Chương 20
Nghe Vương mụ nói, Kim đại gia vẫn không thả, chỉ nói: "Muội đã nói với ta như vậy, sao muội lại không giữ lời?" Tiểu Viên bị Vương mụ cùng Kim đại gia ở hai bên kéo, hai người kia thân hình đều không yếu nhược, Tiểu Viên ngẩng đầu nhìn Vương mụ một bên ngực cao, một bên là cánh tay thô của Kim đại gia, hai người ai cũng không chịu buông tay, Tiểu Viên súyt chút nữa bị kéo rách.Thấy nàng sắc mặt dần dần thay đổi, Vương mụ hô một tiếng: "Đại gia, ngươi mau buông tay, Tiểu Viên hôn mê rồi." Kim đại gia nghe nói như thế, nhanh chóng buông tay, Tiểu Viên thân thể vừa trượt, gục xuống.
Kim đại gia nóng nảy, Vương mụ nhanh tay, khi Tiểu Viên ngã xuống, nàng liền kéo lại, lúc này Tiểu Viên mới không bị ngã trên đất. Thấy Kim đại gia dáng vẻ nóng nảy, Vương mụ đằng hắng một cái: "Đại gia, ngươi tránh ra một chút, để Tiểu Viên có thể đứng vững vàng."
Kim đại gia a một tiếng, tránh ra, thấy mặt Tiểu Viên bị bầm tím, dọa sợ, kéo kéo tay của nàng: "Tiểu Viên, ngươi làm sao rồi?" Vương mụ vừa nhìn, nghĩ tới ngày hôm qua mình xuống tay hơi nặng, mặc dù qua cả đêm, trên mặt mới tiêu đi một chút, chỉ là hơi tím bầm, lúc nãy bị hai người giằng co, bị đau đến hôn mê rồi.
Vương mụ lông mày vừa nhíu, đối với Kim đại gia nói: "Đại gia, nhất định là vừa rồi ngươi dùng sức quá lớn, mới làm cho Tiểu Viên bị như vậy, ngươi cách xa xa nàng một chút." Kim đại gia ồ một tiếng, tránh ra mấy bước.
Kim tiểu thư ở bên cạnh thấy dạng này, tiến lên phía trước nói: "Ca ca, ngươi có gia thất của ngươi rồi, giờ trở về đối tốt với chị dâu thôi." Vừa nói liền hướng bên ngoài kêu gã sai vặt, muốn hắn đem Kim đại gia đưa trở về.
Kim đại gia không chịu đi, lắc lắc thân thể muốn đi tìm Tiểu Viên, Vương mụ thấy hắn lại như vậy, cau mày đang muốn nói chuyện, thì thanh âm Vương Thắng An truyền đến: "Đây là xảy ra chuyện gì?" Cả đêm qua, Vương Thắng An không có trở lại, Kim tiểu thư thấy hắn trở về, mặt nhẹ nhõm, không khỏi đổi sắc mặt, muốn kéo hắn vào phòng hảo hảo hỏi một chút.
Vương Thắng An cũng đã tiến đến, thấy mấy người này, hiểu chút, cau mày đối với Kim đại gia nói: "Đại cữu, ngươi hiện thời đã có thê tử, mợ lại mang thai, nên quan tâm vợ của mình mới phải, sao cả ngày cứ chay qua bên này, tuy nói ngươi cùng nương tử ta là thân huynh muội, nhưng cũng phải phân rõ trong ngoài."
Kim đại gia có chút sợ Vương Thắng An, nghe hắn nói, chỉ đành rút tay về, Kim tiểu thư rèn sắt khi còn nóng, tiến lên cười với Kim đại gia nói: "Ca ca, đã nói như vậy rồi, thế nào còn không trở về?"
Kim đại gia lưu luyến nhìn Tiểu Viên, Vương mụ ý bảo gã sai vặt kéo hắn đi. Vương Thắng An chờ Kim đại gia đi, mới cùng Kim tiểu thư nói: "Nương tử, thường ngày ta đã nói qua, đối với người làm cũng không thể quá hà khắc, phải biết nhà ta là danh môn đại hộ, đối với người làm hà khắc, truyền đi thành trò cười cho thiên hạ sao."
Từ sau khi lập gia đình, Kim tiểu thư nghe Vương Thắng An nói qua vô số lần, nàng thấy Vương Thắng An không giải thích hôm qua đi nơi nào, lại còn ở đây giáo huấn nàng, mặt liền biến sắc, muốn nói chuyện, Vương Thắng An nhẹ nhàng nói một câu: "Hôm qua ta ở trong phủ Tam thúc, thấy người làm nhà bên ấy, hết sức lễ độ, nương tử nên học hỏi theo mới đúng."
Tam thúc chính là người có quyền đảo nghiêng triều đình lúc này, Vương Tư Không, Kim tiểu thư từ sau khi lập gia đình, chỉ gặp qua một lần, cũng chỉ đi qua phủ Tư Không một lần, sớm bị khí phái phủ Tư Không dọa sợ, vội cúi đầu lên tiếng: "Dạ, phu quân nói có lý." Vương Thắng An nhìn qua Tiểu Viên, thấy nàng hôm nay khác hẳn hôm qua, trên mặt có vết tím bầm, thở dài nói: "Nương tử, ngươi bây giờ là phu nhân của ta, phải học lễ nghĩ giao tiếp, thế nào ngay cả hạ nhân trong nhà cũng không bằng?"
Kim tiểu thư đối với Tiểu Viên lúc này là vừa hận lại ghen, sau khi lập gia đình đến bây giờ, Vương Thắng An thường nói, Tiểu Viên dung mạo xuất chúng, cử chỉ đoan trang hơn mình, muốn nàng theo Tiểu Viên học một ít. Ý muốn của Kim tiểu thư là muốn Tiểu Viên ở Trần gia cả đời, chẳng qua là Vương Thắng An đã nói như vậy, đành đón Tiểu Viên trở lại.
Chỉ là, Kim tiểu thư nghĩ lại, trở về cũng tốt, ở trong lòng bàn tay nàng, một người, muốn xoa nắn kiểu nào thì xoa nắn kiểu ấy, chỉ cần không chết là được, nghe Vương mụ nói, có thể đem người làm sống không bằng chết có rất nhiều biện pháp. (Muanho: quả là loại rắn rết cũng không bằng.)
Nghĩ tới đây, Kim tiểu thư bên môi hiện lên nụ cười, càng thêm nhu thuận nói: "Phu quân lời nói, thϊếp biết." Vương Thắng An sao biết được ý tưởng của Kim tiểu thư, còn tưởng là mình quản giáo được thê tử, gật đầu đối với Kim tiểu thư nói: "Nương tử, Tam thúc lại tặng chúng ta một phần quà, giao cho ngươi cai quản."
Kim tiểu thư nghe được Vương Tư Không tặng quà, càng thêm cao hứng, đối với Vương mụ nói một tiếng: "Vương mụ, cần phải đối với Tiểu Viên tốt hơn chút." Cùng hắn đi vào phòng.
Vương mụ kính cẩn nghe theo đáp, chờ Vương Thắng An đi rồi, đá Tiểu Viên một cái: "Tiểu yêu tinh, vận số ngươi sao lại tốt như vậy chứ?" Buông tay Tiểu Viên ra: "Còn không mau chút đi làm việc." Lắc lắc eo mập đi rồi.
Tiểu Viên chống đỡ thân thể không được, người gục ở trên mặt đất, vừa nghe đến, cũng không kịp phản ứng, cứ nhìn như vậy, hiện tại Vương Thắng An mới là người trông coi Kim gia, vậy mình có thể hay không đem thân thế nói ra, cầu sự giúp đỡ của hắn, rời khỏi nhà tù này? Ý niệm vừa mới nhú lên, lại nghĩ tới lời Trần Ngang đã nói, Huệ hoàng hậu là nữ nhân phản quốc phản phu, Chu Như Uẩn nói, coi như Lang Gia công chúa còn sống, liệu có thể chịu mọi người sỉ nhục?
Trúc nhi câu kia, bên ngoài có cơm ăn là tốt lắm rồi. Trời ơi, cho dù muốn trốn, cho dù muốn nói, có mấy người có thể nghe đây, chỗ nào có thể đi được đây? Một đống đồ hôi hám che mũi Tiểu Viên, Tiểu Viên thuận tay kéo xuống, là vài món quần áo bẩn thỉu, Lục Khởi vang lên thanh âm: "Ngươi chẳng phải đã tốt hơn rồi sao? Đem mấy kiện quần áo này giặt đi, đừng ngồi đây nhàn rỗi."
Kể từ khi ở Trần gia trở lại, cũng không biết tại sao, Lục Khởi đối với mình càng thêm hà khắc, Tiểu Viên thở dài, tìm chậu đi đến bên cạnh giếng, múc nước giặt quần áo.
Lục Khởi đang phát hỏa, vừa nghe cô gia cùng tiểu thư ở trong phòng nói chuyện, đợi đi đến Thái Thương, cô gia muốn đem Tiểu Viên thu làm thϊếp, tiểu thư mặc dù không muốn, nhưng cũng không phản đối, nghĩ chính mình xinh đẹp, tại sao cô gia lại không muốn thu mình?
Nhìn bóng dáng Tiểu Viên bận rộn, Lục Khởi hận không thể đẩy nàng rơi xuống giếng đi, chết đuối thôi, vừa hận Vương mụ hôm qua đánh lên mặt Tiểu Viên, còn chưa đủ ác, nên sáng sớm hôm nay, mặt Tiểu Viên chỉ hơi có tím bầm, cũng không sao cả?
Tiểu Viên dĩ nhiên là không biết auy nghĩ của Lục Khởi, nàng vừa giặt áo, vừa nghĩ ngợi, có nên nói hay không, liệu cô gia có tin hay không, nói ra thì tốt hay là xấu, nếu cô gia tin, sẽ đi nói cho Thập Tứ ca ca biết hay không?
Thấy Thập Tứ ca ca, có nhận thức mình hay không? Ai, Tiểu Viên thở dài, đem chỗ quần áo đã giặt sạch, vắt khô mang đi phơi là việc phải làm trước mắt thôi.
Tiểu Viên đang giũ y phục, một tiểu nha hoàn vui mừng hớn hở đi tới, đối với Lục Khởi nói: "Lục Khởi tỷ tỷ, Đại Nãi Nãi (Kim tiểu thư) ở đâu?" Lục Khởi thấy nha hoàn tới là nha hoàn bên cạnh Vương tiểu thư, tên Hồng Phất, cười đứng lên nói: "Tiểu thư ở đây, Vương tiểu thư muốn tìm tiểu thư nói chuyện sao?."
Nét vui sướиɠ trên mặt nha hoàn không thể giấu được: "Lục Khởi tỷ tỷ, là chuyện vui lớn, đại gia (Vương Thắng An) không biết đã biết chưa?" Lục Khởi đang muốn tiến lên vén rèm, theo tiếng ho khan, Vương Thắng An đi ra: "Hồng Phất, muội muội có chuyện gì vui vậy?"
Hồng Phất cười hì hì chào một cái, đối với Vương Thắng An nói: "Tiểu thư mới vừa nhận được một phong thơ, Tam lão gia sắp đến tới Giang Hữu, bây giờ đang ở Vô Tích rồi, trong thơ Tam lão gia nói, tiểu thư cùng Tạ gia, hôn sự cũng nên làm, tiểu thư sai nô tỳ tới tìm đại gia."
Vương Thắng An nghe lời này, cao hứng nói: "Đây là đại hỷ sự." Vừa nói vừa quay đầu lại, đối với Kim tiểu thư: "Nương tử, chúng ta đi xem muội muội một chút đi." Kim tiểu thư cùng hắn đi ra ngoài, Lục Khởi cũng gấp gáp đuổi theo, nhất thời trong tiểu viện không có thanh âm.
Tiểu Viên đã giặt sạch quần áo, nhìn thấy Vương Thắng An nghe được muội muội mình được gả đi, thì khuôn mặt vui sướиɠ, Tiểu Viên thấy hâm mộ Vương tiểu thư, mặc dù cũng không cha không mẹ, lại có ca ca che chở, không giống mình.
Tuy nói trong sân ánh mặt trời ấm áp, Tiểu Viên vẫn cảm thấy trên người rét lạnh, tương lai sẽ ở địa phương nào, liền vì câu nói của mẫu hậu tiếp tục sống, nhất định phải tiếp tục sống sao? Mẫu hậu, chẳng lẽ ngươi vì phải còn sống, mới thuận theo người Hồ đó sao? Nhưng mẫu hậu, sao ngươi lại có một câu như vậy: "Sinh ba mươi năm, hôm nay mới biết sống thì phải vui vẻ."
Lời này vừa ra, ngươi tuy không muốn nhưng cũng đã thuận theo người Hồ, mẫu hậu mẫu hậu, ngươi có từng nghĩ tới, nữ nhi vẫn còn sống?
Một hồi tiếng cười truyền đến, Tiểu Viên ngẩng đầu nhìn lên, thấy là Cúc nhi cùng Trúc nhi cầm đồ trong tay đi vào, Trúc nhi nói cái gì, Cúc nhi ha ha nở nụ cười, thấy trên mặt các nàng sáng rỡ nụ cười, Tiểu Viên một hồi hâm mộ, mình đã bao lâu không có cười như vậy?
Nếu như, mình là nữ cô nhi nhà nghèo, có phải hay không, đối với việc đánh chửi của Vương mụ bọn họ cảm thấy không có gì lớn , thân là nữ cô nhi, bị đói, chịu rét, chịu người nhà đánh chửi chính là chuyện thường, mà không phải là công chúa được vạn ngàn sủng ái.
Lúc này Cúc nhi ngồi vào bên người nàng, bính bính tay của nàng: "Tỷ tỷ ngươi ở đây nghĩ cái gì?"