Hát Tình Ca Cho Em

Chương 27

Chương 27
Mưa lớn qua đi, ánh mặt trời vô cùng chói mắt. Khi những tia nắng ban mai chiếu qua rèm cửa sổ dày đáp lên mặt Diệp Phàm, những tia sáng lóa mắt này làm mắt cô có phần khó chịu. Cô lật mình sang một bên, ôm lấy búp bê của mình.

Hả? Sao tiểu Hắc hôm nay lại cứng như thế? Còn trơn bóng nữa… Trong mơ mơ màng màng, Diệp Phàm cảm thấy có chút kỳ quái. Cô đưa tay sờ sờ, nhân tiện còn rất không tốt bụng nhéo một cái.

Bên tai truyền đến tiếng rên khẽ.

Sao lại có giọng của đàn ông? Diệp Phàm ngẩn ra, bỗng nhiên trợn trừng mắt. Đập vào mắt trước tiên chính là một vòm ngực trần màu đồng. Tầm mắt cô chậm rãi hướng lên trên, ánh mắt đối diện với ánh mắt của Đoàn Diệc Phong. Trong nháy mắt, những chuyện đã xảy ra vào tối qua nhanh chóng hiện lên trong đầu Diệp Phàm giống như một cuốn phim điện ảnh. Khuôn mặt cô thoáng cái đã đỏ bừng.

Tối hôm qua không phải nằm mơ sao? Vì sao tỉnh dậy rồi vẫn còn trong mơ? Anh… Anh vậy mà còn đang cười với cô!

Sắc mặt Diệp Phàm thoáng cái đã đỏ bừng, đưa tay gắng sức nhéo má của mình. Ông trời à, ông địa ơi, để con tỉnh dậy đi mà! Cô im lặng cầu khấn trong lòng. Thế nhưng cho đến tận mặt mình bị nhéo đến phát đau, tất cả vẫn không có thay đổi nào cả.

Lúc này, Đoàn Diệc Phong vươn tay qua kéo tay cô khỏi mặt cô. Sau đó anh nghiêng người lại gần, cắn một cái lên trên gò má của cô.

Xúc giác cảm nhận đôi môi mềm mại từ mặt truyền đến, cả người Diệp Phàm nhất thời hóa đá. Nhân tiện đó khuôn mặt vốn đã đỏ rồi nay càng đỏ hơn. Những suy nghĩ ngu ngốc do vừa mới tỉnh ngủ rốtcuộc cũng hoàn toàn tỉnh táo.

Cái này không phải mơ, cái này không phải mơ, cái này không phải mơ đâu!

Cô thấy mình muốn ngất xỉu ngay tại đây. Vừa nghĩ đến những chuyện đã làm tối qua đều là sự thật, cô hận bản thân không tìm ngay cái lỗ để chui xuống. Đáng tiếc trên giường không có cái lỗ nào cả, cô không thể làm gì khác hơn là đem mặt bao bọc trong tấm chăn lông.

Đoàn Diệc Phong thiếu chút nữa bật cười, phản ứng của cô nhóc này cũng không khỏi quá đáng yêu rồi. Cả người cô chui rút trong tấm chăn lông, tự đem bản thân cuộn tròn như một cái kén tằm. Thật sự khiến người ta không kìm được muốn gần gũi.

Anh đưa tay muốn ôm cô cách tấm chăn.

“Đừng mà! Em xấu hổ lắm…” Trong chăn truyền ra tiếng nói không rõ của cô.

Cô vừa nói vừa nhích người dịch chuyển ra xa, làm cho Đoàn Diệc Phong dở khóc dở cười. Mắt thấy "cái kén" kia cứ nhích dần nhích dần gần đến bên mép giường, anh liền vội vàng vươn tay ra kéo lại. Đáng tiếc thay vẫn không kịp rồi. "Cái kén" kia lăn vù vù từ trên giường xuống dưới đất.

"Á!" Diệp Phàm hét lên một tiếng, chỉ cảm thấy cả người mát lạnh. Lúc cô mở mắt ra thì đã trần như nhộng nằm trên s đã rớt ra. Còn Đoàn Diệc Phong đang ở trên giường dạt dào hứng thú mà nhìn xuống cô, khóe miệng ngậm cười đầy đen tối.

Trong tích tắc đó, Diệp Phàm muốn gào lên. Thần linh ơi, biến cho con một miếng đậu hũ đi, để con đâm đầu vô chết đi cho rồi!

Ngay khi cô đang xấu hổ không biết trốn vào đâu, ngay cả tay cũng không biết nên che chỗ nào thì Đoàn Diệc Phong chìa tay quan tâm. Anh ôm cô cùng chiếc chăn lông từ dưới đất trở về giường, tiện đà dùng chăn quấn cô thật kín. Đợi đến khi làm xong những việc này, khuôn mặt đỏ lựng của Diệp Phàm cuối cùng cũng giảm đi đôi chút, nhưng vẫn giống một trái táo hấp dẫn. Anh không nhịn được cúi xuống hôn má cô một cái, dịu dàng nói: "Em có đói bụng không? Anh đi làm bữa sáng cho em."

Đầu óc Diệp Phàm đã trống rỗng từ lâu, máy móc gật đầu trong vô thức.

Vì vậy Đoàn Diệc Phong từ giường đứng dậy, đứng trước mặt cô bắt đầu thay quần áo.

Nếu như vừa rồi Diệp Phàm vẫn còn đang khϊếp sợ chuyện tối hôm qua, thì hiện tại, sức chú ý của cô rốt cuộc cũng chuyển dời đến cơ thể đẹp đẽ trước mắt. Người đàn ông này có vóc người đủ để những người đàn ông khác đố kị, còn phụ nữ thì phun máu mũi. Làn da màu nâu đồng còn tôn lên cơ bụng sáu múi. Mặt mũi Diệp Phàm nóng cả lên, thiếu chút nữa đã chảy máu mũi thật rồi.

Thần linh à, ngài chơi đùa con vui lắm sao!

Đoàn Diệc Phong mặc quần áo, lại lấy từ tủ ra một chiếc áo sơ mi, đặt trước mặt Diệp Phàm: "Quần áo hôm qua của em đều ướt hết rồi, em mặc tạm quần áo của anh một chút nhé."

Diệp Phàm lấy lại tinh thần, cố nén xung động muốn phun máu mũi mà gật đầu, nhìn anh ra khỏi phòng.

Đợi Đoàn Diệc Phong ra khỏi phòng, khép cửa lại, Diệp Phàm lúc này mới cảm thấy hô hấp của mình thuận lợi hơn. Trái tim đập thình thịch trong lòng ngực kia cuối cùng cũng chầm chậm lại. Cô hít thở sâu một hơi, bắt đầu tỉ mỉ hồi tưởng mọi chuyện đêm qua: từ bó hoa hồng của Đỗ Hồng Thăng, đến trời mưa tầm tã, lại đến cô gặp anh dưới mưa, hôn kịch liệt, triền miên...

Tất cả những cái này đã xảy ra như thế! Tất cả những cái này lại đã xảy ra trên người cô!

Diệp Phàm biết chuyện này không phải là đang nằm mơ, thế nhưng so với mơ còn ly kỳ hơn hàng ngàn hàng vạn lần. Có ma quỷ biết hôm qua đầu óc cô rốt cuộc đã bị cái gì làm cho mê muội, lại một mình mạo hiểm mưa to gió lớn chạy đến nhà đàn ông, còn bày tỏ với người ta. Đừng nói là cuộc đời hai mươi bốn năm của Diệp Phàm, e rằng cả kiếp trước của cô cũng chưa từng làm chuyện này.

Thảo nào có người nói: kích động là ma quỷ à!

Diệp Phàm bây giờ cảm thấy kích động thật con mẹ nó là ma quỷ, hơn nữa là một con quỷ háo sắc. Trong đầu cô cứ quanh quẩn cái suy nghĩ đó. Cô giữ gìn trinh tiết hơn hai mươi năm à, lại mất thế này!

Diệp Phàm còn chưa kịp tưởng nhớ, khóc thương trinh nữ là cô đây, bên ngoài phòng không ngừng truyền : đến âm thanh Đoàn Diệc Phong làm bữa sáng. Nắng sớm từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, chợt vào lúc này,

Diệp Phàm thấy trong lòng dâng lên một tia ấm áp.

Thật ra, kích động chưa hẳn là đều không tốt, đúng không? Chí ít cô bây giờ một chút cũng không hối hận, trái lại cô cảm thấy rất hạnh phúc. Không không không, đâu chỉ là hạnh phúc, mà là hạnh phúc sắp nổ tung rồi! Vừa nghĩ đến việc người đàn ông cô yêu kia đang ở cùng một mái nhà, làm bữa sáng cho cô, trong lòng cô đều là mật ngọt, nhịn không được muốn ra ngoài nhìn anh.

Diệp Phàm à Diệp Phàm, không có gì phải xấu hổ cả! Dù sao, chuyện gì cũng đã làm cả rồi, nghĩ thoáng đi!

Cô ở trong phòng tự thôi miên chính mình, lăn một vòng chui ra khỏi tấm chăn lông. Cô cầm áo sơ mi của Đoàn Diệc Phong trùm lên người. Sơ mi của anh rất lớn, trên chất vải mềm mại có mùi hương nhàn nhạt, là mùi vị thuộc về anh, làm cho tâm trạng thư thái cực kỳ.

Diệp Phàm dè dặt mặc áo, đi đến cửa phòng ngủ.

Bởi vì vận động kịch liệt tối qua, nên chân của cô vẫn còn mỏi nhừ, hạ thân có chút đau, tư thế đi đứng cũng rất quái dị. Rất vất vả mới ra khỏi phòng, lúc cô muốn đến phòng khách, đột nhiên có một giọng nói vang lên.

"Ba ơi!" Tiếng gọi của Đoàn Dự rất lớn, lòng Diệp Phàm thoáng rối bời. Không xong rồi, sao cậu bé lại ở đây?

Tối hôm qua cậu bé không có ở nhà mới đúng á, bằng không với tình thế vài tiếng động mà hai người họ tạo ra tối qua đã đánh thức cậu bé rồi. Trời ạ! Cô cúi đầu nhìn trang phục trên người mình. Trên người cô chỉ mặc chiếc áo sơ mi của Đoàn Diệc Phong và một cái nội y. Chiếc áo sơ mi kia chỉ che được nửa đùi, chỉ cần liếc mắt một cái cô đã có thể tưởng tượng hình dáng của chính mình bây giờ có bao nhiêu quyến rũ.

Tuyệt đối không thể đầu độc mầm non của đất nước! Diệp Phàm vừa nghĩ như vậy, định xoay người trở về phòng. Không may thay, cậu nhóc Đoàn Dự kia mắt rất tinh, vừa liếc mắt đã trông thấy Diệp Phàm.

"Cô ơi!"

Theo tiếng reo vang của tên nhóc kia, Diệp Phàm mới xoay người kia đầu muốn nổ tung ra. Cô gắng gượng quay người lại, nụ cười trên mặt còn khó coi hơn là khóc, cứng ngắc chào hỏi với Đoàn Dự.

Cậu nhóc không biết rõ tình hình kia đã chạy vội tới, ôm lấy chân Diệp Phàm, cười tươi như một búp hoa:

"Cô ơi, sao cô lại đến đây? Con nhớ cô muốn chết! Cô? Sao cô lại mặc áo của ba?"

Đây đã là lần thứ n trong buổi sáng ngày hôm nay, Diệp Phàm muốn đâm đầu vào tường chết tại chỗ. Đối mặt với vấn đề như vậy, cô xấu hổ chẳng biết phải trả lời ra sao. Thì lúc này, bỗng có một giọng nữ không vui vang lên.

"Anh rể, cô ta là ai hả?"

Trong phòng này còn có một người khác! Diệp Phàm thoáng cái liền giật mình trầm trọng, đứng sững tại chỗ. Lúc cô ngẩng đầu lên nhìn, mới phát hiện trong phòng khách có một người phụ nữ ăn mặc hợp thời trang. Mắt hạnh mặt trái xoan, nhìn qua có vài phần quen thuộc. Chỉ là ánh mắt cô ta cực kỳ không tốt, gần như nhìn cô chằm chặp như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Thấy ánh mắt như vậy, trong lòng Diệp Phàm không khỏi có phần sợ hãi. Nhớ tới trang phục trên người, cô nhất thời có cảm giác như bị bắt gian trên giường vậy. Thế cho nên, miệng cô mở ra mà không thốt ra được nửa câu. Cũng may, Đoàn Diệc Phong đã đến giải vây, anh ôm bả vai cô, nói với người kia: "Thanh Nhã, đây là tiểu Phàm, là..."

"Là bạn gái của ba đó nha!" Anh vẫn chưa kịp nói xong, cậu bé Đoàn Dự đang đứng bên cạnh kia đã nháy mắt nói chen vào.

Mặt Diệp Phàm nhất thời đỏ như quả gấc. Trời ạ! Rốt cuộc là ai đã dạy cậu nhóc này trưởng thành sớm vậy chứ?

"Con trai ngoan, không mau đi ăn sáng đi!" Đoàn Diệc Phong cười cười, bàn tay xoa đầu con trai. Cậu bé được hời, liền le lưỡi trêu hai người, ngoan ngoãn chạy đi ăn.

"Tiểu Phàm, đây là Thanh Nhã, là dì nhỏ của Đoàn Dự."

Dì nhỏ? Vậy chẳng phải là em gái của mẹ tiểu Dự à! Diệp Phàm càng nghĩ càng thêm xấu hổ, không tự nhiên gật đầu với cô ta: "Xin chào."

"Hừ!" Cô ta cực kỳ không thèm đáp trả, làm cô đứng hình á khẩu.

"Em vào phòng trước, lát nữa anh bảo trợ lý đem quần áo sang." Đoàn Diệc Phong nhìn ra vẻ xấu hổ của Diệp Phàm, cúi đầu nói nhỏ bên tai cô.

Lời này vừa nói ra, Diệp Phàm như được trút gánh nặng, mau chóng chạy thoát thân.

Vào phòng, bên ngoài bắt đầu truyền đến âm thanh đối thoại loáng thoáng, Diệp Phàm hơi rối bời. Cô ghé tai vào cửa muốn nghe rõ hơn một ít, tiếc rằng hiệu quả cách âm của phòng này quả thực tốt. Cả người cô như dán lên cánh cửa, nhưng chỉ nghe được lẻ tẻ mấy từ thôi. Cái gì mà "chị em", rồi "phụ lòng" các loại, cô nghe mà vừa kinh ngạc vừa lo sợ.

Ngồi lại lên giường, lòng Diệp Phàm cực kỳ loạn. Cô nhớ đến ánh mắt ngập tràn thù địch vừa rồi của Tư Thanh Nhã, không cần phải nói, khẳng định là không hoan nghênh cô. Anh rể của mình có bạn gái mới, làm cô em vợ hận đến nghiến răng nghiến lợi, chẳng phải trong phim truyền hình đều diễn biến như vậy mà? Chỉ là Diệp Phàm không ngờ, tình tiết cẩu huyết như vậy lại xảy ra với cô.

Không biết hai người họ nói chuyện thế nào rồi, nếu Đoàn Diệc Phong dao động cô phải làm sao bây giờ? Trong đầu cô có nhiều suy nghĩ khó khăn, nhất thời đứng ngồi không yên.

Cứ như vậy không biết trải qua bao lâu, bên ngoài bỗng truyền đến một tiếng "Rầm" thật lớn, hình như là tiếng dập cửa. Cô cả kinh, vội vã muốn ra nhìn xem sao. Thế nhưng vừa đến cửa cô lại do dự, rất sợ Tư Thanh Nhã kia vẫn còn ở đó. Giờ cô đi ra ngoài chạm mặt lại thêm xấu hổ. Cô đứng do dự như vậy một hồi, cửa phòng đột nhiên mở ra.

Cô cuống quýt lùi lại, không ngờ cô vừa vặn đυ.ng phải Đoàn Diệc Phong mới vào. Anh mặc một chiếc áo có cổ màu đen, tay ngắn, cầm trong tay một chiếc túi giấy. Thấy khuôn mặt ửng đỏ của cô, trong mắt anh ngập ý cười. Anh đưa túi giấy trong tay cho cô: "Anh đã nhờ người mua quần áo cho em, em xem có vừa không."

Diệp Phàm vội vàng đưa tay nhận, khi tay cô chạm vào ngón tay của anh, lại bị anh tiện thể kéo qua. Anh khép cửa phòng lại, ép cô lên cánh cửa, hôn dịu dàng.

Diệp Phàm không ngờ anh lại làm như vậy, nhất thời không biết phải làm sao. Nếu như nói hôm qua hai người họ đều có phần kích động. Nhưng bây giờ, với tình cảnh hai người đều rất tỉnh táo mà lại thân mật như thế, khiến cô nhất thời chưa thể tiếp nhận được. Không chỉ bên tai cô, mà cả người cô đều nóng lên.

Vừa hôn xong, Đoàn Diệc Phong nói nhỏ bên tai cô: "Thanh Nhã chỉ là tính khí hơi trẻ con, anh sẽ thuyết phục em ấy. Em đừng suy nghĩ nhiều nhé?"

Hóa ra, anh sợ cô suy nghĩ nhiều à. Diệp Phàm liền cảm thấy ấm áp cả lòng, nằm trong ngực anh, im lặng gật đầu.

"Em xem quần áo có vừa người không nhé! À, trong túi còn có thuốc. Em hôm qua mắc mưa, không chừng bị cảm cúm."

Vậy mà đến cả cái này anh cũng chuẩn bị tới. Diệp Phàm thấy mình được cưng chiều đến mức muốn tan chảy luôn rồi. Lúc cô đang đem bản thân phơi cho tan chảy ra, thì đồng hồ báo thức được cài đặt mỗi ngày trên điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên, kéo cô đang lơ lửng trên mây về với hiện thực tàn khốc.

"Á!" Diệp Phàm hét lên, "Em hôm nay còn phải đi làm!"