Chương 10
Xem phim được một nửa, Diệp Phàm hối hận vì sao bản thân lại chọn xem một bộ phim tình cảm cơ chứ.Đặc biệt là loại phim này, nửa đoạn đầu thì hài hước, còn nửa đoạn sau thì là tình yêu lãng mạn. Trước đó một giờ, cô cơ bản vẫn còn cười toe toét, cho đến khi xem được một nửa, cô bắt đầu trầm mặc. Viền mắt hơi phiếm hồng, và đã buông rơi hết phân nửa ham mê xem phim rồi. Cô cuối cùng cũng không kiềm chế được nữa, bắt đầu nhỏ giọng thút thít, hơn nữa càng ngày càng có chiều hướng nghiêm trọng hơn.
Đoàn Diệc Phong ngồi bên cạnh, đưa khăn giấy cho cô.
Diệp Phàm đưa tay cầm chiếc khăn, lau mặt sồn sột, rồi hỉ mũi sụt sùi, không ngừng nói: “Đoàn… Đoàn tiên sinh… Ngài không cần phải quan tâm đến tôi… Tôi khóc một chút thôi… Ngài… Ngài không cần nhìn tôi là được…”
Đoàn Diệc Phong thiếu chút nữa bật cười, lại nói: “Cô Diệp, cô khóc thành bộ dạng như vậy, muốn không nhìn cô quả thực cần trình độ rất cao à.”
Sắc mặt của Diệp Phàm thoáng cái đã đỏ gay, mặc dù rất vui vì Đoàn Diệc Phong không hề do dự hùa theo nói đùa cùng cô. Thế nhưng nói vào thời điểm này, thật sự là rất mất mặt!
Diệp Phàm cúi đầu, lòng ân hận hành động vừa rồi.
Không phải là đã nói bậy, khiến cô giận rồi đó chứ? Đoàn Diệc Phong khẽ nhíu mày. Thực ra theo phép lịch sự mà nói, vừa rồi anh không nên nói những lời đó. Những cô gái còn trẻ, tình cảm luôn phong phú là chuyện bình thường. Hơn nữa, đa số các cô gái đều không muốn vào những lúc xấu hổ thế này lại bị người ta nhìn thấy rồi chê cười.
Thế nhưng, ban nãy anh vẫn luôn nhìn bộ dạng vừa khóc vừa cười của cô, quả thực không nhịn được mà muốn đùa với cô một chút, ai ngờ kết quả lại chọc giận cô.
Bắt đầu từ lúc nào, anh bỗng trở nên không kiềm chế được bản thân?
Đoàn Diệc Phong bất đắc dĩ cười trừ, đưa chiếc khăn giấy còn lại trong tay cho Diệp Phàm, nhỏ giọng nói: “Xem phim đi.”
“Vâng.” Diệp Phàm cũng gần như đã sám hối xong, như con mèo con ngẩng đầu lên, tiếp tục xem phim. Đôi mắt mới khóc ngước lên nhìn những thước phim đang phát trên màn hình lớn, càng làm cho ánh mắt thêm phần long lanh. Cái mũi xinh xắn đo đỏ, hai cánh môi he hé, một lát đã nhập hồn vào nội dung bộ phim.
Đoàn Diệc Phong tim hơi đập loạn thình thịch, cố đưa ánh mắt một lần nữa quay về phía màn hình.
Phảng phất như mới ngày hôm qua…
Cuối cùng cũng coi phim xong, lúc Diệp Phàm đi ra, viền mắt đã đỏ au. Thế cho nên nhân viên đã dẫn đường lúc trước, ánh mắt nhìn hai người họ có vẻ là lạ.
Cùng lúc đó, Diệp Phàm cũng từ trong tình tiết bộ phim trở về với thực tại. Cô ý thức được bản thân đã khóc thành bộ dạng thế này, quả thực không phải chuyện gì vẻ vang cho lắm.
Vì vậy, cô lại một lần nữa mất bò mới lo làm chuồng, cố gắng giải thích: “Thực ra tôi bình thường không có mau nước mắt như vậy đâu. Chỉ là âm nhạc của bộ phim này quá xúc động. Nó ngược tôi không thể nào chịu đựng được. Âm nhạc quá hợp với tình tiết, tôi hoàn toàn không có sức chống cự…” Vậy nên đừng trách tôi mà. Muốn trách thì hãy trách người đã phối nhạc kia đi! Diệp Phàm niệm thầm trong lòng.
Đoàn Diệc Phong cười cười, không nói gì.
Bầu không khí nhất thời rơi vào tẻ nhạt. Diệp Phàm không biết bản thân vừa rồi đã nói sai cái gì. Sao Đoàn Diệc Phong lại chỉ cười cười mà không nói lời nào, nhìn qua rất là kỳ lạ?
Ngay lúc cô không biết làm gì tiếp theo, Đoàn Diệc Phong bỗng nhiên quay đầu nhìn cô: “Cô Diệp, cô có đói không?”
Những lời này, thoáng cái đã khơi dậy cảm giác đói bụng trong đầu cô. Vừa nãy chăm chú xem phim quá, cô không ý thức được cái bụng đang sôi của mình. Bây giờ nhắc đến, nó đã bắt đầu run run, hình như kêu lớn: Đồng chí Diệp Phàm à, đồng chí phải phân rõ trước sau đi! Người là sắt, cơm là thép, đẹp trai gì đó chỉ là phù du thôi à!
“Có hơi…” Diệp Phàm xoa bụng, hơi miễn cưỡng, dè dặt gật đầu.
“Cô đã mời tôi xem phim, để đáp lại tôi mời cô đi ăn.”
Sao?! Diệp Phàm lập tức sáng mắt, nhất thời lại không cảm thấy đói bụng nữa. Nhưng mà, anh nói cô đã mời anh xem phim, hình như cuối cùng hai chiếc vé kia không được dùng đến mà. Ôi… thế này cũng được xem là trả lễ nghĩa sao? Vậy ăn cơm anh mời, có phải hơi chột dạ đúng không?
“Cô muốn đi đâu ăn?” Câu hỏi của Đoàn Diệc Phong thoáng cái đã kéo Diệp Phàm đang chìm trong rối rắm trở về hiện thực.
Nghĩ nhiều làm gì, ăn rồi tính tiếp! Diệp Phàm nắm chặt tay, đề nghị: “Chúng ta đến quán đầu hẻm gần đây ăn mì bò phá lấu đi!”
Mì bò phá lấu? Cô bé này thật đúng là đầy bất ngờ, dễ nuôi quá đi! Đoàn Diệc Phong bật cười, gật đầu: “Vậy đi thôi.”
Quán mì mà Diệp Phàm nhắc đến nằm trong một con hẻm nhỏ, gần rạp chiếu phim. Mặt tiền quán nho nhỏ, vô cùng sơ sài, ngay cả bảng hiệu cũng không có một cái. Chỉ dùng một tấm ván gỗ đơn giản treo ở trước, có hai chữ “Quán mì”.
Quán mì quả đúng là quán mì, không thể giả được[1], Đoàn Diệc Phong im lặng suy nghĩ trong lòng.
[1] Không thể giả được (如假包换): nếu giả cho đổi, câu khẩu hiệu các cửa hàng tuyên truyền, ý bảo hàng thật 100%.
Dường như nhìn ra suy nghĩ của Đoàn Diệc Phong, Diệp Phàm lập tức ở bên cạnh giới thiệu nói: “Đoàn tiên sinh, ngài đừng nhìn bề ngoài quán này không chớp mắt như vậy. Tôi dám đảm bảo với ngài, nó tuyệt đối có thể nằm trong top ba các quán mì ngon nhất thành phố!”
“Sao cơ?” Bị khẩu khí mạnh bạo, lời thề son sắt của Diệp Phàm gợi lên hứng thú, Đoàn Diệc Phong nhướng mày nói: “Tuyệt vậy sao?”
“Tuyệt! Tôi và bạn tôi là khách quen ở đây, không tin ngài có thể hỏi ông chủ!”
Ông chủ với khuôn mặt có vài phần giống với chú mèo Garfield bưng một bát mì đi ra, cười nói vui vẻ: “Tiểu Diệp lại tự quảng cáo miễn phí cho lão sao? Ồ, hôm nay còn dẫn theo bạn trai nữa à?”
Ông chủ hiểu lầm làm Diệp Phàm đỏ mặt, vội vàng giải thích: “Ông chủ, ông hiểu lầm rồi. Anh ấy không phải là bạn trai của con, anh ấy là…” Nói đến đây, cô chựng lại, không biết phải hình dung quan hệ giữa cô và Đoàn Diệc Phong ra sao.
“Là bạn bè.” Đoàn Diệc Phong chợt thay cô nói tiếp.
Thấy mình đã đoán sai, ông chủ có hơi xấu hổ: “Ai da, con xem thị lực lão tệ chưa! Lão đây nhìn cái gì cũng không rõ nữa rồi! Nhưng mà cũng phải nói, tiểu Diệp đúng là chưa từng dẫn bạn trai đến quán mì của lão đây ăn bao giờ cả. Như vậy đi, bát mì hôm nay xem như lão mời hai cháu. Đừng khách sáo, tha hồ ăn nhé!”
“Ông chủ à, lão ông cứ như vậy, không sớm thì muộn cũng lỗ vốn à!” Diệp Phàm dường như đã quen với tính tình của ông chủ.
“Không lỗ không lỗ, cháu ăn mười bát, lão mới mời cháu một bát, tính ra lão vẫn còn hời chán. Tiểu Vương, mau mang hai bát mì bò phá lấu ra bàn này!”
“Có ngay!” Tiếng đáp trả hăng hái vang lên từ trong phòng bếp. Một lúc sau, hai bát mì bò phá lấu phả hơi nghi ngút xuất hiện trước mặt Đoàn Diệc Phong.
“Ăn đi. Đừng tưởng rằng miễn phí là ăn không ngon. Tôi dám đảm bảo ngài ăn một lần sẽ nhớ mãi không quên!” Diệp Phàm bắt đầu tách đôi đũa ra.
“Chờ một chút.” Đoàn Diệc Phong chợt vươn tay qua, cầm đôi đũa mới tách ra trong tay cô. Hai tay chắp lại chà xát, sau đó mới đem đôi đũa trả lại cho cô: “Đũa tre phải làm như vậy mới không đâm vào tay được.” Anh mỉm cười giải thích.
“À, vâng…” Diệp Phàm tim đập cái thịch. Bàn tay cầm đôi đũa dường như vẫn còn có thể cảm nhận được độ nóng trong lòng bàn tay anh lưu lại trên đó.
Quả nhiên là mì ngon!
Đoàn Diệc Phong mới ăn một miếng, liền biết Diệp Phàm không tiến cử sai. Sợi mì thơm ngon, dài, đủ dai, thịt bò tươi hấp dẫn, mùi hương thơm phức, nước dùng đậm đà, rất ngon miệng. Có thể ăn sạch một bát mì phá lấu hết mức bình thường như vậy, quán mì này quả thực có thể ngồi chắc trong vị trí top ba các quán mì hàng đầu.
Thấy Đoàn Diệc Phong rất hài lòng khi ăn món này, Diệp Phàm cũng cảm thấy vui lây. Cô lại cảm thấy hôm nay ăn ngon hơn mọi khi gấp trăm lần, một hơi đã ăn hết phân nửa.
Tục ngữ có câu ăn no rửng mỡ, xoa bao tử đã được lấp đầy, Diệp Phàm cảm thấy im lặng thế này thì không được, suy nghĩ phải nói cái gì đó.
“Đoàn tiên sinh.”
“Ừ?” So với Diệp Phàm, Đoàn Diệc Phong thuộc dạng ăn chậm nhai kỹ, một bát mì mới ăn được một nửa.
“Cái kia…” Diệp Phàm bỗng nhiên chẳng biết nói thế nào, lại không dám nhìn Đoàn Diệc Phong. Cô không thể làm gì khác, đành cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt lúc này vừa hay rơi vào bát mì của Đoàn Diệc Phong.
Đoàn Diệc Phong hiểu lầm, gắp miếng thịt bò lớn nhất trong bát đặt vào bát của Diệp Phàm, cười nói: “Ăn đi.”
“Ý tôi không phải thế.” Diệp Phàm bỗng chốc nổi quạu, “Thật ra… Tôi là muốn cảm ơn ngài, hôm nay đã giúp tôi, còn theo tôi đến đây ăn mì.”
Hóa ra cô khẩn trương như thế là muốn nói cảm ơn à? Cô nàng ngốc này thực sự rất kỳ quái!
“Đừng nói vậy, chúng ta là bạn bè mà.”
Bạn bè? Nếu như cô nhớ không nhầm, thì đây là lần thứ hai trong ngày Đoàn Diệc Phong nói hai người họ là bạn bè. Hóa ra đã làm bạn bè với nhau rồi sao? Trong lòng Diệp Phàm bỗng sinh sôi niềm vui và hãnh diện.
Cô quyết định rèn sắt khi còn nóng.
“Nếu đã là bạn bè, tôi có một yêu cầu nho nhỏ với ngài được không?”
“Cái gì thế?”
“Ngài có thể đừng gọi tôi là cô Diệp được không? Thật ra tôi có rất nhiều tên thân mật, như tiểu Phàm nè, Phàm Phàm nè, Diệp tử nè... Hay là tiểu Diệp cũng được!” Xin anh đấy, chọn một cái tên thân thiết đi! Diệp Phàm thầm khấn vái trong lòng.
“Được rồi, tiểu Phàm. Nhưng đổi lại, cô cũng đừng gọi tôi là Đoàn tiên sinh nữa.”
Tốt tốt! Tôi đang có ý này! Nhưng mà không gọi Đoàn tiên sinh thì gọi bằng cái gì đây?
Gọi tên đầy đủ thì quá nghiêm túc, gọi Diệc Phong lại quá thân mật… Ánh mắt Diệp Phàm vụt sáng, nghĩ ra rồi.
“Tôi gọi anh là anh Đoàn[2], có được không?”
[2] Anh ở đây là đại ca, anh hai, anh trai.
“Được.” Đoàn Diệc Phong gật đầu.
Anh Đoàn, anh Đoàn… Diệp Phàm lặp đi lặp lại trong lòng, cảm thấy bản thân như sắp bay lên rồi.
Đúng lúc này, Đoàn Diệc Phong bỗng nhiên nói: “Tiểu Phàm, đã là bạn bè, tôi có chuyện muốn nhờ em giúp một chút.”
Hết chương 10