Công Chúa Trở Thành Nữ Hầu

Chương 47

Chương 47: Cầu hôn
Hôm nay Lâm Ca cũng tới dự yến tiệc của quần thần, liền có suy nghĩ muốn gặp Phùng Viện, ngày ấy Lâm phu nhân tiến cung trở về, khen ngợi Phùng Viện không dứt miệng, vốn Lâm Ca đã có hảo cảm với Phùng Viện, nay lại nghe mẫu thân nói vậy, trong lòng lại nhớ không ngừng, ngày đó từ chối chủ ý của Phùng Duệ, không nghĩ muốn làm Phò mã, hôm nay sao dám mở miệng cầu xin ban hôn?

Trong yến hội, uống nhiều một chút, dựa vào cơ hội tham dự yến tiệc này, mà đi ra vùng phụ cận một chút, nhìn cung điện mà Tạ Hoàng hậu tổ chức yến hội, liền si ngốc nghĩ, lúc này Phùng Viện hẳn đang ở trong yến hội cười nói, mang sắc mặt vui mừng, không biết nàng còn nhớ tới hắn hay không?

Bồi hồi một lúc lâu, chưa nhìn thấy bóng dáng giai nhân, hắn định trở về yến hội, thấy Phùng Viện đi tới, mấy tháng không gặp, giớ đây nàng hoàn tòan bất đồng với lúc đầu mới gặp, đầu búi tóc kiểu mã ngã, trên đầu cài trâm ngọc bích, kim bước diêu, vầng trăng sáng bên tai, trên người là cung trang váy dài, trang điểm nhẹ nhàng thuần túy, cùng Lan Lăng công chúa giống nhau, có phong thái công chúa.

Lâm Ca định tiến lên, nhưng hành động lại là vọt đến sau một thân cây, nhìn nhất cử nhất động của Phùng Viện, đợi tới khi Phùng Viện thở dài một hơi, rốt cục nhịn không được mà lên tiếng, nhưng mà chính hắn lại không biết, trong lời nói mang theo chút châm chọc.

Phùng Viện xoay người nhìn Lâm Ca, lúc này Lâm Ca mới có thể nhìn cẩn thận dung mạo của Phùng Viện, mày lá liễu cong cong, trên mặt được tô điểm như rạng mây bay, phấn màu hoa đào điểm một lượt mỏng ở trên mắt dưới mày, lông mi lay động như bông hoa được mở bung ra, đôi mắt của Phùng Viện tựa như vì sao rực sáng giữa bầu trời.

Sau khi Lâm Ca thốt ra những lời đó, tâm tư bắt đầu rối loạn, nhìn thấy Phùng Viện vẫn không nhúc nhích, chỉ đứng ở nơi đó, một ánh mắt sáng ngời nhìn hắn, bình tĩnh nhìn hắn, Lâm Ca cảm thấy, đối với những lời châm chọc vừa rồi của hắn, Phùng Viện nhận ra, mặc kệ trên đầu là “kim bước diêu”, trên người là cung trang thêu hoa phù dung tỉ mỉ, chính là đang châm chọc hắn không nên nói như vậy, không biết nàng nghĩ hắn là dạng người gì đây?

Mượn sự che chở của tổ tông, ở Giang Hữu an hưởng vinh hoa, tâm muốn thu phục lại đất, nhưng lại không đủ lực lượng để hành động, Lâm Ca tiến lên từng bước, không biết giải thích như thế nào, thốt ra liền là một câu như vậy: “Tiểu Viên, chờ tới khi ta từ chiến trường Bắc Phạt trở về, nàng có nguyện ý gả cho ta không?

Nếu mà Lan Lăng công chúa nghe được lời này, chỉ sợ nàng sẽ nhảy cẫng lên, cao hứng vừa cười vừa nói, Phùng Viện vẫn lẳng lặng đứng ở nơi đó, không nhúc nhích, ánh trăng sáng chiếu lên người nàng, chiếu rọi làm cả thân hình nàng tỏa sáng, hay là trâm ngọc trên đầu nàng sáng? Hay vẫn là ánh sáng của vầng trăng?

Phùng Viện hơi hơi nghiêng đầu, không tránh đi: “Công tử lại uống rượu sao?” Thanh âm không giống như bình thường, mà chứa chút ôn nhu mềm mại, thậm chí có một chút làm nũng.

Lâm Ca hít một hơi, hắn đang nói gì vậy? Người trước mặt không phải hạ nhân Kim gia, mà là Hội Kê công chúa vừa sắc phong, hắn vỗ nhẹ cái trán, rồi tiến lên hành lễ với Phùng Viện: “Sau khi uống rượu thần đã vô lễ, mong điện hạ thứ tội.” Nói xong một chân quỳ xuống đất, nhẹ nhàng lạy một cái, cũng không đợi Phùng Viện nói gì, liền đứng dậy rời đi.

Phùng Viện nhìn theo bóng dáng hắn rời đi, trong lòng thở dài, một câu sau lời bình luận kia chính là, tuy mệnh thọ nhưng lại chết yểu, nghĩ đến mình có thể không sống được lâu nữa, làm sao phải lập gia đình để rồi khổ sở chứ? Phùng Viện xoay người, đối mặt với một đôi mắt đầy ủy khuất, Thập Bát muội muội? Phùng Viện thiếu chút nữa thì kinh hô ra tiếng, vội lấy tay bịt kín miệng.

Lan Lăng công chúa thấy nàng xoay người, cũng không tránh né, mở miệng nói một câu: “Hóa ra Lâm Ca ca ca thích Thập Lục tỷ tỷ.” Phùng Viện sợ nàng hiểu lầm, đưa tay ra nắm lấy vai nàng, Lan Lăng công chúa lại nói tiếp: “Nhưng mà, tỷ tỷ lớn lên xinh đẹp như vậy, Lâm Ca ca ca thích tỷ cũng phải thôi.”

Phùng Viện nhìn bả vai nàng sụp xuống, bộ dáng bị đả kích, tay nắm chặt vai nàng: “Thập Bát muội muội, kỳ thật tỷ cùng Lâm công tử chỉ gặp nhau mấy lần, cũng chưa nói mấy câu với nhau.” Lan Lăng công chúa tò mò: “Vì sao Lâm Ca ca ca thích tỷ, mà không thích muội?”

Việc này, Phùng Viện không biết, nàng cảm thấy thật có lỗi nhìn về phía Lan Lăng công chúa, Lan Lăng công chúa gật đầu nói: “Đây nhất định là duyên phận mà bà vυ' thường nói, nếu không tại sao Lâm Ca ca ca thích tỷ mà lại không thích ta chứ?” Nhìn Lan Lăng công chúa không có bộ dáng mất hứng, Phùng Viện vén lại sợi tóc mai bị rối ra đằng sau cho nàng, cười nói: “Tỷ không biết, chính là tỷ sẽ không gả cho hắn.”

Lan Lăng công chúa vội hỏi: “Vì sao, tỷ tỷ, Lâm Ca ca ca thực sự rất tốt.” Phùng Viện thở dài, chuyện này phải nói thế nào đây? Con ngươi của Lan Lăng công chúa chuyển động: “Có phải tỷ tỷ sợ muội mất hứng? Tỷ tỷ, muội sẽ không, muội đã có Phò mã của mình.” Phùng Viện liền nở nụ cười, Lan Lăng không biết hai câu nói kia.

Lúc này, phía sau truyền tới thanh âm cung kính tiếp đón: “Nhị vị điện hạ, hoàng hậu cho thϊếp tới tìm nhị vị điện hạ.” Phùng Viện và Lan Lăng công chúa cùng xoay người, Trịnh thượng nghi mang theo bốn cung nữ ở phía sau, cung kính đứng chờ ở nơi đó.

Phùng Viện gật đầu một cái với Trịnh thượng nghi, liền dắt tay Lan Lăng công chúa vào trong điện.

Lúc này tất cả mọi người đã uống được kha khá, Tạ Hoàng hậu dáng vẻ đoan trang ngồi ở phía trên, phía dưới là các phu nhân, những người ngồi gần bắt đầu nói chuyện phiếm với nhau, thấy Phùng Viện và Lan Lăng công chúa cùng tiến vào, Tạ Hoàng hậu gật đầu một cái với hai nàng, Phùng Viện vừa ngồi xuống, Tạ Hoàng hậu liền cười nói với Lan Lăng công chúa: “Muội còn nói đi tìm A Viện, thế mà hai người các muội quay trở lại muộn như vậy?”

Trên mặt Lan Lăng công chúa bay lên một đám mây hồng, nàng uống hơi nhiều một chút, người khác còn cho là vì uống nhiều rượu lên mặt hồng, cười làm nũng với Tạ Hoàng hậu: “Tẩu tẩu, muội uống hơi nhiều rượu một chút, đi ra ngòai ngắm phong cảnh cũng rất tuyệt, lúc đó đã quên đi tìm Thập Lục tỷ tỷ.” Nghe thấy lời này của Lan Lăng công chúa, Phùng Viện hạ mi mắt, nở nụ cười.

Lúc này có một bóng người đi tới trước mặt nàng, Phùng Viện ngẩng đầu, hóa ra là Chu phu nhân, vừa rồi khi Phùng Viện tiến vào, cũng không thấy bà, còn tưởng bà đã đi rồi, lúc này thấy bà ấy lại đây, Phùng Viện liền đứng lên, Chu phu nhân đã đem ly rượu tới trước mặt nàng: “Ngày đó, điện hạ ở trong nhà thϊếp, thϊếp tiếp đón không chu toàn, mong điện hạ thứ tội.”

Nói như vậy là sao, Phùng Viện vội vàng tiếp nhận ly rượu, vừa định nói chuyện, có người đã cười nói: “Hoàng hậu, Hội Kê công chúa còn chưa chọn Phò mã, Trần Ngang là con của Chu phu nhân cũng chưa có hôn phối (ước định kết hôn), hôm nay mượn giờ lành, sao công chúa không hạ xuống, đáp ứng ý trăng tròn?”

Người nói chuyện là một phu nhân, xem ra bà cũng đã uống khá nhiều rượu rồi, cười dài nhìn bên này. Người này không phải ai khác, chính là Tạ lão phu nhân, mẫu thân của Tạ hoàng hậu.

Đêm nay là làm sao vậy? Đầu tiên là Lâm Ca đến nói một câu như vậy, sau là Tạ lão phu nhân thay Trần Ngang cầu hôn, với câu nói kia của Lâm Ca, Phùng Viện còn có cách từ chối, nhưng một câu như vậy của Tạ lão phu nhân, Phùng Viện lại không biết trả lời ra sao, nàng không tự chủ được, nhìn về phía Tạ Hoàng hậu, trên mặt Tạ Hoàng hậu xuất hiện một chút kinh ý, nháy mắt một cái, mặt mang nét cười nhìn về phía Phùng Viện.

Lúc này trong điện là một mảnh yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Phùng Viện, Chu phu nhân cũng không bối rối, cũng không mở miệng nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn Phùng Viện, bên môi còn chứa ý cười, chắc chắn là Phùng Viện sẽ đáp ứng. Phùng Viện nhìn bộ dáng vui mừng của Tạ Hoàng hậu, trong lòng càng bối rối, giờ nên nói thế nào đây?

Trần Ngang được không? Tất nhiên không kém, được cho là một nam tử tử kiến chi tài ( tử kiến: một người đàn ông đức hạnh có học vấn, chi tài: người có tài), tài hoa như vậy sao có thể kém được? Mấy tháng kia Phùng Viện ở lại Trần gia, nghe được mọi người đều khen ngợi hắn, dáng dấp cũng không kém, là một nam nhi nhanh nhẹn.

Nếu đêm nay không gặp Lâm Ca, không nghe Lâm Ca nói gì, Phùng Viện nghĩ có lẽ giờ này nàng sẽ đápứng, chính là lời ấy vừa muốn nói ra miệng, trước mặt liền hiện lên khuôn mặt của Lâm Ca, nam tử mang chút men say nói câu đó, cũng hay nói giỡn, Phùng Viện thực chắc chắn điểm ấy, nghĩ đến đây, Phùng Viện khẽ nhíu mày, cái gì cũng chưa nói.

Nhìn sắc mặt biến hóa của Phùng Viện, Tạ Hoàng hậu hiểu được một chút, Phùng Duệ cùng Tạ Hoàng hậu cũng đã tiến hành lựa chọn, chung quy là đều có chút không hài lòng, chờ tới lúc chọn đến Trần Ngang, ánh mắt hai người đều sáng ngời, Trần Ngang có xuất thân đại tộc ở Giang Hữu, lại được trọng dụng, làm phò mã là tốt nhất.

(Tỷ tỷ luôn che chở nàng, Phùng Viện thở dài, lại thêu ra một đóa hoa mẫu đơn cho Lan Lăng công chúa, cười nói: “Tam tỷ rất tốt, luôn che chở tỷ.” Lan Lăng công chúa gật đầu, trở mình nhìn lêи đỉиɦ điện: “Giống như Thập Lục tỷ tỷ, luôn che chở muội.” )

Chỉ là không có thời cơ thích hợp, hôm nay Tạ lão phu nhân đưa ra lời này, đương nhiên là Tạ Hoàng hậu muốn thay Phùng Viện đáp ứng rồi, nhưng mà, Tạ Hoàng hậu nhìn sắc mặt Phùng Viện, trong lòng than nhẹ, xem ra là trời không chiều lòng người rồi, nàng cũng không muốn bức bách Phùng Viện, dù sao vợ chồng cần phải hòa thuận, bưng lên ly rượu, Tạ Hoàng hậu cười nói với Tạ lão phu nhân, trong giọng nói có chút oán trách: “A mẫu (cách gọi thân mật) chắc uống nhiều rượu rồi, lại nói luyên thuyên gì đâu à.”

Tạ lão phu nhân nghe vậy, sửng sốt một chút, thấy Phùng Viện vẫn đứng ở đó, không nói tiếng nào, hiểu được cái gì, cười nâng chán rượu lên: “A mẫu, a mẫu nói loạn rồi, trước hết tự phạt một chén.”Lời Tạ Hoàng hậu vừa nói ra, sắc mặt Chu phu nhân thay đổi một chút, hành lễ quay về vị trí của mình, các vị phu nhân như vừa mới tỉnh lại, một lần nữa bắt đầu hàn huyên.

Lan Lăng công chúa đưa cho Phùng Viện một ly rượu, nhỏ giọng nói với nàng: “Tỷ tỷ, vừa rồi muội rất sợ tỷ tỷ đáp ứng.” Phùng Viện nhận lấy, nhấp một ngụm, cười hỏi nàng: “Sao thế?”

Lăn Lăng công chúa mặt đỏ hồng: “Bởi vì Lâm Ca ca ca.” Phùng Viện cười ảm đạm, hạ mí mắt, xem ra chính nàng lo lắng uổng phí rồi, chung quy công chúa vẫn là chủ nhân.

Đại lễ sắc phong qua rồi, Phùng Viện vẫn ở lại điện Dao Quang như trước, trải qua cuộc sống công chúa, mỗi ngày lại chuẩn bị cho Lan Lăng công chúa xuất giá, thấy châm tuyến (hình thêu) của Tú mẹ, có khi Phùng Viện cũng động thủ sửa chữa thay Lan Lăng công chúa một chút, làm Lan Lăng công chúa ngạc nhiên không thôi, không nghĩ châm tuyến của Phùng Viện lại đẹp như vậy

Những ngày khoái hoạt dê dàng, thế cục bên ngòai vẫn rơi vào tai Phùng Viện, ở ngày yến hội thứ hai, Lâm Ca xin đi tham chiến, được Phùng Duệ ân chuẩn, lấy thân phận Trung Lang Tướng tiến đến chiến trường Bắc phạt.

Mà Trần Ngang, có người nói cho hắn, tại yến hội Tạ lão phu nhân đã đề nghị tác hợp cho Hội Kê công chúa với hắn, Trần Ngang chỉ cười, nói năm đó đã có ước định với Đông Hải công chúa, mặc dù Đông Hải công chúa qua đời đã lâu, cũng không thể ước định với muội muội của nàng.

Hắn vừa nói ra, làm cho mọi người nhớ lại năm đó, Trần Ngang lấy tài danh, liền được ước định với Đông Hải công chúa, chỉ là hôn lễ chưa tiến hành, công chúa đã qua đời, hôn sự của Trần Ngang liền bị trì hoãn, bây giờ nghe hắn nói, có người liền tiếc hận thay cho Đông Hải công chúa.

Lan Lăng công chúa ở một bên nhìn Phùng Viện thêu thùa, vừa thì thầm hàn huyên với Phùng Viện, còn cười nói: “Tỷ tỷ, không nghĩ tới Trần Ngang đúng là chung tình, nhưng mà hình dáng và tài hoa của Thập Ngũ tỷ tỷ lúc trưởng thành, mới có thể làm cho hắn nhớ mãi không quên?” Phùng Viện ngừng thêu, đưa mắt nhìn ra bên ngòai điện, lại là trăng tháng mười, Tam tỷ qua đời đã năm năm rồi, ngày ấy, máu tươi theo trán của tỷ chảy xuống, là hình ảnh mà cả đời này Phùng Viện không thể quên.

Tỷ tỷ luôn che chở nàng, Phùng Viện thở dài, lại thêu ra một đóa hoa mẫu đơn cho Lan Lăng công chúa, cười nói: “Tam tỷ rất tốt, luôn che chở tỷ.” Lan Lăng công chúa gật đầu, trở mình nhìn lêи đỉиɦ điện: “Giống như Thập Lục tỷ tỷ, luôn che chở muội.” Phùng Viện liền nở nụ cười, buông kim thêu, vuốt mặt Lan Lăng công chúa: “Sắp lập gia đình rồi, sao tính vẫn trẻ con như vậy?”