Dòng Chảy Ngầm Của Tâm Lý Tội Phạm

Chương 20

Phương Mộc theo bản năng liền cất bước đuổi theo, may mà chân của Hồ Anh Vĩ cũng không thoải mái cho lắm, bỏ chạy còn khập khà khập khiễng, chưa kịp chạy ra khỏi ngõ nhỏ, liền đã bị Phương Mộc túm chặt lấy cổ áo.

"Sao phải bỏ chạy?" Phương Mộc ấn hắn vào tường, lớn tiếng quát hỏi.

"Tay, cái tay..." Hồ Anh Vĩ nâng cánh tay phải lên, dường như rất đau đớn rêи ɾỉ.

Phương Mộc buông cổ áo hắn ra, Hồ Anh Vĩ theo đà ngồi xổm xuống đất, tay trái ôm đầu, bộ dạng giống như chuẩn bị chịu đánh.

Lúc này, mấy bà lão ở bàn mạt chượt ồn ào kéo tới như ong vỡ tổ. Đi đầu là một lão bà tiến lên nhìn cánh tay Hồ Anh Vĩ, sau khi thấy không làm sao, lại đẩy Hồ Anh Vĩ về phía trước mặt Phương Mộc:

"Đánh, đánh đi, đánh chết nó đi!" bà lão vẻ mặt đau đớn, "Dù sao cũng chết một đứa rồi, thằng bé này cũng đánh chết đi".

Mấy bà lão khác đồng thời cũng mồm năm kiệng mười phụ hoạ: " Ây da trời ơi, có để cho người ta sống nữa hay không nè trời?"

"Làm ơn cho mấy nhà chúng ta sống yên ổn vài ngày đi..."

"Dù cho có thâm thù đại hận thì cũng không đến nỗi như vậy a..."

Phương mộc nhất thời tay chân hơi lúng túng, đành phải lấy thẻ cảnh sát ra nói: "Tôi là cảnh sát, tôi hỏi anh ta mấy vấn đề rồi đi, tuyệt đối sẽ không đánh đập anh ta."

Không ngờ nói rõ thân phận lại khiến cho sự chỉ trích càng kịch liệt hơn: "Cảnh sát thì sao? Cảnh sát đánh người càng tàn nhẫn!"

"Anh Bác chính là bị cảnh sát gϊếŧ chết...."

Phương Mộc không thể nhịn được nữa: "Tất cả im miệng cho tôi! Hiện tại cảnh sát đang điều tra phá án, yêu cầu mọi người hợp tác! Còn bà..." Cậu chỉ bà Hồ "Nếu như bà muốn sự việc của con trai bà mau chóng được làm rõ, phải thành thật một chút!".

Câu nói này dường như liền phát huy tác dụng, bà Hồ bĩu môi, gọi mấy lão bà khác quay trở lại bàn mạt chược, lại ầm ầm ào ào xoa bài tiếp.

Phương Mộc thầm thở dài một hơi, kéo Hồ Anh Vĩ lên. Hồ Anh Vĩ vừa nghiến răng trợn mắt che tay phải, vừa lén lút nhìn Phương Mộc.

"Hồ Anh Bác là anh trai của anh?"

"Vâng" Hồ Anh Vĩ đáp gọn gàng: "Anh muốn hỏi sự tình của anh trai tôi, anh chắc chắn đã tìm lầm người rồi, chuyện của anh ấy tôi đều không biết gì hết’’.

"Thật không?" Phương Mộc nheo ánh mắt lại, giơ tay túm cổ áo Hồ Anh Vĩ, "Cái áo vest này nhãn hiệu rất nổi tiếng, bản thân anh mua nổi sao? Còn cái này nữa..." cậu đá đá bao thuốc lá Nhuyễn Trung Hoa dưới chân, "anh trai anh để lại cho anh bao nhiêu tiền?"

Ánh mắt Hồ Anh Vĩ bắt đầu lảng tránh, "Không có...đều là của tôi...trúng xổ số..."

Tay Phương Mộc ngầm thêm lực, "Anh tốt nhất nên nói thật, nếu không tôi sẽ thường xuyên tới tìm anh đó".

"Được rồi, được rồi" Hồ Anh Vĩ đành chịu, bực bội chửi đổng một câu, "Tôi sẽ nói cho anh biết, về sau đừng có đến làm phiền tôi nữa".

Hồ Anh Bác, Hồ Anh Vĩ và mẹ của bọn họ sống chung, nhưng hắn suốt ngày lêu lổng ở ngoài đường, rất ít khi về nhà. Hồ Anh Vĩ thì kiếm sống bằng mấy việc làm thuê lặt vặt. Một tuần trước, Hồ Anh Bác biệt tăm lâu ngày đột nhiên về nhà, để lại một túi tiền, lại dặn dò em trai chăm sóc mẹ thật tốt, sau đó liền vội vàng bỏ đi. Trước kia Hồ Anh Bác cũng từng ra ngoài trốn tránh khi có việc không hay xảy ra, nên hai mẹ con Hồ Anh Vĩ cũng không để ý, đâu biết vài ngày sau, tin tức Hồ Anh Bác bị người ta bắn chết được báo về.

Phương Mộc nghe xong, im lặng một hồi, rồi lại mở miệng hỏi: "Anh ta để lại bao nhiêu tiền?"

"Năm vạn".

Phương Mộc nhìn chằm chằm vào mắt Hồ Anh Vĩ, Hồ Anh Vĩ hô hấp trở nên dồn dập, gắng gượng chống đỡ vài giây sau đó không thể không thừa nhận: "Hai mươi lăm vạn".

Phương Mộc nhìn hắn, Hai khuôn mặt của Hồ Anh Bác và Hồ Anh Vĩ có nhiều nét rất giống nhau, nhưng hiện giờ một trong hai đang nằm trong nhà xác lạnh lẽo. Phương Mộc ngẫm nghĩ, không nhịn được lại hỏi: "Anh và mẹ anh sao không thử nghĩ số tiền này rốt cuộc từ đâu mà ra?".

Rất lâu sau, Hồ Anh Vĩ mới chậm chạp lắc đầu: "Người đã chết, còn có tiền là tốt lắm rồi".

Phía bên bàn mạt chược bỗng nhiên ồn ào một trận, có người thắng bạc, bà Hồ vừa chán nản than thở, vừa lôi từ trong túi áo ra một nắm tiền ném lên trên bàn.

Bà vừa thua bạc mất cái gì? Một bàn tay hay một cái chân của Hồ Anh Bác?

Phương Mộc bỗng nhiên cảm giác xót xa, thương cảm, cậu buông cánh tay nãy giờ đang nắm cổ áo Hồ Anh Vĩ ra, thấp giọng nói: "Hãy sống cho thật tốt, anh và mẹ anh đều phải như vậy".

"Tôi chỉ mong" Hồ Anh Vĩ cười khổ một tiếng, nâng cái nẹp bên tay phải lên, "Đừng có bị đánh nữa là tốt rồi".

"À?"

"Hôm trước có người đến hỏi sự tình của anh trai tôi, tôi cũng trả lời như vậy, kết quả không hiểu vì sao lại bị đánh".

"Ai vậy?" Phương Mộc lập tức hỏi.

"Không biết" Hồ Anh Vĩ dường như trong lòng vẫn còn rất sợ hãi, "nhưng ra tay rất độc ác".

Phương Mộc nhìn hắn một hồi, khẽ thở dài "Tôi sẽ không tới tìm anh nữa đâu, yên tâm đi".

Nói xong, cậu xoay người đi về hướng đầu ngõ, vừa mới bước được mấy bước, liền nghe thấy Hồ Anh Vĩ ở phía sau "Nè" một tiếng.

Phương Mộc quay đầu nhìn hắn, Hồ Anh Vĩ đứng tại chỗ, cái áo vest dài rộng khoác ở trên người, làm cho hắn càng có vẻ gầy yếu.

"Anh trai tôi...anh trai tôi...anh ấy..."Hồ Anh Vĩ tựa hồ hơi nghẹn ngào, "Anh ấy không phải là một kẻ quá hư hỏng đâu".

Phương Mộc không trả lời, nhìn chằm chằm hắn vài giây sau đó xoay người rời đi.

Quả thật không ngoài dự liệu ban đầu, đối phương đã bỏ một số tiền lớn mua Hồ Anh Bác về làm "Tử sĩ". Mà người phụ nữ Hình cục trưởng nhắc đến có phải là một vật hi sinh khác nhằm dụ cho Hình cục trưởng nổ súng.

Hai mươi lăm vạn, hai cái mạng người. Dù rằng thời tiết không hề lạnh, Phương Mộc vẫn rùng mình một cái. Đối phương muốn đẩy Hình cục trưởng vào chỗ chết, mục đích hết sức rõ ràng, nếu như không thể chứng minh Hồ Anh Bác quả thực gϊếŧ ngừơi ở trong phòng, động cơ nổ súng của Hình cục trưởng lập tức không có cách nào giải thích được. Như vậy, về mặt pháp luật ông ta thực sự có nguy cơ bị khép vào tội cố ý gϊếŧ người.

Có thể cuối cùng Hình cục trưởng lại gục ngã trước pháp luật,con đường mà suốt đời ông ta lựa chọn bảo vệ, điều này quả thực là quá chớ trêu.

Phương Mộc khẽ cắn môi, ép mình phải giữ vững tinh thần.

Lão gia này, đợi tôi, tôi nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho ông, ngàn vạn lần đừng buông tay, tôi và ông đều phải cố gắng.

Trở lại phòng làm việc, đầu tiên Phương Mộc gọi mấy cuộc điện thoại, hỏi xem có phát hiện ra thi thể người phụ nữ vô danh hay không. Kết quả rất thất vọng, nhưng điều này cậu đã dự đoán trước. Đối thủ năng lực rất mạnh, muốn khiến cho một người sống biến mất còn không khó, huống chi là một người chết. Vừa để điện thoại xuống, Biên Bình đã đẩy cửa bước vào. Thấy Phương Mộc ngồi ở bàn làm việc, Biên Bình sửng sốt.

"A, cậu về rồi sao".

"Vâng," Phương Mộc vội đứng dậy, "Anh tìm tôi à?"

Biên Bình cũng không gấp, trước tiên đưa cho Phương Mộc một điếu thuốc, hút đến già nửa điếu sau đó mới thấp giọng hỏi: "Lão Hình thế nào rồi?"

"Không được tốt cho lắm" Phương Mộc đem tình huống gặp mặt Hình cục trưởng kể lại một chút, Biên Bình sắc mặt càng sầm lại. Im lặng một hồi, Biên Bình đứng dậy khóa kỹ cửa, nhỏ giọng hỏi: "Lão Hình tìm cậu làm gì?"

Phương Mộc không trả lời, ngẩng đầu nhìn Biên Bình, vẻ mặt áy náy. Biên Bình cười cười, duỗi tay vỗ vỗ bờ vai Phương Mộc, tỏ vẻ đã hiểu rõ. Tiếp theo, anh lấy ra một chiếc điện thoại di động bấm một số điện thoại, qua cuộc đàm thoại, Phương Mộc biết đối phương chính là giám thị trại tạm giam nơi giam giữ Hình cục trưởng. Giọng điệu Biên Bình rất là khẩn thiết, thậm chí hơi hạ mình. Giám thị hứa sẽ " chăm sóc thoả đáng" Hình cục trưởng, anh mới liên tục cám ơn, rồi cúp điện thoại.

Phương Mộc cảm kích tươi cười: " Cám ơn anh".

"Đừng nói vậy, lão Hình cũng là bằng hữu của tôi" Biên Bình than thở, "Với lại, tôi cũng chỉ có thể làm được cho ông ấy một chút chuyện này thôi".

Phương Mộc khó tránh có cảm giác hơi chán nản, ngẫm nghĩ, lại mở miệng hỏi: " Tổ điều tra bên kia kết quả thế nào?"

"Còn đang điều tra, có điều tạm thời cũng chưa có tin tốt gì" Biên Bình giương cao một tờ giấy ở trong tay " Lão Hình vẫn cứ một mực nhất quyết khai như vậy, việc khác một câu cũng không khai. Cho nên tổ điều tra quyết định sử dụng phương pháp kiểm tra nói dối với ông ấy".