Dòng Chảy Ngầm Của Tâm Lý Tội Phạm

Chương 23

"Ừ"

"Ông ta gϊếŧ người?"

"Tình nghi gϊếŧ người" Phương Mộc nhịn không được liền cải chính, "họ giao cho anh nhiệm vụ gì?"

"Có khả năng là điều tra ngoại tuyến" Tiêu Vọng hơi nghiêm túc một chút, "xem ra, lần này ở trên rất coi trọng vụ án này, trong tổ chuyên án toàn là người ở ngoài cục cảnh sát thành phố C, người ngoài điều tra, thì đại khái là có thể thoải mái ra tay."

"Ừ" Phương Mộc không biết nói gì gật gật đầu, "việc thế này, e rằng là lần đầu tiên xảy ra ở đây."

"Tôi cũng rất ngạc nhiên, " Tiêu Vọng đột nhiên cười cười, "quan lớn thất thế, đa số là bởi vì nhận hối lộ mà làm những việc trái pháp luật, ra tay gϊếŧ người, lần đầu tiên mới nghe nói nha."

"Đúng vậy" Phương Mộc nhìn chằm chằm lửa than đang rực sáng ở trước mắt dường như đang ngẫm nghĩ, "đây chính là việc mà chúng ta cần phải làm cho rõ trắng đen."

"Dù sao, có thể tiếp tục hợp tác với cậu lần nữa tôi rất cao hứng", Tiêu Vọng trịnh trọng đưa tay ra, "tôi tin tưởng, nếu hai chúng ta đồng lòng, có thể kết thúc nhanh vụ án này."

Phương Mộc cười, bắt chặt tay Tiêu Vọng ngay phía trên lửa than nóng bỏng.

Đèn đỏ.

Lương Tứ Hải cho xe ngừng lại tại vạch chờ ở làn ngoài theo đúng quy định của luật giao thông. Hiện tại vị Lương tổng trên người chỉ mặc một bộ quần áo lao động, đầu đội mũ lưỡi trai ngồi trên ghế tựa, giống y hệt những tài xế xe tải bình thường khác.

Thời gian chờ đèn đỏ này khá dài, hắn duỗi tay mở cốp, bên trong có nhét mấy bao thuốc lá, Lương Tứ Hải do dự một chút, lựa một gói gần nhất, rút ra một điếu châm lửa, rất nhanh, buồng lái kín như bưng tràn ngập hói thuốc. Hắn không thích mùi thuốc lá cho lắm, những lúc cần đặc biệt giữ tỉnh táo, mới hút một điếu, bây giờ là một thời điểm như vậy.

Đèn đỏ chuyển xanh. Lương Tứ Hải lập tức dụi tắt điếu thuốc, nghĩ thầm phải tìm cơ hội ném mấy bao thuốc lá Nhuyễn Trung Hoa này đi, một tài xế xe tải mà dùng loại thuốc đắt tiền như thế, sẽ khiến người khác rất dễ sinh nghi.

Chính bản thân hắn cũng không cho phép quá trình này có bất kỳ sơ suất nào.

Khoảnh khắc khởi động xe, hắn dường như nghe thấy phía sau thùng hàng của xe truyền ra tiếng động gì đó. Hắn lập tức hồi hộp, chăm chú lắng nghe, tiếng động kia tựa hồ lại biến mất không còn bóng dáng. Mấy chiếc xe phía sau không kiên nhẫn được nữa bấm còi inh ỏi, Lương Tứ Hải nhanh chóng chỉnh lại nét mặt, đạp ga phóng xe đi.

Qua trạm thu phí trên đường cao tốc, Lương Tứ Hải mới hơi thả lỏng một chút, đồng thời để ý nhìn đường, hắn thỉnh thoảng lắng nghe động tĩnh ở trong xe một chút, chắc chắn là không còn tiếng động gì mới hoàn toàn yên tâm, thuốc mê nhập khẩu vẫn khiến người ta thực sự hài lòng, lần sau phải mua nhiều một chút.

Cho dù đang là xế chiều, không khí cuối thu vẫn có cảm giác lành lạnh, hai bên đường cao tốc là một vài cánh đồng lúa mì vừa mới thu hoạch, ở trên bờ ruộng những đống rơm rạ đang được đốt lên, không có gió, từng làn khói đậm nhạt bay thẳng lên trên bầu trời, giống như cách người xưa thường dùng để báo động vậy. Nghĩ đến điều này, khoé miệng Lương Tứ Hải lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, những cánh đồng lúa mì ở hai đường này chẳng phải giống như chiến trường vừa mới qua một trận chiến sinh tử sao? Những thứ đang cháy kia, chính là hài cốt của những người đã chết.

Cuộc sống chính là chiến trường.

Lương Tứ Hải tăng ga hết cỡ, tốc độ đột nhiên tăng vọt, bỏ lại toàn bộ những cánh đồng lúa mì hoang vu và làn khói dày đặc ở phía sau.

Người sống sót chính là người chiến thắng.

Khoảng chừng bốn mươi phút đồng hồ sau, bảng chỉ đường bên cạnh đường cao tốc chỉ phía trước chính là thành phố S. Bây giờ Lương Tứ Hải vừa đến một điểm quay đầu dưới đường cao tốc gần một trạm thu phí, cảnh sắc hai bên đường có nét tương đồng, Lương Tứ Hải không chú ý thêm nữa, biểu cảm trên mặt càng nghiêm túc. Nửa giờ sau, phía trước dần dần hiện ra dáng dấp một ngọn núi, xe của Lương Tứ Hải lại gặp phải một con đường đất nhấp nhô gập ghềnh, ngồi trên xe sóc đến nảy người, ở dưới ruộng nông dân đang cặm cụi làm việc, xe của Lương Tứ Hải đi qua họ cũng không để ý, thỉnh thoảng có người ngẩng đều lên khẽ liếc một cái, sau đó liền cúi xuống làm việc tiếp.

Xe tải nhanh chóng đến gần chân núi, lại xuất hiện một con đường nhỏ. Nói là đường, kỳ thật chỉ là khe hở giữa hai núi đá khổng lồ mà thôi, tuy rằng đã là cuối thu, nhưng cây cối ở dưới chân núi không trơ trụi, xơ xác, mà nhấp nhô những vùng xanh tươi vùng vẫy với cái chết. Nằm khuất phía sau cây cối che phủ, con đường nhỏ này như ẩn như hiện, nếu như không chăm chú quan sát, chắc chắn không thể náo phát hiện được.

Lương Tứ Hải ngừng xe lại, lấy ra một điếu thuốc chậm rãi hút, đồng thời hạ kính xe, chăm chú quan sát lắng nghe động tĩnh chung quanh, sau khi chắc chắn không có người, Lương Tứ Hải mới mở cửa xuống xe, men theo bụi cỏ cao ngang thắt lưng hướng về phía bên phải sau lưng núi đá đi đến. Vừa mới vòng qua núi đá, hắn liền thấy một chiếc xe tải hoàn toàn giống với chiếc xe mà hắn vừa bước xuống, đang đỗ ở đó. Lương Tứ Hải không cần vội vã trèo lên xe, mà trước hết dạo quanh chiếc xe một vòng, cẩn thận xem xét kỹ biển số xe, sau khi chắc chắn biển số xe cũng y hệt chiếc xe hắn lái tới, mới mở cửa xe nhảy lên. Buồng lái tràn ngập một mùi thuốc lá nồng nặc, Lương Tứ Hải nhìn vết bẩn loang lổ trên đồng hồ đo công tơ mét, lông mày cau chặt lại, kẻ thô thiển thế này mà cũng tin tưởng sao. Hắn lấy ra một mảnh khăn ướt lau chùi qua loa tay lái, rồi lập tức khởi động xe.

Cứ như vậy, Lương Tứ Hải lái một chiếc xe hoàn toàn giống với chiếc xe cũ theo đường cũ trở về, điểm khác nhau duy nhất là thùng hàng đằng sau chiếc xe này hoàn toàn trống không. Về phần chiếc xe kia cùng với "hàng" trong thùng, Lương Tứ Hải chẳng hề lo lắng, bởi hắn biết, chẳng bao lâu nữa, sẽ có người tới lái xe đi.

Màn đêm dần dần buông xuống, con đường nhỏ dưới chân núi càng trở nên mờ ảo, dưới ruộng lúa, những người nông dân đang tốp năm tốp ba trở về nhà, lác đác một vài căn nhà dưới chân núi bốc lên từng làn khói bếp, trong rừng cây là một không gian yên tĩnh, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng quạ trên cành kêu to. Chiếc xe tải lầm lũi đứng lặng yên, giống như đang cố gắng hoà hợp cùng cảnh vật u tĩnh nơi này, lại giống như một vị khán giả đang trung thành lắng nghe.

Đột nhiên, một vài thanh âm dè dặt phát ra từ thùng xe phía sau, rồi lập tức lại chìm vào yên tĩnh, nhưng nếu như chăm chú lắng nghe, bạn có thể sẽ nghe thấy có tiếng hơi thở dồn dập bên trong xen lẫn tiếng khóc lóc, đồng thời, có mấy bàn tay dò dẫm trên cửa, tìm kiếm vị trí có thể phá cửa ra trong vô vọng. Những tiếng sột soạt yếu ớt ấy, lại vang lên lần nữa, ban đầu, chỉ là thỉnh thoảng lác đác vang lên một hai tiếng, nhưng dần dần tần suất đã trở nên dầy đặc hơn, tiếng động cũng càng lúc càng lớn hơn, cuối cùng, những thanh âm hô hoán nhỏ xíu đã trở nên càng ngày càng lớn, càng rõ ràng hơn.

"Cứu tôi...cứu cứu tôi với..."

Vài con quạ đen kinh hãi, từ nơi nào đó trong rừng bay vọt lên trời, đầy oán hận bay một vòng chung quanh xe tải, sau đó bi thương hướng phía xa trên bầu trời đêm bay đi.

Đây là sự trả lời duy nhất của rừng cây với những con người kia, trước những tiếng đập cùng tiếng hô hoán, núi lặng im, cây lặng im.

Trời lặng im, đất lặng im.

Hết thảy, đều thờ ơ im lặng.

Chương IX : Nói Dối.

Ngày hôm sau, Tiêu Vọng gọi điện thoại báo rằng anh được bố trí điều tra tuyến bên phía khách sạn Thành Loan. Phương Mộc hỏi kỹ thời gian, rồi cũng quyết định cùng đi với Tiêu Vọng.

Hình cục phó nói ngày hôm đó người phụ nữ kia bị một con dao thép đâm thủng ngực, nhưng tại hiện trường lại không phát hiện bất kỳ vết tích gì. Có thể suy đoán vì miệng vết thương của nạn nhân bị hung khí chặn lại, nên tạm thời không chảy máu, khả năng này quả thực có thể xảy ra, nhưng một chút vết máu cũng không hề lưu lại thì chỉ có một khả năng duy nhất, sau khi vụ án xảy ra có người đã dọn dẹp hiện trường, hành động cực nhanh. Theo lẽ thường thì camera trong hành lang phải thu lại được toàn bộ quá trình này, nhưng khách sạn lại trả lời rằng ngày hôm đó đúng vào thời điểm họ đang điều chỉnh trang thiết bị, cho nên mới tắt tất cả camera theo dõi đi.