến nhà anh."

Điếu thuốc kẹp trên tay Hình cục phó lập tức run rẩy lên.

Phương Mộc mặt không biểu cảm hỏi: "Ai làm?"

Hình cục phó dường như dùng hết sức lực mới nhét được điếu thuốc lá vào trong miệng, ra sức hút một hơi thật sâu, sau đó khàn giọng nói nhỏ: "Hãy quên chuyện mà tôi nhờ cậu đi, tôi bị trừng phạt là đúng rồi."

Phương Mộc yên lặng nhìn chằm chằm ông ta vài giây, lại mở miệng hỏi: "Ai làm?"

"Đừng hỏi, tôi không muốn cậu vì tôi mà làm chuyện gì, không đáng đâu." Hình cục phó dùng sức lắc đầu, "Tôi không thể lại làm liên luỵ người khác..."

"Tôi không phải chỉ vì anh đâu," Phương Mộc cắt ngang lời nói của ông ta "nếu như tôi biết chuyện này, mà không làm gì, thì đó không phải là tôi."

Hình cục phó ngẩng đầu, vừa lúc bắt gặp ánh mắt Phương Mộc, hai người nhìn nhau vài giây, rồi đồng thời cười lên "khà khà"

"Cậu muốn biết cái gì?"

"Tôi muốn biết hết tất cả mọi chuyện," Phương Mộc ánh mắt sáng ngời, "tất cả."

"Chuyện đó phải kể từ đầu năm nay, còn nhớ lần trước tôi đã nói qua với cậu về vụ án buôn bán trẻ em qua biên giới không? Ban đầu, chúng tôi tiến hành một số hoạt động điều tra bên ngoài, nhưng tiến triển vô cùng chậm chạp, trở ngại gặp phải cũng vô cùng lớn, thế là ta quyết định dùng phương pháp điều tra bí mật, đồng thời, ta cũng nhận được một vài tin nhắn cùng điện thoại đe doạ. Cậu biết đó, chúng ta làm nghề này, những thứ cỏn con này như là cơm bữa, tôi cũng không coi trọng. Vào đầu tháng 8, xảy ra một vụ bắt cóc nữ sinh tiểu học ở khu Khoan Điền nhưng chưa thành công, bé gái xém một chút nữa bị bắt cóc đó, chính là một học sinh trong lớp của Hình Na..."

Hình cục phó cúi đầu, đôi tay cắm vào trong tóc vuốt qua lại, còng tay bóng loáng hết sức chói mắt.

"....Nhà trường yêu cầu phụ huynh phải đưa đón học sinh, hôm đó là ngày 7 tháng 8, có ba học sinh không có phụ huynh đến đón, Hình Na liền lần lượt đưa ba đứa bọn chúng về nhà. Nhưng mà rốt cuộc nó lại không về được..."

Hình cục phó nói không được nữa, động tác vuốt tóc trở thành ra sức nắm giựt, trong cổ họng truyền tới thanh âm "ô ô" như của một con dã thú bị thương.

Phương Mộc giữ tay ông ta lại, thấp giọng hỏi: "Vì sao lại không dò hỏi 3 người phụ huynh kia?"

"Ta đi tìm bọn họ, bọn họ một câu cũng không chịu nói, hơn nữa đều lập tức rời khỏi thành phố này." Sắc mặt Hình cục phó trắng bệch, "Đó là lời cảnh cáo gửi tới ta."

"Cho nên ông mới..."

"Đúng vậy, tôi phái Đinh thụ Thành đi nằm vùng, ngoại trừ để điều tra vụ án, còn giao cho cậu ta một nhiệm vụ, chính là tìm ra thủ phạm đứng ở sau sai khiến, để tôi đích thân gϊếŧ hắn."

"Nói như vậy..." Phương Mộc chậm rãi nói: "Ông phái Đinh Thụ Thành đi giúp ông gϊếŧ người?"

"Đúng vậy" Hình cục phó cười thảm "cậu rất thất vọng về tôi đúng không?"

"Vì sao lại không để pháp luật trừng phạt hắn?"

"Ha ha" Hình cục phó lắc đầu, "quả thực, nếu như lúc đó ta báo cảnh sát, có lẽ sẽ nhanh chóng bắt được một hai tên, nhưng mà có tác dụng gì chứ? những người giống như Hồ Anh Bác vì nhiều tiền mà sẵn sàng chịu oan ức đâu có thiếu. Mà cho dù thực sự bắt được thủ phạm phía sau điều khiển, chứng cứ vô cùng xác thực, thì làm sao chứ? tử hình? trói hắn lại trên bàn thi hành án, trước tiên tiêm Barbiturat cho hắn (Barbiturat thường được sử dụng chủ yếu để chống co giật và an thần gây ngủ), chờ cho hắn ngủ tiếp tục tiêm kali Clorua? Làm cho hắn thoải mái, giống như ngủ mà chết đi?"

Hình cục phó đột nhiên rống lên: "Hình Na tay chân cũng không còn!"

Phương Mộc yên lặng nhìn Hình cục phó, bỗng nhiên cảm giác muốn hỗ trợ con người trước mặt rời khỏi chiếc xe này, sau đó đưa cho ông ta một khẩu súng. Cậu cố sức ngăn chặn tình cảm đang dâng trào trong lòng, cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh hỏi: "Sau đó thì sao?"

Hình cục phó hô hấp nặng nề, hồi lâu mới cất giọng khàn khàn trả lời: "Tiểu Đinh báo tin cho tôi, chúng tôi đã giao hẹn, trên tờ giấy mà có vẽ chữ thập có nghĩa là có thể ra tay. Kết quả...chuyện xảy ra sau này thì cậu đều biết."

"Đinh Thụ Thành báo cho ngài tên thủ phạm đứng sau sai khiến là ai?"

"Không có, điều này bản thân ta cũng cảm thấy bất thường" Hình cục phó khép hờ mắt "thù hận khiến ta mất đi lý trí, khi ta nhìn thấy chữ thập đó thì mọi thứ đều quên hết."

Phương Mộc nghĩ một lát, mở miệng hỏi: "Đây là tất cả mọi chuyện?"

"Ừ" Hình cục phó ngẩng đầu lên, giọng khẩn thiết, "nếu như ta còn có thể cầu xin cậu giúp đỡ, có thể giúp ta làm hai việc không?"

"Ông nói đi."

"Thứ nhất, tôi không biết có phải là tôi đã làm liên luỵ Đinh Thụ Thành rồi không, nếu như là vậy, xin cậu cố gắng giúp ta tìm kiếm kiếm tin tức của cậu ấy." Hình cục phó ngừng một chút, "Thứ hai, nếu như Đinh Thụ Thành gặp bất trắc, cậu lập tức quên chuyện này đi. Đối phương thế lực rất mạnh có lẽ chúng ta không thể tưởng tượng được đâu."

Chương XI : Băng Ghi Hình.

Vài ngày sau, cục cảnh sát đưa ra kết luận chính thức: Căn cứ vào kết quả kiểm tra nói dối của Hàn Vệ Minh, ban chuyên án tiếp tục điều tra làm rõ sự thật của vụ án. Vụ việc Hình Chí Sâm chuẩn bị phạm tội gϊếŧ người tạm thời hoãn xử lý.

Tiêu Vọng tiếp tục nhận nhiệm vụ điều tra tuyến bên phía khách sạn Thành Loan, tùy theo tình hình anh cũng báo lại cho Phương Mộc biết tiến triển của vụ việc. Theo lời anh nói, khách sạn Thành Loan thành lập vào năm 2001, giám đốc khách sạn tên là Kim Vĩnh Dụ, qua thông tin điều tra được từ cơ quan thuế và cơ quan quản lý hành chính cho thấy khách sạn này chưa từng vi phạm pháp luật, hầu như không có điểm nào khả nghi.

Cùng lúc đó, Phương Mộc cũng bí mật tiến hành điều tra, mục tiêu quan trọng nhất chính là Đinh Thụ Thành, anh này đã mất tích từ rất lâu, có lẽ anh ta chính là chìa khoá để tháo gỡ tất cả những câu hỏi hóc búa này. Cậu không thể quên được căn phòng trong nhà Hình Chí Sâm, không thể quên được cái tủ lạnh kia, càng không thể nào quên được cảnh tượng Hình Na đang cuộn tròn trong cái tủ lạnh đó. Phương Mộc không biết bản thân mình làm như vậy là đúng hay sai, thậm chí còn không biết là có đáng hay không nữa.

Nhưng công việc trước mắt đây còn cần phải cân nhắc là đáng hay không sao?

Buổi chiều thứ tư, Ban chuyên án họp định kỳ lần thứ ba.

Thời hạn tạm giam Hình Chí Sâm đã gần hết, nếu không nhanh chóng tìm thấy chứng cứ chứng minh Hình Chí Sâm vô tội, cục cảnh sát thành phố chỉ còn cách chuyển vụ án sang Viện Kiểm sát truy tố Hình Chí Sâm với tội danh cố ý gϊếŧ người, một khi vụ án được tòa án đưa ra xét xử, e rằng khả năng lật lại là cực kỳ nhỏ bé.

Cửa phòng họp bỗng nhiên bị đẩy ra, một người sải chân bước vào, đi thẳng tới chiếc bàn cục trưởng đang ngồi.

Là Trịnh Lâm.

Cục trưởng hơi nhíu mày: "Trịnh Lâm, chúng tôi đang họp, cậu ra ngoài đi."

"Tôi biết, tôi tới chính là vì vụ án này," Trịnh Lâm không ngừng chân, lập tức bước tới trước mặt cục trưởng, "chúng tôi có phát hiện cực kỳ quan trọng."

Diện tích phòng hỏi cung không quá 10 mét vuông, đột nhiên xuất hiện thêm mười mấy người, liền trở nên chật chội. Cục trưởng cảm giác áp lực nặng nề, quay người chỉ chỉ Phương Mộc, Tiêu Vọng và Trịnh Lâm : "Cậu, cậu, cậu nữa ở lại, những người khác đi ra cả đi."

Trong phòng rộng rãi hơn một chút, ông xoay người về phía người thanh niên đang ngồi trước bàn, ôn hòa nhã nhặn hỏi: "Anh là ai?"

Người thanh niên ngẩng đầu lên, Phương Mộc và Tiêu Vọng lập tức bốn mắt nhìn nhau.

Là Cảnh Húc.

Đối diện với nhiều cảnh sát như vậy, Cảnh Húc có vẻ hơi lo lắng bất an, ánh mắt cũng dao động bất định. Trịnh Lâm mở miệng: "Anh ta tên là Cảnh Húc, là nhân viên bảo vệ khách sạn Thành Loan, ngày hôm đó lúc vụ án xảy ra anh ta đang trực ban."

"Ồ?" cục trưởng nhìn về phía Trịnh Lâm: "Cậu nói có phát hiện quan trọng là phát hiện gì?"

"Băng ghi hình" Trịnh Lâm giơ một cái túi hồ sơ lên, "trong đây ghi lại toàn bộ tình hình ở hành lang hôm xảy ra vụ án."