Lạc Hoa che l*иg ngực ho khan kịch liệt, vừa quằn quại ở trên ghế sofa vừa khàn khàn hô lớn: "Anh Bân! Anh Bân!"
Không có ai để ý đến hắn, thậm chí không có người bước tới nhìn, Lạc Hoa cuối cùng hiểu rõ tình cảnh của mình, hắn vừa lăn vừa bò đến một cái ghế sofa trong góc khuất, nơm nớp lo sợ nhìn Phương Mộc và Tiêu Vọng.
Phương Mộc tiến lên phía trước một bước, nói gắn gọn, rõ ràng: "Đồ vật của Mễ Nam đâu lấy ra cho tôi".
"Mày...các anh là thế nào với Mễ Nam?" Lạc Hoa đang vạn phần hoảng sợ nhìn Phương Mộc một chút, lại nhìn nhìn Tiêu Vọng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên dùi cui trong tay Tiêu Vọng.
Phương Mộc không nói gì, nhìn chằm chằm Lạc Hoa một lúc lâu, Lạc Hoa chỉ kiên nhẫn được vài giây liền buông xuôi, cầm một chiếc áo khoác trên ghế sofa ném tới. Phương Mộc lấy áo khoác lật hết trong ngoài mấy lần, tìm thấy chứng minh thư của Mễ Nam.
"Bút máy đâu?" Phương Mộc cau mày, Tiêu Vọng thấy vậy, mang dùi cui chỉ thẳng vào mũi Lạc Hoa.
"Hiệu cầm đồ Đại Hâm!" Lạc Hoa ra sức co rúm về phía sau, nhìn chằm chằm dùi cui trên tay Tiêu Vọng "Tôi bán cho lão Phì".
Tiêu Vọng nhìn Phương Mộc, Phương Mộc hơi trầm ngâm, khẽ gật đầu. Tiêu Vọng cầm áo khoác ném lên trên người Lạc Hoa "đi theo chúng tao!"
Lúc dẫn Lạc Hoa xuống lầu, Phương Mộc quay đầu lại, nhìn vẻ mặt u ám của Đại Bân nói: "Đưa cô ta đi bệnh viện đi" Cậu hơi hất cằm về phía người phụ nữ có mái tóc dài mặc nội y vẫn nằm hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, "Coi chừng chết người đấy".
Hiệu cầm đồ Đại Hâm ở phía tây thành phố, tới đó phải mất 20 phút, ba người ngồi trong chiếc xe Jeep chạy như bay, tất cả đều trầm mặc không nói. Lạc Hoa đột nhiên hít hít mũi rêи ɾỉ, mắt lại không ngừng đảo qua qua đảo lại nhìn Phương Mộc và Tiêu Vọng. Do chán ghét hắn, Phương Mộc chẳng thèm để ý, yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thành phố vào ban đêm xem ra so với ban ngày khác nhau một trời một vực, tất cả ngã tư đường và nhà cửa dường như đều vắng lặng. Phương Mộc bỗng nhiên có một loại ảo giác đang đi ở một thế giới khác, không sai, đây chính là thế giới trong giấc mơ, ở nơi này, cho dù là quy tắc đi lại hay làm việc của con người, hết thảy đều không cần thiết.
Bỗng nhiên, điện thoại của Tiêu Vọng đổ chuông, anh ta nhét tai nghe vào tai, nhận điện thoại, Phương Mộc cảm thấy xe Jeep đột nhiên tăng tốc, ngẩng đầu lên, vừa lúc bắt gặp ánh mắt Tiêu Vọng trong kính chiếu hậu.
"Đã xác định chắc chắn" Tiêu Vọng nói đơn giản "Phòng 502".
Phương Mộc không nhịn được ngồi thẳng người dậy "Đi về trước đã?".
"Không" Tiêu Vọng đạp hết ga "Xử lý việc của cậu trước đi”
Hiệu cầm đồ Đại Hâm đã đóng cửa, Tiêu Vọng dùng dùi cui gõ một lúc lâu trên cánh cửa, mấy hộ gia đình chung quanh đều bật đèn lên, lão Phì mới chửi mấy câu khoác áo bước ra cửa, thấy dùi cui trong tay Tiêu Vọng, lão Phì hơi run run, lắp ba lắp bắp nói mình vẫn tuân theo pháp luật..v..v. Tiêu Vọng bình tĩnh nói mục đích đến đây của mình, hắn liền khôi phục vẻ mặt làm ăn, mở miệng liền đòi 5000 tệ.
"Con mẹ ngươi!" Lạc Hoa trợn tròn hai mắt "Ta bán cho ngươi có 1000 tệ!".
"Ta đâu có ép ngươi bán" lão Phì chậm rãi nói "đó là cây bút Parker bản gốc nha".
Tiêu Vọng nói: "Đừng nhiều lời, đem bút ra đây", sau khi kiểm tra chính xác là nó, Tiêu Vọng lôi ví tiền từ trên người Lạc Hoa ra, ném ở trên quầy, cầm lấy cây bút nhét vào tay Phương Mộc, xoay người đi.
"Đợi một chút!" lão Phì ở phía sau kêu to "đây mới có 800 tệ".
"Đó là chuyện của hai người" Tiêu Vọng không quay đầu lại nói, vẫy tay kêu Phương Mộc lên xe, đi được một đoạn xa, Phương Mộc nhìn qua kính xe vẫn nhìn lão Phì với Lạc Hoa đang lôi lôi kéo kéo.
Phòng vật chứng phát hiện trong túi rác một chiếc thìa nhựa có chất nhờn trong khoang miệng, qua xét nghiệm DNA xác thực là của Bùi Lam. Tổ chuyên án nhanh chóng triển khai phương án vây bắt, thành viên tham gia hành động chia làm hai tổ, một tổ do Từ Đồng chỉ huy, phụ trách vây bắt tại nhà ga, một tổ khác do Tiêu Vọng chỉ huy, phụ trách vây bắt và giải cứu con tin tại tiểu khu Hoa Thép, do yêu cầu của Tiêu Vọng, Phương Mộc được sắp xếp vào tổ này.
Sau khi tất cả được chẩn bị chu đáo, Vương phó cục trưởng lệnh cho tất cả cảnh sát tham gia hành động nghỉ ngơi tại chỗ đợi lệnh, Phương Mộc muốn về qua khách sạn, đồng thời cũng cam đoan trước 7h chắc chắn sẽ trở về đơn vị. Vương phó cục trưởng đồng ý, bố trí Tiêu Vọng đưa Phương Mộc trở về.
Trên đường về khách sạn, Phương Mộc ngồi thu mình lại trong ghế sau, kiểm tra lại một lần nữa trong đầu kế hoạch vây bắt. Đang mãi suy nghĩ, tay phải trong lúc lơ đãng đυ.ng tới cây bút máy trong túi áo.Cậu vươn tay vỗ vỗ bờ vai Tiêu Vọng "Hôm nay cảm ơn anh rất nhiều".
Tiêu Vọng không quay đầu, lại ném một điếu thuốc xuống "Khách khí cái gì, đều là người mình cả".
Phương Mộc châm điếu thuốc, hút một hơi thật sâu, nghĩ nghĩ rồi cười hỏi: "Sao anh không hỏi tôi và Mễ Nam có quan hệ gì?"
"Cậu muốn nói với tôi, thì đã sớm nói" Tiêu Vọng cũng châm một điếu thuốc, "Còn nữa, người tôi giúp là cậu, cô gái kia là ai với tôi không quan trọng".
Phương Mộc mỉm cười, im lặng hút thuốc, đúng vậy, nếu như Tiêu vọng hỏi quan hệ của cậu với Mễ Nam, cậu cũng không biết phải trả lời như thế nào, im lặng đúng lúc, có lẽ là ưu điểm của Tiêu Vọng.
Trong phòng một bóng đèn nhỏ vẫn sáng, Mễ Nam đã ngủ. Trong không khí dày đặc mùi thuốc sát trùng, Phương Mộc nhìn trên chiếc tủ đầu giường, một bát canh đã ăn hết, bên cạnh trên một tờ khăn giấy là mấy miếng xương gà, gò má Mễ Nam còn thấp thoáng nước mắt, nhưng vẻ mặt lại rất bình thản. Phương Mộc yên lặng nhìn cô một hồi, lấy ra cây bút máy để ở bên gối của cô. Hôm nay cô mất đi đứa con của mình, nhận lại được cây bút máy này, có lẽ sẽ cảm thấy được an ủi chút ít.
Khoảnh khắc đóng cửa phòng, Phương Mộc nhẹ nhàng nói ‘‘chúc ngủ ngon, Mễ Nam’’.
‘‘Chúc ngủ ngon, Á Phàm’’.
Chương IV: Điểm khởi đầu.
Ngày hôm sau, trời quang đãng, nhìn xa nghìn dặm không một gợn mây.
Thời tiết như vậy dường như không phù hợp với việc phạm tội, hoa vẫn nở, chim chóc vẫn tưng bừng hót ca. Tại tiểu khu Hoa Thép mọi người qua lại không một ai biết được mọi động tĩnh của mình đã bị một đôi mắt cảnh giác theo dõi từ lâu. Trên nóc nhà toà nhà số 2, một cái ống nhòm lớn được giấu phía sau máy nước nóng năng lượng mặt trời, ống kính nhắm thẳng vào toà nhà số 3.
Phương Mộc ngồi trên sàn nhựa đường nóng bỏng phơi nắng, mồ hôi đầm đìa. Tiêu Vọng ngồi bên cạnh cậu, mắt dán vào ống nhòm, áo sơ mi trên người cũng đã bị mồ hôi làm cho ướt đẫm.
Lúc này, bộ đàm trong tay truyền tới giọng của Từ Đồng: "Thế nào rồi ? Có động tĩnh gì không?"
"Không có" Tiêu Vọng cũng không quay đầu lại nó "Mẹ nó, vẫn nguyên như cũ".
"Bên anh như thế nào rồi?" Phương Mộc vừa lau mồ hôi vừa hỏi.
"Đã chuẩn chu đáo cả rồi" Giọng nói của Từ Đồng lộ vẻ khẩn trương "Chờ tin tức ở bên cậu".
Tâm trạng của Từ Đồng hoàn toàn có thể lý giải, ở nhà ga có nhiều người, tình hình khá phức tạp, hành động rất khó khăn, hơi bất cẩn một chút là sẽ “kiếm củi ba năm thiêu một giờ” ngay. Cho nên tổ chuyên án quyết định lúc giao tiền chuộc sẽ đồng thời khống chế nghi phạm và cứu con tin, để tránh nghi phạm chó cùng rứt giậu, làm hại con tin.
Đột nhiên, Tiêu Vọng đứng khom người dậy hô "Ra rồi, ra rồi!"
Phương Mộc run người một cái, thò nửa cái đầu ra quay lại nhìn xuống dưới tầng. Quả thật, nam nghi phạm đang đi ra cửa, nhìn xung quanh bốn phía một vòng sau đó, xoay người đi xuống dưới. Đó chính là nơi đỗ chiếc xe Mazda màu xám bạc.
Tiêu Vọng cầm bộ đàm lên, thông báo đặc điểm nhận dạng của kẻ tình nghi. Nửa phút đồng hồ sau, chiếc xe Mazda màu xám bạc chạy ra khỏi tiểu khu, đi khuất. Ở phía sau nó không xa lắm, một chiếc Santana hết sức bình thường che rèm lặng lẽ đi theo. Một chiếc lưới lớn không thanh không sắc đang từ từ bủa ra.
Tiêu Vọng để lại một đội viên trên nóc toà nhà tiếp tục theo dõi, sau đó cùng Phương Mộc xuống lầu, đi thẳng đến chiếc xe đang đợi ở góc lầu. Theo như kế hoạch, nhiệm vụ của tổ này là ngồi chờ tiến triển hành động của tổ kia, nếu như thời cơ chín muồi, hai bên đồng thời hành động.
Sau khi Tiêu Vọng lên xe, trước hết hỏi thăm tình hình chuẩn bị thế nào, sau khi nhận được câu trả lời thuyết phục, anh ta đóng cửa xe lại, lệnh cho toàn thể đội viên chuẩn bị sẵn sàng, tuỳ tình huống hành động theo mệnh lệnh.