Hát Tình Ca Cho Em

Chương 25

Chương 25
Diệp Phàm cũng không phải chưa từng gặp mặt tập thể, nhưng buổi gặp mặt với số lượng người lớn thế này là lần đầu. Cô cũng không biết rốt cuộc Mã Ly có mối quan hệ ở đâu, ấy vậy mà tính cả nam lẫn nữ trong cuộc gặp này gần hai mươi người. Ai không biết còn tưởng đây là buổi họp lớp.

Nhưng nhiều người quá cũng chưa chắc đã tốt. Chí ít đối với Diệp Phàm mà nói, thêm một người là thêm náo nhiệt, sẽ không để ý đến việc thiếu đi một người như cô. Sự chú ý của mọi người đều tập trung vào mấy người biết ăn nói, căn bản sẽ không hướng đến cô đang ôm cả bụng sầu thương như vậy. Cô tìm một xó để chờ thời gian trôi qua suôn sẻ, cô đã cảm tạ trời đất lắm rồi.

Ngay khi Diệp Phàm đang nhìn trời cầu khấn, xin buổi gặp mặt ầm ĩ náo loạn này qua mau mau, thì bỗng có một người ngồi sang đây.

“Cho phép hỏi một câu, em tốt nghiệp đại học A đúng không?” Giọng của đối phương trầm thấp, nghe qua cảm thấy rất chững chạc.

Diệp Phàm ngẩng đầu, thấy đó là một khuôn mặt xa lạ. Cô sửng sốt một lúc, mới gật đầu: “Anh là…”

Đối phương vừa thấy cô gật đầu, lập tức nở nụ cười: “Thảo nào anh thấy em quen thế. Em học khóa 05, khoa tiếng Trung đúng không? Tên em là cái gì… Diệp…”

“Diệp Phàm?”

“Đúng, đúng rồi. Em còn nhớ anh không? Đại hội liên đoàn năm đó, cạnh tranh chức liên đoàn trưởng. Anh xếp sau thứ tự lên sân khấu của em, khi đó em mặc một cái váy màu hồng.”

“A!” Diệp Phàm loáng cái đã nhớ ra, nhớ năm đó cô còn là tân sinh viên, ma mới của trường đại học. Cô không biết trời cao đất dày đi đăng ký ứng cử chức liên đoàn trưởng. Đó cũng là lần duy nhất diễn thuyết trên sân khấu trong bốn năm đại học của cô. Cô mặc váy mượn của Mã Ly, sau đó còn vì khẩn trương quá độ mà lúc đi xuống còn xém ngã.

Không thể nào, chuyện đã lâu như vậy mà còn có người nhớ sao? Diệp Phàm có chút xấu hổ: “Em nhớ, nhưng mà anh là…”

“Anh là Đỗ Hồng Thăng, khoa hóa học, lớn hơn em một khóa.”

Anh vừa mới nói tên, Diệp Phàm liền nhớ ra: “Em nhớ ra rồi, anh nhiều hơn em một phiếu, cả hai chúng ta đều không lọt top!” Diệp Phàm có hơi giật mình. Cô không ngờ tên con trai quê mùa, đeo mắt kính, cũng không dễ nhìn, lại còn mặc một chiếc áo dài trắng lên sân khấu, nay lại thành một thanh niên trí thức mặc âu phục mang giày da, thực khiến người ta kinh ngạc không ngớt.

Đỗ Hồng Thăng cười sang sảng: “Chuyện xấu hổ như thế em đừng nói ra nha! Năm đó anh vừa mới làm xong thí nghiệm, mặc đồ thí nghiệm chạy đi diễn thuyết, còn bị bạn học chọc quê rất lâu…”

Mặc dù chỉ từng xuất hiện cùng nhau trong thời gian ngắn ngủi, nhưng vì là bạn cùng trường, nên đề tài nói chuyện giữa Diệp Phàm và Đỗ Hồng Thăng nối tiếp nhau. Mãi đến lúc cuộc gặp mặt tập thể kết thúc, nữ vương Mã Ly trong cuộc gặp mặt tập thể này được bao người vây quanh đến kêu Diệp Phàm về nhà, lúc này mới cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người.

“Nếu như không ngại, em để lại số điện thoại cho anh đi. Lần tới đàn anh mời em đi ăn.” Đỗ Hồng Thăng có vẻ rất tự nhiên, đứng đắn.

“Em…”

“Không ngại! Cái này có gì mà ngại với ngùng chứ? Số điện thoại của Diệp Phàm em thuộc, là…” Không đợi Diệp Phàm trả lời, Mã Ly đã giành nói trước, đem số điện thoại của cô cho đối phương. Cuối cùng cô ấy còn bổ sung thêm một câu, “Đàn anh, chờ điện thoại của anh đó nha!”

Làm Diệp Phàm ở bên cạnh phải liên tục nháy mắt với Mã Ly.

“Cậu tích cực cho số điện thoại của tớ như vậy để làm gì?” Trên đường về nhà, Diệp Phàm không nhịn được liền oán giận.

Mã Ly trợn mắt liếc cô: “Sao tớ tích cực à? Chẳng lẽ phải trông cậy vào cậu! Đàn anh Đỗ kia nhìn bề ngoài cũng không tệ, lại làm ở bộ phận quan trọng, gia cảnh cũng tốt, quan trọng là tương đương với tuổi của cậu, lại không có con trai.”

Lời của cô vừa dứt, Diệp Phàm lại rơi vào trầm mặc. Cô thật vất vả mới điều chỉnh được tâm trạng, bây giờ lại bắt đầu loạn cả lên.

Mã Ly nhận ra mình vừa lỡ lời, vội vàng nhận lỗi: “Ai da, cậu biết tớ mau mồm mau miệng mà, cậu đừng để bụng. Tớ không phải ám chỉ chuyện trước kia của cậu… Chuyện ấy không tốt, ý của tớ là cậu vẫn còn trẻ, cơ hội trước mắt còn rất nhiều, việc chi phải treo cổ tự tử trên một cái gốc cây chứ hả? Để bản thân có nhiều lựa chọn hơn, nói không chừng cậu sẽ phát hiện gốc cây khác thích hợp treo cổ hơn thì sao?”

Diệp Phàm nghe cái ví von sinh động của Mã Ly mà phì cười.

Mã Ly vội vàng bổ sung: “Cậu xem, tớ nói đúng không? Diệp tử à!” Cô ấy bỗng nhiên cầm tay cô, “Cậu nghe tớ nói một câu. Tớ là người từng trải, nhìn thấy anh Đỗ có cảm tình với cậu. Nếu anh ấy thật sự gọi điện thoại cho cậu, cậu thử một lần đừng từ chối có được không?”

Diệp Phàm im lặng một lát, gật đầu.

Sự thật chứng minh, Mã Ly quả nhiên là một người từng trải. Cuộc gặp mặt tập thể mới qua chưa được bao lâu, Diệp Phàm nhận được điện thoại mời ra ngoài ăn cơm của Đỗ Hồng Thăng. Bởi vì cô đã đồng ý với Mã Ly trước, nên Diệp Phàm không từ chối. Một bữa cơm, hai người xem như cũng trò chuyện vui vẻ. Đỗ Hồng Thăng xem như cũng có phần nhiệt tình, không chỉ lái xe đưa cô về nhà, hôm sau còn gửi cho cô không ít tin nhắn.

Sau vài ngày, Đỗ Hồng Thăng càng thêm vồn vã, không chỉ vài lần mời Diệp Phàm đi ăn, lúc nào cũng gửi tin nhắn đến hỏi han ân cần.

“Em đang làm gì đó?”

“Đi làm.” Diệp Phàm cấp tốc nhấn phím vài chữ, sau khi gửi tin nhắn xong liền ném điện thoại sang một bên. Cô tiếp tục quay lại với ghi chép danh sách mượn sách trên máy tính, mặt đờ đẫn cả ra.

Thực ra cô không muốn đi kiểm tra, nhưng làm thế nào cũng không khống chế được ham muốn của bản thân. Ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại kiểm tra ghi chép thẻ mượn sách của Đoàn Dự. Kết quả là trên màn hình hiện ra một chuỗi thời gian mượn sách liên tiếp, tất cả đều là trước ngày một tháng năm. Nói cách khác, Đoàn Diệc Phong tròn một tuần đã không dẫn con trai đến đây.

Nhìn phần ghi chép này, Diệp Phàm không kiềm được suy nghĩ lung tung. Trước đây, cho dù bận đến mấy chí ít trong vòng một tuần anh cũng tranh thủ đưa con đến đây một buổi. Bây giờ thì hay rồi, lâu rồi không đến, ngay cả một chút bóng dáng cũng không thấy. Lẽ nào anh thật sự không muốn gặp mặt cô sao? Sớm biết mọi chuyện sẽ thành ra thế này, cô đừng nói câu kia…

Diệp Phàm buồn bực đến độ muốn kéo tóc mình, điện thoại lại báo có tin nhắn đến.

“Mỗi ngày đi làm thế này thật quá buồn chán à! Anh muốn có mấy ngày lễ để đi du lịch Tây Tạng.”

Lời nói nhảm nhí, một nhân viên văn phòng có thể không buồn chán sao? Diệp Phàm bỗng cảm thấy những con chữ chi chít trên màn hình thật quá phiền phức, tiện tay gửi một chữ “Vâng”, rồi tiếp tục ném điện thoại sang một bên.

Kết quả, vừa mới vứt đi thì bị Mã Ly cầm lên.

“Ơ kìa, ai gửi tin nhắn cho cậu thế? Tớ xem thử!” Vẻ mặt Mã Ly vô cùng mờ ám.

“Này, cậu xâm phạm đời tư cá nhân!”

Diệp Phàm muốn đoạt điện thoại trong tay của cô, lại bị cô một tay ngăn cản, hai người giành giật một lúc. Mã Ly đã xem lần lượt mấy cái tin nhắn Đỗ Hồng Thăng gửi tới, sắc mặt thoáng thay đổi: “Tớ nói này Diệp tử, cậu cũng quá lãnh đạm đi!”

“Nào có chứ?” Diệp Phàm lại muốn chìa tay sang.

“Còn không phải lãnh đạm? Cậu xem người ta gửi cho cậu một cái tin có bao nhiêu chữ? Cậu trả lời lại có bao nhiêu chữ? Nếu mỗi người đều gửi tin nhắn giống như cậu, chẳng phải mạng di động Trung Quốc sẽ hài lòng chết đi được! Không được, không cho phép bọn họ được lợi, để tớ giúp cậu.” Ngón tay Mã Ly như nhảy múa, tạch tạch tạch thì đã gửi xong một cái tin nhăn rồi.

“Này!” Diệp Phàm sốt ruột, “Cậu bị bệnh thần kinh à! Mau trả điện thoại cho tớ!”

“Đúng đó, tớ chính là bệnh thần kinh, sáng nay tớ quên uống thuốc, sao nào?” Mã Ly làm mặt ma trêu cô, nắm điện thoại trả lại cho cô.

Lúc này, chủ nhiệm Hoàng vừa đúng lúc đi tới phòng làm việc, thấy hai người không làm việc đàng hoàng. Sắc mặt chị ấy thoáng cái tựa như bao công: “Làm gì đấy? Đang trong giờ làm việc mà nói chuyện phiếm hả? Mã Ly, đến phòng làm việc của tôi một chút!”

Diệp Phàm vội vàng im miệng, cầm điện thoại cất, hung hăng trừng mắt với Mã Ly.

Mã Ly thè lưỡi trêu cô, theo chủ nhiệm Hoàng ra ngoài.

Diệp Phàm không nói gì, ngoan ngoãn trở lại vị trí ngồi. Cô vừa định xem Mã Ly đã nhắn cái gì rồi, thì tin nhắn thần tốc của Đỗ Hồng Thăng đã tới trước: “Được, anh tan ca sẽ đến đón em!”

Diệp Phàm thật muốn khóc 囧ngay tại chỗ mà, vội lật lên xem hòm thư đã gửi. Lúc cô thấy cái tin nhắn Mã Ly đã gửi mà xém chút nữa ói máu: “Gần chỗ làm của em có một quán mì gia truyền rất ngon, hết giờ làm cùng đi ăn nhé!”

“Mã Ly, tớ nguyền rủa cậu bị hói đầu!” Diệp Phàm ôm hận, ngửa mặt lên trời khóc than.

Lúc hết giờ làm, Đỗ Hồng Thăng quả nhiên lái xe đến, mặc bộ đồ thoải mái màu trắng, đeo cặp kính râm màu trà, từ xa đã phất tay chào hỏi với Diệp Phàm.

Diệp Phàm cả người không được tự nhiên giống như một tên trộm, rất sợ đồng nghiệp bắt gặp, liền nhanh chóng vào trong xe.

“Anh phát hiện công ty của hai chúng ta cũng khá gần nhau, từ đó đến đây khoảng hai mươi phút thôi…” Đỗ Hồng Thăng vừa lái xe vừa trò chuyện thường ngày với Diệp Phàm. Nhưng quả thực, Diệp Phàm không có tâm trạng, chỉ miễn cưỡng gật đầu ứng phó. Cứ như vậy sau một lát, đã đến quán mì.

Diệp Phàm là khách hàng quen ở đây, vừa mới đến thì ông chủ quán đã niềm nở tiếp đón. Ông thấy Đỗ Hồng Thăng thì trêu ghẹo: “Tiểu Diệp, cuối cùng bây giờ cũng mang bạn trai đến đây rồi sao?”

“Không phải đâu ạ, đây là đàn anh khóa trên của con.”

“Ai da, con xem thị lực lão đây kém quá, lại đoán sai nữa rồi. Nhưng mà lão nói này tiểu Diệp, chừng nào con mang bạn trai đến đây cho lão nhìn một cái, lão sẽ miễn phí cho con!”

“Dạ.” Diệp Phàm cười, nhưng trong lòng không đè được nỗi đắng cay lại trồi lên. Ngay cả ông chủ cũng còn nhớ đến Đoàn Diệc Phong. Thế nhưng hai người họ cuối cùng cũng không có cơ hội ăn mì ở đây nữa. Cảnh còn người mất, cô bỗng cảm thấy ngực mình như có thứ gì đó đè nặng, trước sau vẫn không bỏ xuống được.

Bởi vì trong lòng nghĩ đến cảnh cô dẫn Đoàn Diệc Phong đến chỗ này ăn mì lần trước, Diệp Phàm liền có chút không yên lòng với Đỗ Hồng Thăng. Nhưng thật ra Đỗ Hồng Thăng không kén ăn, ăn mì còn phải ăn một bát to, vừa ăn vừa nói chuyện trên trời dưới đất với Diệp Phàm. Diệp Phàm ứng phó qua loa, lòng càng lúc càng mất kiên nhẫn, thầm ước được mau chóng về nhà.

Đáng tiếc hết lần này đến lần khác, ông trời không chiều lòng người. Đợi đến khi hai người ăn xong, ra khỏi quán mì thì phát hiện trời lại nổi cơn mưa bụi, nhưng có xu thế ngày càng lớn.

Diệp Phàm buồn bực. Dự báo thời tiết không nói hôm nay trời sẽ mưa mà. Lúc nãy vẫn còn đẹp trời, sao đến lúc về nhà thì thời tiết thay đổi thế này? Cô không khỏi nhíu mày, nhưng Đỗ Hồng Thăng không mảy may để ý, ngược lại còn rất vui vẻ: “Tiểu Phàm, trời mưa rồi, để anh đưa em về nhà.”

Diệp Phàm thề với trời, cô thật lòng rất muốn mau chóng bỏ rơi vị đàn anh này. Nhưng cô chính là không có đem theo cái ô nào, không thể làm gì khác hơn là gật đầu.

Hai người lái xe về nhà, vừa vặn gặp kẹt xe trong giờ cao điểm của thành phố. Mà đường về nhà của Diệp Phàm lại là con đường chính trong mạng lưới giao thông. Xe đỗ kín con đường, thêm thời tiết không tốt, càng thấy xe chạy như kiến bò.

Tâm tình hôm nay của Diệp Phàm cũng không mấy tốt đẹp, bây giờ lại thấy xe chạy thế này, càng thêm khó chịu hơn. Vào lúc này, trong xe lại phát ra tiếng DJ của chương trình ca nhạc trên radio bắt đầu bật nhạc lên.

“Em từng nghĩ rằng anh sẽ luôn ở bên cạnh em, rằng ngẩng đầu là có thể thấy nụ cười của anh. Anh trong dòng người ngoái đầu lại mỉm cười với em. Em tưởng rằng gặp anh là mãi mãi…”

Bài “mãi mãi” này lại đứng đầu. Diệp Phàm lại nhớ đến cảnh lần đầu tiên được nghe ca khúc này trên xe của Thẩm Kiều. Ca từ đó dường như có một loại ma lực đặc biệt. Nó mang theo một làn điệu ưu thương nhàn nhạt, tựa như có thể vỗ về mọi đau thương và phiền não.

Mưa càng lúc càng lớn, bầu trời đã tối đen như mực. Đèn xelậplờ kéo dài trên đường cái, tựa như mộtdải ngân hà lấplánh ánhsao, uốn lượn đến bờ bên kia của thế giới. Trong tiếng ca ngân vang, Diệp Phàm dường như nhớ đến hình ảnh ánh nắng sau giờ ngọ chói chan, Đoàn Diệc Phong lẳng lặng ngồi cạnh bàn bên khung của sổ trong phòng đọc sách. Ánh mặt trời nhảy nhót trên một bên mặt của anh. Anh ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của cô. Khi những hạt bụi trong ánh nắng cũng đứng im, vào khoảnh khắc đó cô cho rằng mình đã gặp mãi mãi…

“Tiểu Phàm, tiểu Phàm!” Thanh âm của Đỗ Hồng Thăng cắt đứt dòng hồi ức của cô.

Diệp Phàm lấy lại tinh thần, lúc này cô mới phát hiện xe đã chạy đến trước cửa khu nhà của cô tự bao giờ. Bên ngoài, trời vẫn còn đang mưa. Dưới ánh sáng của ngọn đèn đường, những hạt mưa nối đuôi nhau, tí tách rơi.

“Cảm ơn anh đã đưa em về nhà.” Diệp Phàm gật đầu với Đỗ Hồng Thăng, chuẩn bị xuống xe.

“Chờ một chút!” Đỗ Hồng Thăng đột nhiên gọi cô lại, “À, là thế… Em chờ một chút, anh đi lấy cho em… lấy ô.”

“Không cần đâu, đường ngắn em chạy ào một cái là xong mà.”

“Không được!” Thái độ của Đỗ Hồng Thăng vô cùng kiên quyết, “Em ngồi đợi một lát, anh ra sau xe lấy ô cho em.” Anh không đợi Diệp Phàm nói, liền mở cửa xe xông ra ngoài.

Bên ngoài là tiếng mưa rơi rào rào, Diệp Phàm ngồi đợi trong xe một lát. Trong đầu cô không ngừng lặp đi lặp lại bài “Mãi mãi”. Nỗi nhớ trong lòng đối với người đàn ông kia bỗng nhiên giống như cơn mưa kéo dài ngoài kia vậy, điên cuồng nảy nở.

Đúng lúc này, Đỗ Hồng Thăng cầm ô trở lại.

“Cảm ơn.”

Diệp Phàm đưa tay ra nhận, nhưng anh lại bỗng nhiên rụt tay trở lại,. Ngay sau đó là một cánh tay khác giấu sau lưng cấp tốc duỗi ra. Một bó hoa hồng đỏ thắm xuất hiện trước mặt Diệp Phàm.

“Anh…” Đỗ Hồng Thăng tỏ vẻ có phần thận trọng, “Thật ra anh muốn đưa cho em lúc nãy cơ. Tiểu Phàm, em làm bạn gái anh nha?”

Diệp Phàm bị dáng điệu bất thình lình này làm cho kinh ngạc đến ngây người. Một lúc sau, cô mới lắc đầu: “Xin lỗi, em…”

“Anh biết làm như vậy rất đường đột, thế nhưng anh thật sự rất thích em. Anh không muốn để bản thân phải hối hận, cho nên anh xin em hãy suy nghĩ kĩ trước khi từ chối được không?” Đỗ Hồng Thăng ngắt lời cô, ánh mắt phản chiếu ánh sáng đèn điện phía đối diện, hết sức chân thành.

Diệp Phàm chợt giật mình trầm trọng.

Cô lần đầu tiên phát hiện, trên thế giới này lại có nhiều người dũng cảm tiến tới tình yêu đến vậy. Chỉ vì họ không muốn để bản thân hối hận, còn cô thì sao? Cô chỉ là bị một câu nói úp úp mở mở liền trở thành một con rùa co đầu. Rồi cô tự suy diễn lung tung, tự thương hại bản thân, tự lừa dối tình cảm của chính mình.

Giây phút này, cô chợt nghĩ đến một câu nói: Thà làm rồi hối hận, còn hơn không làm cũng hối hận.

Bàn tay giống như đang phân vân lại đang suy nghĩ muốn nhận bó hoa dừng lại lưng chừng.

“Xin lỗi, anh là người tốt, có thể tìm được một người tốt hơn em rất nhiều.” Nói xong những lời này, thừa dịp Đỗ Hồng Thăng vẫn còn sững người. Diệp Phàm đẩy anh ra, chạy ra khỏi xe.

Cơn mưa rơi xối xả, trong phút chốc đã xối ướt cả người cô, nhưng cô lại xoay người bắt đầu chạy đi.

“Đợi đã!” Đỗ Hồng Thăng la lớn ở sau lưng cô, “Em đi đâu vậy?”

“Em cũng không muốn để bản thân phải hối hận!”

Trong màn đêm, truyền đến giọng nói của Diệp Phàm, có tiếng mưa ào ào phụ họa, có vẻ vô cùng kiên định.