Chương 29
Mã Ly vừa đi, ít nhiều gì cũng khiến Diệp Phàm có chút lo lắng. Cả hai đã quen nhau nhiều năm, Mã Ly là người như thế nào, trong lòng Diệp Phàm hiểu rõ hơn ai hết. Cô ấy như người đang dạo chơi ngắm nhìn vui đùa trên nhân gian này, chưa bao giờ quá quan tâm đến đàn ông. Nhưng trong thâm tâm cũng có một suy nghĩ, chưa bao giờ rung động đơn giản là do chưa gặp một người khiến cô ấy rung động mà thôi. Nhưng mà Thẩm công tử kia nhìn qua thật không giống với loại người mà phụ nữ có thể giao phó cả cuộc đời. Nếu như cứ tiếp tục như thế này, chỉ e Mã Ly sẽ phải chịu thiệt.Diệp Phàm lo âu trong lòng, nên mãi đến lúc hết giờ làm Đoàn Diệc Phong đến đón, tinh thần cô vẫn có vẻ ngẩn ngơ.
“Em khó chịu ở đâu sao?” Phát hiện sự khác thường của cô, Đoàn Diệc Phong hỏi.
“Không ạ.” Diệp Phàm lấy lại tinh thần, vừa cười vừa lắc đầu, “Buổi sáng em có hơi nhức đầu, nhưng đã uống thuốc, nên buổi chiều khỏe hơn nhiều.”
“Nếu thấy khó chịu thì đừng nên miễn cưỡng, anh đưa em đến bệnh viện khám thử.”
“Không có vấn đề gì, anh đừng suy nghĩ nghiêm trọng. Em về nhà tắm nước nóng sẽ khỏe ngay thôi.”
“Vậy là tốt rồi.” Thấy cô không sao, Đoàn Diệc Phong an tâm hơn đôi chút, “Đúng rồi, em tối hôm qua không về nhà, bố mẹ em không mắng em chứ?”
“Không, bố mẹ em bây giờ vẫn còn ở Thiên Tân. Em vừa mới nói chuyện điện thoại với họ, nói là sẽ đáp chuyến bay sáng sớm ngày mốt trở về.”
“Vậy giờ em về nhà không phải chỉ ở một mình thôi sao?” Đoàn Diệc Phong đột nhiên hỏi.
Diệp Phàm gật đầu: “Vâng, đúng ạ.”
“Chi bằng tối nay đến ở nhà anh đi.”
Hả? Diệp Phàm thoáng cái ngây ngẩn cả người. Ở… ở nhà anh? Vậy chẳng phải đêm nay lại muốn… Mặt cô đỏ lựng lên khi nghĩ đến chuyện đêm qua.
Diệp Phàm vẫn đang lúng túng, thì Đoàn Dự ngồi phía sau nghe thấy màn đối thoại giữa hai người, liền nhào tới dựa lên lưng ghế trước, vỗ tay nói: “Tốt, tốt quá. Mẹ ơi, hôm nay mẹ phải ở lại với con nha!”
“Cái này…” Diệp Phàm có phần khó xử, mặc dù quan hệ giữa cô và Đoàn Diệc Phong cũng xem như là đã xác định, nhưng chỉ mới có một ngày à. Mà mỗi ngày chạy đến nhà người ta, có phải đã quá tự nhiên rồi không?
Rất rõ ràng, cô có sầu lo cũng vô ích, bởi vì cậu bé kia đã nhận định tối nay cô phải ở nhà cậu. Cậu bé đã bắt đầu lập kế hoạch hoạt động vào buổi tối: “Mẹ, vậy tối hôm nay mẹ xem phim hoạt hình với con nha, xem xong hoạt hình mẹ phải đi tắm với con, trước khi đi ngủ mẹ phải kể chuyện cho con nha! Còn nữa còn nữa, hôm nay mẹ phải ngủ cùng con nha, giường của con lớn lắm!” Nhìn xem, thời gian tối hôm nay đều được cậu bé sắp xếp hết rồi, nào có cơ hội nào để Diệp Phàm từ chối? Đáng ghét nhất chính là, Đoàn Diệc Phong lại ở bên cạnh mỉm cười không nói, dùng sự im lặng để giúp tăng cao dáng vẻ cao ngạo của con trai.
Trong ánh mắt chờ đợi của cậu bé kia, cuối cùng Diệp Phàm vẫn không đành lòng cự tuyệt, gật đầu đồng ý.
“Hoan hô!” Cậu bé vui vẻ đến mức thiếu chút nữa từ ghế sau trèo lên ghế trước, hù Diệp Phàm phải dùng hết sức túm chặt cậu bé. Vẫn là Đoàn Diệc Phong có năng lực, trừng mắt với con trai, “Ngồi xuống, lúc ngồi xe không được lộn xộn.”
“Dạ…” Cậu bé trề môi, nghe lời quay lại ngồi ngay ngắn lên ghế. Cậu chớp mắt, uất ức nhìn ba mình. Biểu tình hoàn toàn là “Ba già xấu xa, ba lợi dụng con xong liền không cần con nữa”, khiến cho Diệp Phàm dở khóc dở cười.
Hai cha con nhà này, thật sự là bại trong tay họ rồi!
Bởi vì Diệp Phàm đã đồng ý, nên Đoàn Diệc Phong liền lái xe chạy thẳng về nhà. Về đến nơi, Diệp Phàm xung phong nhận làm bữa tối. Kết quả lại bị Đoàn Dự kéo đi, muốn cô xem phim hoạt hình với cậu bé.
“Em nên xem phim với tiểu Dự đi, hiếm khi có cơ hội. Bữa tối để anh làm được rồi.”
Đoàn Diệc Phong đã nói như vậy, Diệp Phàm đành phải thôi. Cô cùng cậu bé đến phòng khách xem phim hoạt hình. Cô vừa xem vừa không nhịn được mà liếc mắt nhìn về phía phòng bếp. Dù sao vẫn thấy bản thân mình đã đến nhà người ta, ăn cơm của người ta, ở nhà người ta, còn ngủ… Thấy thế nào cũng như là đang làm chuyện xấu, lợi dụng người ta, lòng cô siết chặt, hơi chột dạ.
“Mẹ, có phải mẹ muốn đến giúp ba ạ?” Cậu bé ở một bên nháy mắt hỏi.
Diệp Phàm giả vờ bình tĩnh: “Mẹ sợ ba con nấu cháy không ăn được.”
“Mẹ già à, mẹ mượn cớ này cũng quá vụng về rồi.”
Này, này, từ bao giờ cô đã biến thành mẹ già rồi? Diệp Phàm bỗng cảm thấy đau lòng khôn nguôi. Quả nhiên trên đầu chữ sắc có một thanh đao à! Một đao rớt xuống, cô từ cô biến thành mẹ, rồi từ mẹ thăng cấp thành mẹ già. Cô quay sang nhìn Đoàn Dự, cậu bé có vẻ mặt đại nghĩa hiên ngang, hùng hồn nói: “Mẹ già, vì hạnh phúc của mẹ già và ba già, con quyết định nhịn đau bỏ những thứ con thích. Mẹ hãy đi đi!”
Diệp Phàm thiếu chút nữa cảm động đến rơi lệ: Thành ngữ của cậu bé này là ai dạy vậy? Cũng học được nhiều cái tốt quá đi à!
Lúc Diệp Phàm đi vào phòng bếp, Đoàn Diệc Phong đang đứng đưa lưng về phía cô, cắm cúi xào rau. Động tác của anh rất thành thạo, bên hông buộc một cái tạp dề, làm cho tấm lưng kia càng thêm kiên cố và đáng tin cậy.
Trong lòng cô khá căng thẳng, đến gần hỏi: “Có gì cần giúp đỡ không?”
“Không cần đâu, em chơi với tiểu Dự đi.”
Diệp Phàm phì cười, lại nói: “Cha con hai người thật là giống nhau. Cậu bé bảo em sang giúp anh, anh lại bảo em sang chơi với nó. Nếu không thì em ngồi chồmhổmgiữa phòng bếpvà phòng kháchnhìn hai người vậy.”
Những lời này cuối cùng cũng chọc cười Đoàn Diệc Phong. Anh ngừng tay lại, quay đầu nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau, Diệp Phàm lại bắt đầu thấy tim mình đập như sấm. Toi rồi, vất vả lắm cô mới để mình thoạt nhìn cũng tự nhiên một chút. Sao vừa bị anh liếc mắt nhìn, cô lại khẩn trương rồi? Diệp Phàm à Diệp Phàm, cô cũng không chân thật quá đi. Cô và người đàn ông này đã đến giai đoạn nào rồi, còn ở đây xấu hổ gì cơ chứ? Cô âm thầm động viên tinh thần chính mình, đưa tay muốn cầm chiếc xẻng xào trong tay Đoàn Diệc Phong.
“Cái này để anh làm đi. Em lấy giúp nước tương sang đây, còn nữa trong tủ lạnh có thịt bò, phải lấy ra ướp gia vị một chút.”
“Được!” Diệp Phàm gật đầu, bắt đầu ở một bên giúp đỡ lặt vặt cho anh.
Một bữa cơm, anh nấu ăn, cô làm việc lặt vặt, mặc dù không bằng những món ăn ngon ở bên ngoài trước đây. Thế nhưng, hai người bận rộn lục tục trong bếp, và có một thứ không thể mua ở bất cứ nơi nào, đó chính là mùi vị gia đình.
Mãi đến rất lâu sau này, khi Diệp Phàm hồi tưởng lại bữa tối đầu tiên mà hai người họ cùng chung tay làm, vẫn không kìm được cảm thán số phận thật thần kỳ. Rõ ràng là hai người không thể cùng xuất hiện cùng nhau nhưng lại ở cùng nhau, từ xa lạ đến quen thuộc, từ hiểu nhau đến yêu nhau, cứ tự nhiên như vậy mà đến với nhau.
Rốt cuộc tình yêu là gì? Cólẽ tình yêu chínhlà đưa hai người yêu nhau cùng chuẩn bị bữa cơm gia đình, chỉ vậy mà thôi.
Mặc dù nấu cơm thì hai người giành nhau, nhưng mà nhiệm vụ rửa chén sau khi ăn xong hiển nhiên không người nào chịu nhận cả. Sau cùng hai người chơi oẳn tù tì để quyết định. Đoàn Diệc Phong bất hạnh bị thua, đành vào bếp đảm đương trọng trách rửa chén. Còn Diệp Phàm dẫn cậu bé đến phòng tắm.
Tuy nhiên, cậu bé Đoàn Dự này xuống nước tựa như vịt con gặp nước vậy. Cậu bé vùng vẫy liên tục, vừa nghịch nước vừa hát. Cậu bé tắm rửa hơn một tiếng. Cậu bé tắm không sạch, Diệp Phàm lại ướt hết cả người, ở trong phòng tắm kêu trời không thấu. Trẻ con dù sao cũng là trẻ con, dù có ông cụ non thế nào cũng không có nghĩa là nó sẽ không hành hạ người ta. Cái này chính xác là giày vò, thật đúng là có thể giày vò người ta muốn chết.
May mà Đoàn Diệc Phong đến rất đúng lúc, cánh tay vươn qua đã vớt con trai từ trong bồn tắm ra ngoài.
Cậu bé kia ve vẩy cái mông, chân đạp loạn xa trong không khí, lại nhõng nhẽo cầu xin: “Ba, ba thả con xuống. Con không dám nữa! Con không dám nữa đâu!”
“Thật không dám nữa?”
“Thật mà!” Cậu bé thề non hẹn biển.
“Vẫn còn lì lợm lắm.” Đoàn Diệc Phong thả con trai ra, cầm khăn tắm định lau khô giúp cậu bé.
“Để con tự làm đi!” Cậu bé vươn tay cướp chiếc khăn, quẩy mông giậm chân phình phịch chạy ra ngoài. Cậu một mặt vừa chạy, mặt khác còn la ầm lên. “Ba già lại ngược đãi con trai, ba già ngược đãi con trai nữa rồi!”
Tiểu quỷ này cũng thành tinhrồi! Diệp Phàmđứng mộtbên cười đến mức muốn gập bụng luôn. Kếtquả vì quá kíchđộng, nên đứng không vững, không cẩn thận ngã nhào sang một bên. May thay Đoàn Diệc Phong nhanh tay lẹ mắt, ôm chầm lấy cô.
“Cẩn thận!” Anh nói, cánh tay quấn chặt eo của Diệp Phàm, kéo cô vào lòng mình.
“Ối, làm em sợ muốn chết!” Diệp Phàm thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng rất nhanh liền phát giác điểm bất thường. Anh ôm cũng quá chặt đi à! Sao còn chưa buông tay…
Trong phòng tắm này vừa mới tắm xong, nước lênh láng trên mặt sàn, quần áo của cô thấm nước. Vải áo màu nhạt bám dính vào da, vẽ lên đường cong trước ngực. Cô ý thức được bản thân lúc này quá bê bối, gương mặt Diệp Phàm không khỏi nóng lên: “Cái này, em ra ngoài trước đây…” Giọng nói của cô run run.
Đoàn Diệc Phong lại không có ý định buông cô ra, ngược lại còn cố ý nói: “Quần áo trên người em đều ướt hết rồi.”
“À… Em… dạ…” Hai người dán chặt vào nhau, không một kẽ hở. Diệp Phàm thấy cơ thể mình nóng đến độ có thể nhóm lửa. Cô cúi đầu, không dám nhìn vào mắt anh. Thế nhưng, khóe mắt của cô lại không tránh được liếc dưới vạt áo rộng mở của anh, thấy cơ ngực săn chắc kia, nhất thời có chút loạng choạng.
“Tiện thể tắm rồi thay quần áo luôn đi.” Anh cúi xuống bên tai cô, giọng nói trầm bổng dụ người.
Đầu của DiệpPhàm cũng mông lung theo: “Dạ, cũng được…”
“Nhưng mà anh cũng muốn tắm.”
“Vậy.. anh tắm trước…” Rất muốn ngất xỉu, muốn ngất xỉu!
“Sao phải phiền phức như vậy, chi bằng cùng tắm nha?” Thanh âm trong hơi nước dày đặc, trầm thấp leng keng. Da thịt tiếp xúc, làn da chạm vào nhau nóng hầm hập.
Vào giờ khắc này, trong tình cảnh này, Diệp Phàm chỉ cần lơi lỏng một chút như vậy, chỉ sợ sẽ thật sự bị mê hoặc liền. Song, sau khi đấu tranh tư tưởng một lát, sự tự chủ mạnh mẽ trở về với cô.
“Á!” Cô la một tiếng, nhân lúc Đoàn Diệc Phong phân tâm trong nháy mắt, cô liền đẩy anh ra, “Em nhớ ra rồi, em vừa mới hứa với tiểu Dự sẽ kể chuyện cổ tích cho nó nghe trước khi đi ngủ! Phải giữ chữ tín đối với con nhỏ, không thể lừa gạt chúng, tuyệt đối không thể…” Miệng cô đóng mở liên tục, không ngừng lẩm bẩm, chạy thẳng ra khỏi phòng tắm.
Cô chỉ lưu lại một mình Đoàn Diệc Phong trong phòng tắm. Khóe môi anh không nhịn được cong lên. Cô nhóc kia, thực sự đáng yêu quá đi.