Phương Mộc và Biên Bình trao đổi ánh mắt với nhau một chút, cảm giác trong lòng đã dời đi một tảng đá nặng. Lão Hình được chứng minh là không nói dối, vụ án được điều tra lại một lần nữa, có lẽ cái ngày giúp ông ta rửa sạch được oan khuất đã không còn xa.
Kiểm tra buổi chiều vẫn là ở trong gian phòng họp kia. Trạng thái tinh thần Hình cục phó vẫn tốt, nghe nói ông ăn bữa trưa rất ngon miệng, còn ngủ một giấc nữa. Trước khi kiểm tra, ông ta hút một điếu thuốc, còn cùng Hàn Vệ Minh nói đùa mấy câu.
Hai giờ chiều, kiểm tra lần thứ hai chính thức bắt đầu.
Ban đầu, Phương Mộc còn hơi hồi hộp, nhưng mà cậu nhanh chóng phát hiện Hàn Vệ Minh chỉ điều chỉnh trật tự các vấn đề liên quan mà thôi, về phương pháp trong yếu không có thay đổi gì nhiều. Hình cục phó trả lời cũng rất thong dong, biểu đồ kiểm tra biểu hiện tâm sinh lý của ông ta không có biến hoá gì rõ ràng.
Kiểm tra chỉ tiến hành hơn một giờ đã kết thúc. Cho dù là người kiểm tra hay là người bị kiểm tra, đối với kết quả kiểm tra trong lòng điều hiểu rõ. Thế là, mọi người đều thả lỏng, Hàn Vệ Minh lệnh cho Phương Mộc tháo tất cả cảm biến trên người Hình cục phó xuống. Phương Mộc đáp lại một tiếng, liền duỗi tay tháo mạch điện cảm biến trên ngón tay Hình cục phó, Hình cục phó vội vàng chỉ chỉ cảm biến hô hấp: "Trước tiên tháo cái thứ đồ chơi này xuống giúp ta đi, gò bó, khó chịu lắm."
Hàn Vệ Minh cười khà khà , đưa cho Hình cục phó một điếu thuốc: "Cái lão gia hoả này, nên giảm béo đi thôi."
Cảm biến hô hấp trước ngực nhanh chóng được gỡ xuống, cảm biến hô hấp trên bụng dính sát vào da, Phương Mộc phải cẩn thận tập trung tháo ra, Hình cục phó vừa phối hợp với động tác của Phương Mộc, vừa tán gẫu với Hàn Vệ Minh.
"Lão Hình à, mau về hưu đi thôi?".
"Ừ, thì cũng không còn mấy năm nữa."
"Sớm lui về đi, làm cả một đời rồi, về nhà mà hưởng phúc, vui thú cùng con cháu, sẽ ung dung, vui vẻ hơn."
"Khà khà, đúng vậy."
Cảm biến hô hấp trên bụng rốt cục cũng tháo xuống, Phương Mộc lại tháo dụng cụ đo huyết áp trên cánh tay trái Hình cục phó.
"Con gái anh tên là Hình Na phải không? Kết hôn chưa?"
"Còn chưa."
"Vẫn đang làm giáo viên sao?"
"Không, ra nước ngoài rồi."
Đột nhiên, biểu đồ ở góc phòng truyền tới tiếng rẹt rẹt. Phương Mộc nghe tiếng nhìn lại, đường cong chính biểu hiện mạch đập phình lớn ra.
Hình cục phó đang nói dối!
Trong phút chốc, đầu óc Phương Mộc trống rỗng, tay vẫn duỗi ra tháo điện cực trên ngón tay Hình cục phó lấy thứ đồ chơi chết tiệt này xuống!
"Đừng nhúc nhích!"
Là Hàn Vệ Minh, giờ phút này, ông ta với cái lão bạn già ôn hoà kia tựa như hai người hoàn toàn khác nhau, vẻ tươi cười trên mặt biến mất không còn bóng dáng. Ông ta nhìn chăm chăm Hình cục phó vài giây, Hình cục phó dường như không có chút nào sợ hãi nhìn lại ông ta, sắc mặt lại dần dần chuyển sang trắng bệch.
Hàn Vệ Minh: Ngày hôm đó anh tới khách sạn Thành Loan là có hẹn mà tới, đúng không?
Hình Chí Sâm: Đúng.
Hàn Vệ Minh: Anh trước đó đã chuẩn bị súng, đúng không?
Hình Chí Sâm: Tôi là cảnh sát, trên người mang theo súng là rất bình thường.
Hàn Vệ Minh: Mang theo súng, là có ý định sử dụng nó, đúng không?
Hình Chí Sâm: Không phải. (lắc đầu, nhưng trước đó trong nháy mắt có động tác gật đầu, điện cực dưới da phản ứng khác thường )
Hàn Vệ Minh: Không phải để bắn người đàn ông kia,, mà là người khác, đúng không?
Hình Chí Sâm: Đây là một lần kiểm tra nữa sao? (mỉm cười, đồng tử cấp tốc giãn ra)
Hàn Vệ Minh: Hãy trả lời câu hỏi của tôi, anh Hình.
Hình Chí Sâm: Không phải. (dời mắt, ngón trỏ tay phải khẽ gãi mũi bên phải, điện cực dưới da phản ứng khác thường)
Phương Mộc đột nhiên hiểu rõ, vừa rồi Hàn Vệ Minh nhìn chằm chằm Hình Chí Sâm vài giây, ở trong lòng đã nhanh chóng soạn ra một loạt những câu hỏi mới.
Hàn Vệ Minh: Vậy người đàn ông bị anh bắn trúng, có biết Na Na không?
Hình Chí Sâm: Không biết.
Hàn Vệ Minh: Vậy là anh muốn bắn người quen biết Na Na đúng không?
Hình Chí Sâm: Xin đừng nhắc tới con gái của tôi, con bé không liên quan tới vụ án này! (người hơi nghiêng tới trước, cằm giơ lên, điện cực dưới da phản ứng khác thường)
Hàn Vệ Minh: Người anh muốn bắn là đàn ông, đúng không?
Hình Chí Sâm: Tôi không có ý định gϊếŧ bất kỳ ai! (điện cực dưới da phản ứng khác thường)
Hàn Vệ Minh yên lặng nhìn chằm chằm Hình cục phó, thấp giọng hỏi: "NaNa đã xảy ra chuyện phải không?"
Hình Chí Sâm: Không có! (ngồi dựa vào phía sau, dời tầm mắt, điện cực dưới da phản ứng khác thường)
Hàn Vệ Minh: Cho nên anh mới muốn bắn hắn, đúng không?
Hình Chí Sâm: Không phải! (tay phải nắm lại thành quyền, điện cực dưới da phản ứng khác thường)
Hàn Vệ Minh: Người mà anh muốn bắn làm hại NaNa, cho nên anh muốn trả thù, đúng không?
Hình Chí Sâm: Không phải! (khoé miệng nhếch lên, điện cực dưới da phản ứng khác thường)
Hàn Vệ Minh: Anh Hình, anh mang theo súng, chính là có ý định nổ súng bắn người kia, đúng không?
Hình Chí Sâm: Không phải! (đối mặt một lần nữa, ngữ điệu lên cao, điện cực dưới da phản ứng khác thường)
Hàn Vệ Minh: Hiện trường đột nhiên xuất hiện tình huống bất ngờ, người mà anh muốn bắn chết chưa xuất hiện đúng không?
Hình Chí Sâm: Không phải, tôi không có ý định gϊếŧ bất kỳ ai! (ngồi thẳng dậy, người nghiêng tới trước, điện cực dưới da phản ứng khác thường)
Hàn Vệ Minh: NaNa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hình cục phó đột nhiên nhảy dựng lên, ngũ quan méo mó, con mắt cũng dường như muốn từ trong hốc mắt phóng ra, "Đừng có nhắc tới con gái của tôi!"
Trong nháy mắt đó, Phương Mộc cơ hồ cảm giác Hình cục muốn ngay lập tức bóp chết Hàn Vệ Minh. Hai cảnh sát phụ trách bảo vệ ở phía sau nhanh chóng bổ nhào tới, ấn chặt Hình Chí Sâm xuống ghế.
Hàn Vệ Minh không trốn tránh, lông mày cau chặt, hồi lâu, ông ta khẽ nói với Hình cục phó: "Anh hãy nói thật đi, chúng tôi có thể giúp anh mà."
Hình Chí Sâm đột nhiên yên lặng, dường như trận giãy dụa vừa rồi đã làm ông ta hao hết toàn bộ sức khỏe. Sau khi thở hổn hển một trận, ông ta thì thầm nói một câu: "Tôi không có gì để nói"
Hàn Vệ Minh nhìn ông ta vài giây, thở dài, ngẩng đầu hướng về phía camera ở góc phòng nói: "Kiểm tra kết thúc."
Phương Mộc giống như tượng gỗ vậy, cảm giác toàn thân đều không thể động đậy, chỉ có thể ngơ ngẩn nhìn Hình cục phó. Cậu biết, ở một nơi khác mọi người theo dõi qua camera cũng đều bị chuyện xảy ra bất ngờ làm cho trợn mắt há mồm. Nhưng tất cả những thứ này đối với Phương Mộc đều không quan trọng, trong đầu cậu chỉ có một dấu chấm hỏi lớn:
Vì sao ông lại muốn gạt tôi?
Hình cục phó không nhìn Phương Mộc, ông thậm chí không nhìn bất kỳ ai, chỉ cúi thấp đầu, cả người tựa hồ như bị teo nhỏ lại. Thật lâu sau, ông thở ra một hơi thật dài: "Ý trời, ý trời mà."
Chương X: Phật và Địa Ngục
Bàn Nhược tự được nằm giữa trung tâm thành phố, ban đầu chỉ là một ngôi chùa nhỏ rách nát, tiêu điều, không biết từ bao giờ, thiện nam tín nữ trong thành phố đến bái lễ cứ tăng lên từng ngày, dần dần trở thành một tu viện Phật giáo duy nhất trong thành phố này, nhang khói ở Bàn Nhược tự cũng ngày càng hưng vượng. Trong chùa cả ngày khói hương nghi ngút, các tăng nhân đều đỏ da thắm thịt trông thấy.
Người xưa có câu “Phú quý sinh lễ nghĩa” thật chẳng sai, cùng với sự nâng lên của đời sống vật chất, đời sống tâm linh của con người cũng càng lúc càng lúc càng sôi nổi. Số người quyên góp ủng hộ của cải vật chất cũng ngày một nhiều. Kim tiên sinh đang cầm một bó hương lớn, vừa chen lấn vào giữa đoàn người vừa chửi đổng: "Con bà nó, làm gì mà nhiều người như thế này?"
Lương Tứ Hải nhướng mày, bên mép lập tức hiện ra nét cười lạnh lẽo. Kim tiên sinh liền im miệng, cẩn thận rón rén đưa bó hương cho Lương Tứ Hải.
"1888 tệ," Kim tiên sinh nhìn Lương Tứ Hải với ánh mắt dò hỏi, nói thêm một câu, "loại đắt nhất."
Lương Tứ Hải nét mặt có chút ôn hòa, lạnh nhạt nói: "Đắt nhất, chưa chắc là thành tâm nhất, quan trọng là ở trong tâm" Kim tiên sinh nháy mắt mấy cái, chừng như nữa hiểu nữa không. Lương Tứ Hải khẽ cười, xoay người hướng cái lư hương lớn ở trung tâm đình viện đi tới.
Lúc thắp hương, khách hành hương chung quanh Lương Tứ Hải hơi nhốn nháo, dù sao, người có thể phô trương như thế ở Bàn Nhược tự cũng hiếm khi thấy. Lương Tứ Hải vờ như không nhìn thấy việc này, hai tay chắp lại, đứng im một hồi sau đó nhấc chân đi đến Đại Hùng bảo điện.