Chương 12
Đi tới nửa đường, gặp Vương Thắng An từ trong viện Vương tiểu thư đi ra, Tiểu Viên vội đứng ở một bên, đối hắn thi lễ. Vương Thắng An đi tới, thấy Tiểu Viên đứng ở một bên, đã nghe muội muội mình nói rồi, Tiểu Viên họ Dương, là tộc nhân Huệ hoàng hậu, Huệ hoàng hậu gia tộc, sớm đã bị diệt sạch sẽ, Tiểu Viên tự nhiên cũng là nữ cô nhi, kiêng kỵ ít đi rất nhiều.Lại thấy Tiểu Viên gầy chút, tăng thêm yếu nhược nhưng cử chỉ vẫn ưu nhã, Kim đại gia tuy ngu xuẩn vô cùng, một cô gái tuyệt vời như vậy, hắn cũng không hiểu được phong tình, cũng chỉ có chính mình anh tuấn tiêu sái, nhân tài xuất thân trong sạch, mới có thể có nàng hồng tụ thiên hương, một khỏa một cỗ thương hương tiếc ngọc, tinh cảm lại nóng lên, dừng bước lại, đối với Tiểu Viên nói: "Ngươi khỏe không?"
Tiểu Viên chẳng qua là chờ hắn đi qua, mình tiếp tục gấp rút mà đi, ai ngờ lại nghe Vương Thắng An hỏi, không khỏi ngẩng đầu lên. Vương Thắng An thấy đôi mắt nàng, vừa đen vừa sáng, trong mắt giống như còn có chút nước mắt, càng thêm điềm đạm đáng yêu, đang muốn nói chuyện, phía sau có nha hoàn chạy tới, là người bên cạnh Vương tiểu thư: "Đại gia, tiểu thư mời trở về, còn có chuyện phải nói."
Vương Thắng An lưu luyến nhìn Tiểu Viên một chút, còn nói thêm một câu: "Ngươi phải bảo trọng." Lúc này mới rời đi. Tiểu Viên thấy hắn như vậy, trong lòng có chút phiền muộn, bước chân không còn đi mau như lúc nãy.
Trở lại sân trong viện Kim tiểu thư, mới vừa vào cửa, liền nghe đến trong phòng Kim tiểu thư truyền đến tiếng cười, Kim tiểu thư từ trước yêu cầu phải trinh tĩnh (trinh tiết + yên tĩnh), chưa bao giờ cao giọng cười, cũng không cho bọn nha đầu cười cao giọng, thế nào trong tiếng cười này còn có thanh âm Kim tiểu thư.
Khi Tiểu Viên vẫn còn nghi ngờ, rèm cửa phòng Kim tiểu thư được vén lên, trong tay Tiểu Ngọc mang chậu nước đang muốn đi ra ngoài đổ, nhìn thấy Tiểu Viên, cười lạnh nói: "Đại Nãi Nãi trở lại, chuyện gì cũng chưa thành, đã đem mọi việc đổ hết lên đầu chúng ta phải làm, đợi đến khi chuyện thành, chỉ sợ trong nhà này, cũng không biết thành cái bộ dạng gì?"
Tiểu Viên vội vàng tiến lên đón chậu nước trong tay Tiểu Ngọc, đổ nước ra ngoài, Vương mụ cũng vén rèm lên, mím chặt môi: "Tiểu Viên, tiểu thư cho gọi ngươi."
Tiểu Viên để chậu nước xuống, lau lau tay vào quần áo, vào khuê phòng Kim tiểu thư. Kim tiểu thư đang thử y phục, một thân hạnh hoàng y phục (y phục màu vàng có sắc đỏ) mới tinh, kiểu dáng có chút quen mắt, nguyên lai là cung trang mấy năm trước, trên đầu còn chải búi tóc mới, giống cô gái trong cung thường búi tóc kiểu ‘ngắm tiên’, trên búi tóc, cắm vài cây kim ngân, trâm cài các loại. Trong tay Kim tiểu thư còn cầm cây trâm vàng so tới so lui, nghĩ cắm ở nơi nào thì thích hợp. Cây trâm cài cũng không biết là nàng lấy từ nơi nào, thợ làm xem ra vô cùng tinh tế.
Trong miệng còn không ngừng hỏi Lục Khởi: "Còn không mau chút đi gọi Vương muội muội , nhìn ta cùng Đông Hải công chúa có phải hay không dáng dấp rất giống." Lục Khởi vừa khen tiểu thư này nọ, xác thực quý khí, chẳng qua là muốn đi ra ngoài mời Vương tiểu thư, chính mình lại không phân thân ra được, Tiểu Viên tới thật đúng lúc, đem gương hướng trong tay nàng nhét vào, mình liền vội vã đi ra ngoài.
Kim tiểu thư soi gương thưởng thức nửa ngày, đôi mắt đẹp chuyển một cái, đối với Tiểu Viên cười tủm tỉm hỏi: "Ngươi nếu là tộc nhân Huệ hoàng hậu, có gặp qua Đông Hải công chúa không, ta ăn mặc như vậy cùng nàng quả nhiên rất giống sao?"
Từ lúc Tiểu Viên vào phòng, Kim tiểu thư đối với nàng vẻ mặt ôn hòa, thật là hiếm hoi, nghe nàng hỏi những lời này, Tiểu Viên mới hiểu được. Chẳng qua là cúi đầu không nói lời nào, Kim tiểu thư dù ăn mặc thế nào, cũng không bằng Tam tỷ mình, giữa lông mày kia không có được anh khí như Tam tỷ.
Thấy Tiểu Viên không trả lời, Kim tiểu thư cảm thấy cực kỳ mất hứng, quay đầu lại xem gương, miệng nói: "Ngươi tuy là tộc nhân của nàng, cũng chỉ là họ hàng xa thôi, nhất định chưa từng thấy qua Đông Hải công chúa." Vừa nói dùng cây trâm gõ gương: "Lúc nào thì ta mới có thể vào trong hoàng cung, trông thấy những công chúa kia."
"Tỷ tỷ, chuyện này thật dễ dàng, chờ ngươi cùng ca ca thành hôn, ca ca được Thánh thượng trọng dụng, vào cung diện kiến hoàng hậu, vậy còn không dễ dàng." Theo thanh âm nói chuyện, Vương tiểu thư tiến vào, Kim tiểu thư nghe lời này, ánh mắt sáng lên, vội mời Vương tiểu thư ngồi xuống.
Tiểu Viên không bỏ sót lúc Vương tiểu thư nói chuyện, trong mắt chợt lóe lên tia khinh bỉ, ngay sau đó lại hóa thành nồng đậm nụ cười. Vương tiểu thư đến lúc này, Tiểu Viên bị Vương mụ sai sử, cất xong gương cùng những thứ hỗn loạn kia, Lục Khởi dâng trà, đang đứng một bên phục vụ.
Vương tiểu thư cùng Kim tiểu thư nói một hồi nhàn thoại (chuyện phiếm), rồi đứng dậy cáo từ, Kim tiểu thư mới hướng Vương tiểu thư nói: "Muội muội, ngươi nhìn ta mặc đồ này, giống Đông Hải công chúa ngươi đã nói hay không?."
Vương tiểu thư nhìn thật kỹ, thật ra thì Đông Hải công chúa là năm năm trước gặp qua một lần, đã sớm không nhớ ra được hình dạng cụ thể thế nào rồi, chẳng qua là gật đầu nói: "Rât giống, tỷ tỷ càng ngày càng đẹp." Kim tiểu thư nghe được câu này, trên mặt nụ cười càng thêm ra sâu, lại lôi kéo Vương tiểu thư nói chuyện một hồi mới thả nàng đi.
Đợi đến khi Vương tiểu thư đi, trời cũng tối rồi, Kim tiểu thư cũng mệt nhọc, không có hơi sức giày vò Tiểu Viên, phục vụ Kim tiểu thư ngủ rồi, lại đem những đồ cần thêu thùa chưa làm hết mang đi tiếp tục làm. Ngày xuất giá của Kim tiểu thư càng gần, càng muốn nhờ tay nghề Tiểu Viên, đối với nàng cũng ôn hòa rất nhiều.
Mười lăm tháng tám, là ngày đẹp, bầu trời trăng tròn, nhân gian đoàn viên.
Trong nhà Kim gia, khắp nơi giăng đèn kết hoa, vui sướиɠ, hôm nay là ngày tốt Kim tiểu thư xuất giá, chỉ là động phòng làm ở viện Kim tiểu thư. Nói thế nào cũng là Kim tiểu thư xuất giá, mà không phải Vương Thắng An ở rể. Ba ngày trước, Vương Thắng An đưa một người khác trong nhà đến Kim gia, dự định hôm nay tham gia hôn lễ.
Tân nương tử thay trang phục xong xuôi rồi, huyền y huân váy, đồ trang sức trên đầu, dễ thấy nhất là trâm vàng Tiểu Viên đã thấy hôm đó, trâm cài rũ xuống một chuỗi ngọc châu, thẳng xuống đến trước mặt phấn Kim tiểu thư, mặt nàng càng có vẻ trầm tĩnh. Người đến chúc mừng ngồi đầy một phòng, từng người từng người đều nói Kim tiểu thư có phúc khí, có thể gả vào hoàng tộc.
Kim tiểu thư nghe rất đắc ý, vẫn như cũ ngồi đoan chính trầm ổn, chỉ là muốn hỏi chuyện, gọi Lục Khởi một tiếng, nhỏ giọng hỏi: "Ca ca ta đâu?" Lục Khởi thanh âm càng thêm thật nhỏ: "Đã sai Tiểu Viên đi dỗ rồi ạ." Kim tiểu thư lúc này mới thả lỏng, lần nữa bày ra dáng vẻ đoan chính.
Kim tiểu thư nhìn nửa ngày, thấy những cô gái tới chúc này, từng người một xem ra thô tục không chịu được, không có mấy người có một chút tiêu sái hào phóng của Vương tiểu thư, trong lòng có chút sầu muộn. Âm thầm oán giận phụ thân, hôn lễ này làm long trọng thì như thế nào? Tộc thúc Tư Không của Vương Thắng An cũng không tới, chẳng qua là mấy tiểu quan tới, còn lại đều là một chút hộ nông dân mình bình thường lui tới, thật sự là…
Phía ngoài ánh mặt trời chiếu sáng, hai phụ nhân ăn mặc đoan trang hào phóng đi vào, họ là Vương tiểu thư tự mình ra mặt, đi mời tới, hai người đặc biệt giúp đỡ Kim tiểu thư hành lễ, đều không phải là người nhà bình thường, một vị họ Tạ, cùng gia tộc Tạ hoàng hậu. Một vị khác họ Chu, có phu quân họ Trần, họ Trần và Chu đều là các đại tộc, nếu không phải vì mặt mũi tộc thúc của Vương Thắng An, thường ngày hai người bọn họ, chỉ sợ cả mắt đều không nhìn tới Kim tiểu thư.Chẳng qua là hai phu nhân mặc dù tới, nhưng vẫn ở phòng bên cạnh ngồi chơi uống trà, cho tới giờ lành đến, người Kim gia mời những người ngồi trong phòng Kim tiểu thư đi, hai vị phu nhân lúc này mới ra ngoài.
Thấy hai vị này ra ngoài, Kim tiểu thư vội vàng đứng dậy hành lễ, hai vị phu nhân nói mấy câu khách khí, lúc này một người phu nhân đỡ Kim tiểu thư dậy, người còn lại đứng ngay ngắn trước mặt nàng, trong miệng nói chút lời may mắn, mọi chuyện trước lúc động phòng cũng dặn xong rồi.
Bên ngoài lần nữa truyền báo: "Xin tân nương ra ngoài." Hai người dìu nàng ra ngoài. Ra khỏi phòng, Kim lão gia đã đứng ở trong sân, Kim tiểu thư quỳ gối. Tuy nói gả ở chỗ này, chẳng qua là Kim lão gia nhìn Kim tiểu thư ăn mặc đoan chính diễm lệ, trong mắt không khỏi toát ra chút hơi nước, nửa ngày mới nói ra hai câu.
Kim tiểu thư lại lạy một lạy, lúc này mới đến tiền đường, tân lang đã đứng chờ, tân nương tiến lên, cùng tân lang chào lẫn nhau, lại lạy Kim lão gia, lúc này mới kết thúc buổi lễ.
Tân lang tân nương mới cưới bị đưa vào động phòng, được phục vụ lễ hợp cẩn, bởi vì Vương gia không có ở đây, nhiều thủ tục quy củ tất cả đều miễn đi, như vậy coi là kết thúc buổi lễ rồi.
Hôn lễ xong rồi, Vương Thắng An cùng Kim tiểu thư, hai phu thê mới tân hôn trôi qua thật là ân ái, Kim tiểu thư ngày trôi qua tốt lắm, trong phòng chúng nha đầu tự nhiên cũng nhẹ nhõm rất nhiều.
Chẳng qua là Vương Thắng An nghĩ tới Kim lão gia đã từng nói, mình và Kim tiểu thư thành hôn về sau, sẽ phải do Kim đại gia chon cái nha đầu tốt, theo bộ dáng bây giờ như vậy, Tiểu Viên nhất định là được chọn trúng, vậy chuyện trong lòng mình không phải được đáp ứng rồi sao? Chẳng qua là tân hôn mới mấy ngày, nếu nói cưới thϊếp bây giờ, truyền đi khiến cho người ta chê cười, chỉ đành phải kiềm lại rồi.
Ngày hôm đó, Trần phủ thượng lại sai người tới đưa thiệp, nói muốn Kim tiểu thư cho mượn một người. Kim tiểu thư mở ra thiệp, nhìn xong, truyền gọi người của Trần gia, cười hỏi: "Quý phủ muốn mượn, ta cũng không dám không cho, chẳng qua là nha đầu này tính tình có chút không tốt, đến quý phủ rồi, nhỡ xảy ra chuyện gì, thật sự là…"
Người của Trần phủ tới cười híp mắt đáp: "Thật ra thì cũng không có chuyện gì, chẳng qua là ngày hôn lễ diễn ra, thấy chút việc thêu thùa, chung quanh đây không có người có thể làm được, chủ mẫu hỏi từ nơi nào mua, đã hỏi tỉ mỉ, lại biết là một nha đầu quý phủ làm, chủ mẫu yêu thích việc may vá, nên mới sai ta tới ."
Kim tiểu thư chưa từng đối với người khác nói qua, những thứ kia may vá là ai làm, vẫn luôn nói là mình làm, ai ngờ Trần phủ lại nghe nói, là một nha hoàn làm, trong lòng có chút tức giận, chẳng qua là khiến người tới ngồi dùng trà, mình thì suy nghĩ.
Người tới đợi đã lâu, trà cũng uống qua hai chén, thấy Kim tiểu thư còn không trả lời, cũng có chút giận, cười nói: "Quý phủ chắc cũng có những việc quan trọng hơn chờ nàng làm, cái này yên tâm, phu nhân chúng ta, cũng chỉ là mượn nàng đi thêu chút đồ cưới, thuận tiện dạy những nha hoàn kia, đem những châm pháp kia dạy một hồi, cũng sẽ không ở chỗ chúng ta cả đời, Vương nương tử không chịu cho mượn hay sao?"
Kim tiểu thư nghe lời này, mặt hơi hồng hồng, nghĩ một chút Trần gia cũng là đại tộc, cho mượn cũng được, lấy lòng Trần gia không nói, ngộ nhỡ người Trần gia nhìn trúng Tiểu Viên rồi, muốn nàng đi, cắt đứt ý niệm Vương Thắng An, cũng là chuyện tốt.
Chẳng qua là nghĩ lại, nếu là Tiểu Viên tìm được chỗ tốt ở Trần gia, đem việc mình đã đối đãi nàng nói ra ngoài, đến lúc đó phải làm sao đây? Nghĩ tới đây, thật nhanh nhìn người ta một cái, xoa khăn, chẳng qua là không nói lời nào. Người Trần phủ vốn tưởng rằng tới đây, chỉ là một việc nhỏ, ai ngờ nói đi nói lại, Kim tiểu thư chẳng qua là không nói ra miệng. Người Trần phủ không hiểu tình cảnh Tiểu Viên ở Kim gia, còn tưởng là Kim tiểu thư hẹp hòi.
Nói nửa ngày, miệng mình lại khát rồi, mượn việc uống trà, quan sát Kim tiểu thư một cái, trong bụng nghĩ ngợi nói, quả nhiên tiểu thư nhà nông hộ chính là như vậy tính tình, bề ngoài học như bộ dạng tiểu thư ưu nhã, bên trong lại không có một chút hào phóng.