Dòng Chảy Ngầm Của Tâm Lý Tội Phạm

Chương 27

"Tiểu Phương, ta có thể gặp ông ấy không?" Dương Mẫn gầy đi không ít, cả người cũng già đi rất nhiều, "một chút cũng được."

Phương Mộc có chút khó xử, nhìn sang Hàn Vệ Minh và Tiêu Vọng. Hàn Vệ Minh lập tức tỏ thái độ: "Ta không có ý kiến."

Tiêu Vọng liền cất bước đi "Tôi đi xin chỉ thị của lãnh đạo một chút."

Mấy phút đồng hồ sau anh ta liền trở lại, vẻ mặt bất lực:

"Lãnh đạo, nói...không nên để Hình cục phó trước khi kiểm tra nói dối có dao động tinh thần lớn nào."

"Cho ăn một chút cũng không được sao?" tâm tình Dương Mẫn hơi kích động "Giam lâu như vậy... một chút tin tức cũng không có...cho dù là phạm nhân bị chém đầu còn được ăn bữa cơm giã biệt nữa là...". Vừa nói ra, Dương Mẫn tự biết lỡ lời, vừa hối hận vừa tức, cả người run rẩy lên.

Phương Mộc cắn răng, không nói một lời đỡ Dương Mẫn dậy, lại cầm lấy cái túi Dương Mẫn đang cầm: "Chị, em đưa chị đi."

"Phương Mộc!" Biên Bình và Tiêu Vọng cùng lúc đứng lên.

"Để cậu ta đi đi." Hàn Vệ Minh đang im lặng bổng nhiên mở miệng nói, "Qua tình trạng tinh thần của người bị kiểm tra trước mắt nhận định, người nhà thăm hỏi có thể có tác dụng ổn định lại tâm tình, cứ bảo là ta nói như vậy."

Phương Mộc cảm kích nhìn Hàn Vệ Minh một cái, rồi dẫn Dương Mẫn đi đến phòng tạm giam, dọc đường đi, ai thấy Dương mẫn cũng đều tránh né, chỉ có một số ít các cảnh sát nhiều tuổi lên tiếng chào, rồi vội vàng đi qua. Phương Mộc nghĩ tới lúc xưa khi Dương Mẫn đến cục công an, mọi người liền vây tới bắt chuyện, trong lòng cảm thấy cay đắng.

Đi tới cửa phòng tạm giam, sau khi giải thích với cảnh vệ, đối phương một mực từ chối: "Không được, ông ta là nghi phạm, chỉ có thể ăn những thứ trong cục cảnh sát cung cấp thôi."

Phương Mộc nén tức giận, kiên nhẫn giải thích nói: "Đây là người thân của Hình cục phó, chắc chắn sẽ không hạ độc ông ấy."

"Vậy cũng không được" cảnh vệ không chút nhượng bộ " tôi nhất định phải tuân thủ quy định, trừ khi đem những thứ này đi xét nghiệm..."

"Mẹ kiếp, đem cậu đi xét nghiệm thì có!" Trịnh Lâm từ đầu bên kia hành lang sải bước đi tới, sắc mặt xanh tái, "nếu cần tôi ăn cho cậu xem?"

Cảnh vệ cực kỳ lúng túng "Trịnh đội trưởng..."

"Mở cửa!"

"Tôi..."

"Tôi kêu anh mở cửa!" Trịnh Lâm gào lên, "nhanh lên!"

Cảnh vệ bất lực nhìn bốn phía xung quanh một chút, thò tay lấy chìa khoá ra. Dương Mẫn chỉ kịp hướng Trịnh Lâm mỉm cười, duỗi tay vuốt tóc, rồi cùng cảnh vệ tiến vào phòng tạm giam.

Trong hành lang chỉ còn lại Phương Mộc cùng Trịnh Lâm, nhất thời không biết nói gì. Một lát sau, Trịnh Lâm đưa cho Phương Mộc một điếu thuốc, Phương Mộc hơi do dự, nhận lấy, im lặng không nói châm thuốc.

Châm xong điếu thuốc, Trịnh Lâm thấp giọng hỏi: "Ngày mai...cậu ở đây à?"

Phương Mộc không nghĩ nhiều, thản nhiên trả lời: "Đúng."

"Khi có kết quả, thì báo với tôi một tiếng." Nói xong, Trịnh Lâm liền giẫm tàn thuốc, xoay người đi.

*******

Ngày kiểm tra: Ngày 03 tháng 11.

Địa điểm kiểm tra: Phòng họp thứ ba của cục công an thành phố C.

Tóm tắt nội dung vụ án: Vụ án cố ý gϊếŧ người.

Người kiểm tra: Nhân viên chịu trách nhiệm kiểm tra Hàn Vệ Minh, trợ lý Phương Mộc.

Người bị kiểm tra: Hình Chí Sâm, nam, 56 tuổi, người Hán, trình độ văn hoá đại học, trước khi bị bắt là phó cục phó cục công an thành phố C.

Quan hệ giữa người bị kiểm tra với vụ án: Nghi phạm.

Nhân viên chịu trách nhiệm kiểm tra nói cho người bị kiểm tra biết: “Hôm nay để phục vụ điều tra vụ án gϊếŧ người tại khách sạn Thành Loan, tiến hành kiểm tra tâm lý đối với anh nhằm tìm ra sự thật khách quan của vụ án phục vụ cho việc điều tra. Nếu như những lời anh nói là sự thậ thì kết quả kiểm tra đối với anh có lợi, nếu như anh nối dối thì kết quả kiểm tra đối với anh bất lợi. Tiến hành kiểm tra tâm lý hoàn toàn là tự nguyện, anh có quyền cự tuyệt tiếp nhận kiểm tra tâm lý hoặc trong quá trình kiểm tra lúc nào cũng có thể ngưng ngay việc kiểm tra tâm lý.”

Người bị kiểm tra tuyên bố: “Nhân viên kiểm tra đã giải thích qua cơ chế của quá trình kiểm tra nói dối, cũng như không dùng bất kỳ thủ đoạn gì uy hϊếp cưỡng ép tôi. Tôi Hình Chí Sâm hoàn toàn tin tưởng trình tự kiểm tra nói dối, hiểu rõ quyền lợi của mình, hoàn toàn tự nguyện tiếp nhận lần kiểm tra tâm lý này, cũng cam đoan sẽ tích cực phối hợp. Tôi chấp nhận kết quả kiểm tra, cũng nguyện lấy kết quả này làm căn cứ cho nhận định sau này.

Hình Chí Sâm cùng Hàn Vệ Minh sau khi ký tên vào văn bản trước mặt, kiểm tra tâm lý chính thức bắt đầu. Đầu tiên tiến hành là kiểm tra kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Hàn Vệ Minh đưa cho Hình cục phó một tờ giấy, kêu ông ta tuỳ ý chọn lựa một con số từ 4 tới 8 viết lên giấy, xé tờ giấy làm đôi, giữ dưới bàn tay mình, cam đoan không để cho người khác thấy.

"Không cần đâu" Hình cục phó cười nói, "tôi tuyệt đối tin tưởng tính khoa học của kiểm tra."

"Cần chứ" Hàn Vệ Minh nghiêm nghị nói, "tôi cần kiểm tra đo lường phản ứng sinh lý lúc anh nói dối theo mô hình biểu đồ.

Hình cục phó lúc lắc đầu, tiện tay viết một con số, sau đó xé tờ giấy làm đôi, giữ dưới lòng bàn tay. Hàn Vệ Minh hướng Phương Mộc khoát tay, Phương mộc cầm một cái cảm biến hô hấp đeo vào cho Hình Chí Sâm, lại đeo máy đo huyết áp trên cánh tay trái của Hình Chí Sâm, cuối cùng, đem một đầu điện cực kẹp vào trên đầu ngón áp út ở tay trái. Trong nháy mắt đó, Phương Mộc đột nhiên cảm thấy thân thể Hình cục phó phát ra một tia co giật không dễ dàng nhận thấy.

"Khà khà, ông bạn già, phản ứng nhanh vậy?" Hàn Vệ Minh nhìn lướt qua biểu đồ, " Làn da của anh phản ứng rất nhạy cảm ha."

"Lần đầu tiên đeo mấy thứ đồ chơi này " Hình cục phó tươi cười có chút miễn cưỡng, "đổi lại là anh cũng sẽ hồi hộp thôi."

Hàn Vệ Minh cười cười: "Tốt, hiện tại con số anh vừa viết, mặc kệ tôi hỏi cái gì, anh đều phải trả lời là "không", anh hiểu rõ không?"

Hình Chí Sâm gật đầu đồng ý. Sau đó, Hàn Vệ Minh hỏi từ 4 đến 8, Hình Chí Sâm đều lắc đầu phủ nhận.

Hàn Vệ Minh không chớp mắt nhìn lên biểu đồ, mấy phút đồng hồ sau, mở miệng hỏi: "Là 5, đúng không?"

Hình Chí Sâm không trả lời, mà là mở tờ giấy trong tay ra, một con số "5" được viết rất ngoáy rõ ràng trước mắt.

"Món đồ chơi này của cậu linh thật." Ông ta hướng về phía Phương Mộc , đâm đâm chọc chọc tờ giấy kia, giống như đang chơi một trò chơi thú vị.

"Tốt" Hàn Vệ Minh ngồi dựa vào trên ghế, mỉm cười, "Tôi cũng phải nhắc nhở anh, từng vấn đề tôi hỏi anh đều phải trả lời đúng sự thật, bất kỳ vấn đề nào mà anh nói dối sẽ đều rất bất lợi đối với anh, anh hiểu rõ không?"

"Hiểu rõ" Hình Chí Sâm hơi ngồi thẳng lại.

"Vậy, chúng ta bắt đầu thôi."

Hỏi: Anh tên là Hình Chí Sâm phải không?

Đáp: Đúng vậy (dường như hơi kinh ngạc, nhưng lập tức trả lời)

Hỏi: Anh có mặt trong vụ án xảy ra chiều ngày hôm đó ở khách sạn thành Loan đúng không?

Đáp: Đúng.

Hỏi: Anh vào phòng 624?

Đáp: Đúng.

Hỏi: Tại phòng 624 anh gặp một người đúng không?

Đáp: Không, là hai người. (điều chỉnh tư thế ngồi, ngồi thẳng người dậy)

Hỏi: Là hai người đàn ông?

Đáp: Không, là một nam một nữ.

Hỏi: Anh có nguyện ý nói thật hay không?

Đáp: Tôi nguyện ý. (gật đầu, nét mặt bình thản)

Hỏi: Nghề nghiệp của anh là cảnh sát đúng không?

Đáp: Đúng.

Hỏi: Lúc anh tiến vào phòng, người phụ nữ kia đang ở trong phòng sao?

Đáp: Không phải.

Hỏi: Cô ta từ ngoài cửa tiến vào phòng?

Đáp: Không phải.

Hỏi: Cô ta từ trong nhà vệ sinh đi ra sao?

Đáp: Đúng. (gật đầu, lập tức trả lời)

Hỏi: Anh đã từng nói dối với cơ quan công an?

Đáp: Không có.

Hỏi: Anh sinh vào năm 1953, đúng không?

Đáp: Đúng.

Hỏi: Anh trước đó đã gặp qua người phụ nữ kia chưa?

Đáp: Chưa.

Hỏi: Cô ta mặc y phục như thế nào?

Đáp: Cô ta không mặc quần áo.

Hỏi: Trên người cô ta có đặc điểm gì không?

Đáp: Có một hình xăm nơi bụng.

Hỏi: Hình xăm trên người là chim à?

Đáp: Không phải.

Hỏi: Hình xăm trên người là cá à?

Đáp: Không phải. (hơi cúi đầu, ánh mắt hướng phía dưới chuyển động)

Hỏi: Hình xăm trên người là động vật à?

Đáp: Không phải, là một đoá hoa (lập tức trả lời)

Hỏi: Vậy đoá hoa kia màu vàng sao?

Đáp: Không phải.