Cục Cưng Bé Nhỏ Yêu Bạo Quân

Chương 9

Bên trong phòng yên tĩnh

không hề có bất ký ánh sáng nào, chỉ truyền đến giọng nói rụt rè.

“Trời đã sáng chưa?”

Quân Ngạo cũng không trả lời, hắn chỉ là lười biếng lại tràn đầy ham muốn giữ lấy

dùng hai tay ôm Điền Mật.

“Cục cưng bé nhỏ, em ngọt ngào vô cùng.” Hắn giống như sư tử nếm mùi thức ăn

ngon mà hài lòng.

Giờ phút này hai người đều không mặc quần áo, trơn trụi sát chung một chỗ.

Quân Ngạo lưu dấu hôn trên da thịt bóng loáng mịn màng của cô như mưa.

“Trời đã sáng, chúng ta nên rời giường.”

“Cho dù trời quang hay trời sập, hôm nay em đều không được phép rời khỏi anh.”

Hắn bá đạo lại chuyên chế nói bên tai cô.

“Cái gì? Từ hôm qua tới giờ... Không cần, em mệt quá.” Cô làm nũng đẩy hắn ra.

“Không muốn? Sợ rằng làm không được, anh còn chưa thấy đủ, cục cưng bé nhỏ,

chúng ta làm tiếp một lần.” Nói xong, không để ý tới vẻ mặt ngạc nhiên của cô,

hắn cúi đầu hôn cô thật sâu, dùng nụ hôn triền miên thức tỉnh nhiệt tình trong

cơ thể cô.

“Quân Ngạo...” Cô lẩm bẩm hô hắn, hai mắt nhắm lại, cảm thụ hai tay hắn di

dộng, vuốt ve trên da thịt trắng nõn, trơn bóng của cô.

“Cục cưng bé nhỏ, anh yêu em nhiều lắm, em biết không?” Giọng hắn thô ấm khàn

khàn nói, hơi thở lửa nóng phun trước ngực cô, cô có thể cảm giác được bộ ngực

nhanh chóng dựng đứng lên.

“Không biết? Có lẽ em phải biểu hiện tích cực lên.”

“Phải không? Anh tin tưởng anh sẽ vô cùng hài lòng.” Nói xong, hắn cúi đầu, há

mồm ngậm đầu v* run rẩy của cô, giống như đứa trẻ tham lam bú ʍúŧ, trêu chọc.

“A...Quân Ngạo...ừ...” Điền Mật nhanh bị kí©ɧ ŧìиɧ của hắn thêu đốt, cố gắng

chịu đựng đầu lưỡi của hắn mang đến cho cô vui sướиɠ mãnh liệt.

Một tay Quân Ngạo không ngừng vuốt ve vυ' bên kia.

“Cục cưng bé nhỏ, em thật đáng yêu...”

“A!” Điền Mật khẽ kêu một tiếng, cả người đột nhiên giật này lên, bởi vì Quân

Ngạo dùng hàm răng của hắn khẽ cắn đầu v* nhạy cảm của cô, thỉnh thoảng dùng

đầu lưỡi trêu đùa vẽ vẽ trên quầng vυ' phấn hồng của cô.

Cơ thể cô cũng hưng phấn, hô hấp dồn dập khiến cho cô cơ hồ không thở nổi, từng

trận kɧoáı ©ảʍ bị liếʍ khiến cho cô giống như khối băng gặp nhiệt chỉ có thể

mặc cho hắn định đoạt vô lực phản kháng.

“Không... Quân Ngạo... ừ... a...” Cô không ngừng lắc đầu, mái tóc đen nhánh rối

loạn, gương mặt đỏ bừng làm cho cô càng trở nên quyến rũ.

Búa mυ'ŧ, trêu chọc mặc sức hai ngọn núi của cô, tay của hắn cũng chậm rãi rời

xuống dưới, lướt qua bụng phẳng của cô, lại đến giữa hai chân.

“Không được...” Cô giữ tay hắn thật chặt, theo bản năng muốn ngăn cản hắn tiến

thêm từng bước xâm lược.

“Tình yêu của anh, cục cưng bé nhỏ, đừng nói với anh em không muốn.” Cả người

hắn nóng bỏng giống như hỏa thiêu, muốn dừng lại là không thể.

Hắn cưỡng chế kéo chân ngọc của cô ra, dùng ngón tay từ từ vuốt ve cánh hoa đã

sớm ướt.

“A...Quân Ngạo...” Điền Mật nhịn không được phát ra tiếng rêи ɾỉ yêu kiều, cảm

giác được giữa hai chân chảy ra càng nhiều, ngón tay của hắn cũng dính đến nước

mật trong suốt của cô.

Ngón tay Quân Ngạo nhẹ nắm tiểu hao hạch của cô, lại một trận kɧoáı ©ảʍ nữa làm

cô không tự chủ được giãy dụa.

Hắn biết sự nhiệt tình của cô đã bị hắn khơi lên hoàn toàn, hắn đem một ngón

tay chậm rãi xâm nhập vào chỗ khép kín của cô.

“A...” Cô cắn môi dưới, phát ra một chuỗi tiếng kêu thỏa mãn vui sướиɠ.

Một tay khác của hắn không ngừng vuốt ve trên hai vυ' tuyết nộn của cô, đôi môi

trên ngời cô lưu lại dấu hôn như mưa, ngón tay cũng ở bên trong rút ra đứng

lên.

“Ừ... Em không được... Nóng quá...”

Điền Mật chỉ có thể nắm chặt khăn trải giường, điên cuồng lắc lư cả người, phối

hợp với ngón tay nóng bỏng của hắn rút ra đưa vào, nhận lấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ ngọt

ngào không ngừng đánh thẳng vào cơ thể cô.

“A... Ừ... A...” Cô không nhịn được ngâm ra tiếng rên tuyệt vời lại mất hồn,

khiến hắn càng thêm hưng phấn không thôi.

“Muốn anh sao?” Giọng hắn khàn khàn lộ ra khát khao tìиɧ ɖu͙©.

Điền Mật mở cặp mắt sương mù ra, vô lực gật đầu một cái.

Quân Ngạo chuẩn bị tiến vào cấm địa nữ tính khát vọng đã lâu, lại nghe được một

trận gõ cửa mãnh liệt truyền đến.

“Đáng chết! Anh muốn gϊếŧ tên kia!”

“Đừng như vậy, có lẽ có việc gấp.”

Hắn không cam tâm tình nguyện cách cánh cửa hỏi: “Chuyện gì?”

“Đường chủ, không xong, Nhị Đường chủ bị người của Diệp môn xã bắt đi!”

Quân Ngạo có một cỗ kích động muốn gϊếŧ người.

Khi trước vì tranh đoạt địa bàn Đông Nam Á mà mỗi lần hành động tấn công phá vỡ

địa bàn tổ chức hắc đạo, hắn cũng chưa có kích động muốn gϊếŧ người.

Nhưng hiện tại hắn rất muốn chém Diệp Lăng Thiên.

Nếu như không phải Diệp Lăng Thiên bắt đi A Thần, hiện tại hắn cùng Điền Mật

đang triền miên hạnh phúc ngọt ngào trên giường.

Mà không phải cùng hắn ở chỗ này trừng to đôi mắt ti hí.

Quân Ngạo cùng Diệp Lăng Thiên ánh mắt hai người trợn mắt hung ác nhìn lẫn nhau

một lúc lâu.

Diệp Lăng Thiên thiếu kiên nhẫn nói, “Nhϊếp Quân Ngạo, hôm nay cậu nhất định

phải cho tôi một cái công đạo!”

“Công đạo?” Quân Ngạo nhíu mày, đưa tay rót chen trà cho Diệp Lăng Thiên, sau

đó rót cho mình một chén, “Trước uống trà đi!”

Cái thói quen uống trà này đều là Điền Mật ảnh hưởng hắn, hiện tại hắn ngược

lại không uống rượu.

“Uống trà gì? Còn uống trà vô ích?” Diệp Lăng Thiên không nhịn được rống giận,

“Tôi mời Điền Mật thay tôi làm đại diện, cậu lại hoang đường đem cô ấy bắt đi,

cô ấy đâu? Cậu mau giao cô ấy ra đây!”

“Đúng như lời ông nói, người tôi bắt đi thì như thế nào có lý do trả lại ông

đây?” Hắn thờ ơ nói.

“Cậu đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!” Diệp Lăng Thiên tức

giận chụp bàn một cái.

“Tôi gần đây đang kiêng rượu.” Hắn dửng dưng nói.

“Cậu!” Diệp Lăng Thiên giận đến không nói ra lời, mà thủ hạ bên cạnh hắn lại

không che giấu được cười trộm, càng khiến sắc mặt hắn phát đen, hắn thối mặt

nói bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu khó coi.

“Người tới! Đem hắn kéo ra ngoài!”

Chỉ thấy A Thần bị hai người đàn ông đánh cho bầm dập mặt mũi.

Thấy thế, trên mặt Quân Ngạo nhất thời lạnh lùng, trong ánh mắt chậm rãi lộ ra

tức giận khiến cho người ta nhìn thấy không tự chủ được phát run lên.

Khóe miệng Diệp Lăng Thiên giơ lên một nụ cười xấu xa.

“Nếu như không muốn mất đi anh em tốt của mình, tôi khuyên cậu không nên cùng

tôi giơ lên vẻ mặt cợt nhả.”

“Nói nghe một chút.”

“Làm sao chỉ có nghe, đừng cho là tôi không biết cậu đối với con gái bảo bối

của tôi làm ra chuyện gì, cậu cho rằng tôi có thể thờ ơ sao?”

“Vậy ông muốn thế nào?”

“Tôi muốn cậu cưới con bé!”

Quân Ngạo chợt dùng sức bỏ chén trà trong tay xuống, làm tất cả mọi người khẩn

trương, mọi người toàn bộ đưa tay đến thắt lưng chuẩn bị lấy súng ra.

“Diệp lão đại, tôi nghĩ ông chỉ sợ là có chỗ hiểu lầm, tôi căn bản không cần

đối với con gái ông phụ trách, bởi vì tôi không có đυ.ng vào một sợi lông của cô

ta, cho nên tôi sẽ không cưới.” Quân Ngạo lạnh lùng mở miệng, một chút thương

lượng đều không có.

Cho dù hắn muốn lấy vợ, cũng chỉ lấy một mình Điền Mật.

Tuyệt đối không thể cưới người phụ nữ khác.

Bởi vì chỉ có cô mới có thể gợi ra thiên ti vạn lũ tình cảm không người biết

đến trong lòng hắn.

Điểm này hắn vẫn giấu trong lòng không có nói cho cô biết.

Bởi vì hắn không thể khẳng định được tình cảm của cô đối với hắn có hay không

sâu sắc giống tình cảm hắn dành cho cô, hay tất cả chỉ là ý của hắn.

Hắn đã nói trăm ngàn lần câu yêu cô, nhưng lại không lấy được một câu hứa hẹn

cô thương hắn.

Tự tôn của hắn không thể chấp nhận kết quả bị vứt bỏ.

Nhưng mà Quân Ngạo không biết ý trong lời nói của Diệp Lăng Thiên là muốn hắn

cưới Điền Mật, mà không phải Diệp Phân.

Mà Diệp Lăng Thiên cũng không biết Quân Ngạo không rõ ràng lắm Điền Mật là con

gái của hắn. Hắn chẳng qua từ trong miệng A Thần biết chuyện tình của Quân Ngạo

cùng Điền Mật.

Cho nên hai người bắt đầu một đoạn ông nói gà bà nói vịt.

“Cậu nghĩ đối với cục cưng của tôi bội tình bạc nghĩa, không chịu trách nhiệm

sao?”

Quân Ngạo nhắm mắt lại, sau đó hít một hơi thật sâu nói: “A Thần, cậu rốt cuộc

có nói rõ ràng hay không?” Hắn mau phát điên!

Lúc này Diệp Lăng Thiên hung hăng cắt đứt lời hắn: “Cậu muốn hắn nói gì, sự

thật đặt ở trước mắt. Tôi chỉ hỏi cậu một câu, cưới hay không cưới?”

“Không cưới!” Hắn cũng tức giận.

“Ghê tởm! Vậy đừng trách tôi đối với cậu không khách khí! Người tới! Lên đây

cho tôi!”

Tất cả phát sinh giống như tình tiết trên phim, người của hai bên hết sức căng

thẳng.

Mắt thấy một cuộc chiến đấu máu tanh bốc lửa muốn triển khai.

Hiện trường không một người dám lên tiếng, ngay cả hô hấp cũng không dám quá

lớn, sợ không cẩn thận sẽ đưa tới một trận mưa đạn.

Mọi người trừng to đôi mắt ti hí, mà Diệp Lăng Thiên với Quân Ngạo, tất cả mọi

người đều bất động, giống như bị điểm huyệt.

Vào thời khắc kí©ɧ ŧɧí©ɧ khẩn trương này, ngoài cửa chính không ngừng bị người

dùng lcự mở ra.

Nhất thời ánh mắt của mọi người rơi vào trên người dáng người mảnh khảnh ở cửa.

“Mật Mật?” Diệp Lăng Thiên kêu lên.

“Cục cưng?” Quân Ngạo cau mày lầm bầm nói. Cô làm sao xuất hiện ở nơi này?

Vừa nghe Quân Ngạo đối với Điền Mật gọi, Diệp Lăng Thiên lập tức không vui

hướng về phía Quân Ngạo kêu to, “Cậu gọi con bé là gì?”

Quân Ngạo liếc hắn một cái mới nói: “Vậy còn ông gọi cô ấy là gì?”

“Cậu quản tôi tại sao muốn gọi con bé, nhưng nhất định không cho phép cậu gọi

con bé là cục cưng!”

“Vậy tôi cũng không cho phép ông gọi cô ấy là Mật Mật!”

“Lời này nên là tôi nói, không tới phiên cậu!”

“Ông có quyền gì ngăn cản tôi? Cô ấy là người phụ nữ của tôi, tôi thích gọi như

thế nào thì gọi!”

“Cậu cái tên tiểu tử thối này được tiện nghi mà còn khoe mã-” Lời của Diệp Lăng

Thiên còn chưa nói hết, liền cảm thấy trước mắt tối sầm lại, thình lình bị

trúng một quyền cứng rắn của Quân Ngạo.

Một trận xôn xao, Diệp Lăng Thiên cước bộ mất thăng bằng, cả người lui vể phía

sau ngã xuống.

Điền Mật sắc mặt biến màu vọt tới trước mặt hắn, đứng bên cạnh đỡ hắn nói:

“Diệp tiên sinh, ông có sao không?”

“Mật Mật, con còn quan tâm ta, có đúng không?” vẻ mặt Diệp Lăng Thiên mang theo

một chút vui mừng.

“Tôi...” Cô như thế nào không quan tâm hắn đây?

Nói như thế nào, hắn cũng là cha ruột của cô a.

“Em tới đây!” Điền Mật còn chưa kịp ngẩng đầu lên, Quân Ngạo tràn đầy giữ dục

đem cô kéo tới, tiếp theo chớp mắt một cái, cô rơi vào bên trong khuỷu tay

cường tráng của hắn.

“Nhϊếp Quân Ngạo, anh bỏ em ra!”

Cô mang cả họ ra gọi khiến ánh mắt Quân Ngạo lạnh lẽo. “Đừng quên em là của

anh, đối với bất kỳ người nào cũng đều không thể quan tâm, ngoại trừ anh!”

“Anh-” Cô sớm nên biết hắn là người đàn ông chuyên chế, bá đạo, không phân rõ

phải trái. “Bỏ em ra, trước mặt mọi người không nên làm như vậy.”

Quân Ngạo đột nhiên tăng lực giữ cánh tay cô.

Điền Mật nghênh hướng tròng mắt đen thâm thúy của hắn, thấy được con ngươi ẩn

hàm tức giận.

Diệp Lăng Thiên nhìn thấy lực chú ý của Điền Mật rời đi, hắn cố ý kêu to một

tiếng, “Ôi chao! Cằm tôi muốn rớt!”

Quân Ngạo lạnh lùng trợn mắt nhìn hắn một cái. Hắn mới không tin Diệp Lăng

Thiên không chịu nổi một quyền này.

Diệp Lăng Thiên căn bản là cố ý tranh thủ sự đồng tình của Điền Mật.

Điền Mật thừa dịp Quân Ngạo thất thần, dùng sức đẩy hắn ra, sau đó vọt đến bên

người Diệp Lăng Thiên.

Trên mặt cô quan tâm sâu sắc làm Quân Ngạo lửa ghen thiêu đốt.

Hắn không thể tin đượcngười phụ nữ này cũng dám to gan ở trước mặt hắn cùng

tình nhân cũ dây dưa không rõ.

“Ông không sao chứ?” Điền Mật cũng không thấy vẻ mặt lạnh lùng của Quân Ngạo,

chỉ nhìn Diệp Lăng Thiên hỏi.

“Ta không sao!”

“Vậy thì tốt!”

“Không tốt! Một chút cũng không tốt, anh nên đánh hắn thêm một quyền!” Lúc này

Quân Ngạo cũng không còn kính lão tôn hiền, lửa ghen đã đốt rụi lý trí của hắn.

(kính lão tôn hiền: kính trọng người già, tôn quý người tài.)

“Quân Ngạo, anh muốn làm gì a?” Điền Mật kịp thời bắt được cánh tay giơ cao lên

không trung của hắn, lúc này Diệp Lăng Thiên mới tránh một lần nữa bị đánh.

“Anh không hiểu tại sao em lại muốn che chở hắn như vậy?” Hắn ghen ghét dữ dội

mà chất vấn.

“Em...” Cô bối rối cúi đầu, ngay sau đó lại ngẩng đầu lên không vui nói: “Vậy

anh vì sao lại phải động tay động chân như vậy?”

Lửa ghen cùng tức giận thiêu đót suy nghĩ của Quân Ngạo, nếu như không phải bởi

vì cô, hắn sẽ không làm ra hành động thất thố như vậy, cô lại còn trách hắn?

“Em là người phụ nữ của anh, cần phải đứng ở bên anh!”

“Em...”

“Mật Mật, chẳng lẽ con thật yêu cái tên tiểu tử thúi này đi?” Diệp Lăng Thiên

chen miệng hỏi.

“Tôi...”

“Cô ấy yêu tôi, ông không có hy vọng.” Quân Ngạo lạnh lùng nói.

“Nhϊếp Quân Ngạo, anh nói hươu nói vượn cái gì?” Điền Mật hé ra khuôn mặt đẹp

trướng đỏ.

“Khốn kiếp, chuyện cũng đã đến nước này, cậu còn không muốn chịu trách nhiệm,

lại còn không muốn cưới con gái của tôi. Mật Mật, hắn là tên khốn kiếp, không

cần để ý hắn!” Diệp Lăng Thiên không cam lòng yếu thế hầm hừ.

“Diệp lão đại, tôi tôn kính ông là lão Đại, nhưng không có nghĩa là ông có thể

cậy già lên mặt, tôi bất kể trước kia ông đối với Điền Mật có mưu mô gì, nhưng

cô ấy đã là người của tôi, tôi cũng không định đưa cô ấychắp tay cho người!”

“Phải không? Cậu có biết tôi cùng cô ấy không phải là quan hệ tầm thường?”

“Tôi cùng cô ấy quan hệ cũng không tầm thường.”

“Nhϊếp Quân Ngạo, anh nói bậy bạ gì đó?” Điền Mật thật muốn chui vào cái động

để trốn.

Không nghĩ tới hắn sẽ vì cô mà tranh giành tình nhân đến loại tình trạng này.

Này thì cô đối mặt với người khác như thế nào a?

Diệp Lăng Thiên lại mở miệng rống to, “Cậu nói cái loại ý tứ không biết xâu hổ

này, tôi cho cậu biết, hiện tại cho dù cầu xin tôi đem con gái gả cho cậu, tôi

cũng không thoải mái!”

Quân Ngạo khinh thường cười một tiếng, “Muốn tôi cưới con gái ông, tôi thà tình

nguyện đi ra ngoài bị xe đυ.ng chết tươi.”

“Cái gì? Cậu có gan lặp lại lần nữa!” Diệp Lăng Thiên giận đến mau phát bệnh

tim.

“Tôi nói, con gái của Diệp Lăng Thiên ông- tôi tuyệt đối không cưới, muốn tôi

cưới trừ phi tôi chết!”

“Ba”

Tất cả mọi người trợn to mắt nhìn Điền Mật nâng tay lên, không thể tin được mới

vừa rồi bọn họ nhìn thấy.

Cô tát Quân Ngạo một cái.

Dấu bàn tay đỏ rực trên mặt Quân Ngạo nhìn mà thấy giật mình.

Hắn chậm rãi quay đầu lại nhìn cô, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện đầy hàn sương

lạnh giá cùng tức giận. “Em đánh anh?”

“Anh thật là quá đáng!” Cô tức giận đến cả người run rẩy không ngừng.

“Anh quá đáng?” Hắn dùng lực bắt lấy cổ tay cô, lực đọa lớn cơ hồ muốn bẻ gãy

cổ tay cô. “Chẳng lẽ em thật muốn anh cưới sao?”

“Anh cũng có thể không cưới, em không phải không biết xấu hổ yêu cầu anh làm

như vậy.”

“Em!”

Quân Ngạo dùng sức đẩy hắn ra, sau đó trốn sau lưng Diệp lăng Thiên, quay mặt

qua chỗ khác cự tuyệt nhìn hắn.

“Điền Mật, tới đây!” Quân Ngạo tức giận đề cao ngữ điệu, lại bị Diệp Lăng Thiên

giơ tay ngăn cản.

“Tiểu tử thúi, tôi muốn mang con bé đi!”

“Không cho phép!”

“Mật Mật, chính con lựa chọn đi!”

Điền Mật tròng mắt mê ly xấu hổ giận giữ phiếm lệ, cô không nói gì nhìn Quân

Ngạo cùng Diệp Lăng Thiên, một trận ủy khuất cùng tức giận lui tới trong lòng

cô.

“Tôi không muốn! Tôi đều không muốn!” Cô chán ghét mình bị người khác coi là

món đồ chơi bị đẩy qua lại.

“Điền Mật, em không phải nói vĩnh viễn muốn cùng anh một chỗ sao?” Quân Ngạo

bình tĩnh mở miệng, trong giọng nói lộ ra lo lắng. Hắn hy vọng Điền Mật có thể

lựa chọn hắn.

“Cậu nói gì vậy? Cậu không phải là không cưới con gái của tôi, tình nguyện đi

xe ủi, bây giờ còn nói nhiều như vậy cái rắm!” Diệp Lăng Thiên lửa cháy đổ thêm

dầu nói.

“Lão già đáng chết! Tôi nói không cưới con gái của ông chính là không cưới con

gái của ông, con gái ông trong lòng tôi không đáng chút nào. Con gái ông vui

đùa một chút có thể, nhưng muốn kết hôn làm vợ, con gái ông còn không xứng!”

Quân Ngạo cũng giận đến không lựa lời nói.

“Đủ rồi!” Điền Mật cũng không chịu được hét lớn một tiếng.

Lập tức bốn phía toàn bộ yên tĩnh lại,không người nào dám phát ra bất kỳ tiếng

gì.

“Ông!” Điền Mật chỉ vào Diệp Lăng Thiên, “Nếu như muốn tôi nhận ông, có thể!

Lập tức giải tán Diệp môn xã!”

Lời của cô lập tức dẫn đến một trận xôn xao thật lớn, tất cả mọi người không

thể tin được cô sẽ nói lên yêu cầu như thế.

“Không thành vấn đề!” Diệp Lăng Thiên chẳng những không nổi trận lôi đình,

ngược lại còn lộ ra một nụ cười sủng nịnh, “Vì con, ta sẽ làm được!”

Quân Ngạo mặc dù có nhiều kinh ngạc cùng nghi vấn, nhưng cũng không lập tức

biểu hiện ra ngoài. “Anh cũng có thể vì em giải tán Tứ Long Đường!” Trên mặt

hắn tràn đầy kiên quyết khẳng định.

Điền Mật không nhìn hai bên xôn xao, chỉ là lẳng lặng tiến lên đón con người

ngăm đen của hắn.

“Đại ca, Diệp môn xã giải tán với chúng ta mà nói là tốt nhất, anh không nắm

lấy cơ hội thật tốt này, ngược lại đi theo người ta xem náo nhiệt gì a?” A Thần

nhịn không được chen miệng. Đại ca không phải bị tình yêu đập đến bất tỉnh, đầu

óc mơ hồ đi?

Lời hắn vừa nói xong, lại đồng thời đón ánh mắt hung ác gϊếŧ người của Diệp

Lăng Thiên cùng Quân Ngạo, hắn không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn ngậm

miệng.

Chọc giận đại ca hắc đạo chỉ có một con đường chết, chớ nói gì đồng thời chọc

tới cả hai.

Điền Mật cao ngạo hất cằm lên, giễu cợt nói, “Anh không cần giải tán Tứ Long

Đường, nếu như anh thật muốn tôi, vậy anh nên nói lời giữ lời!”

“Nói chuyện giữ lời! Này! Điền Mật!” Quân Ngạo còn không kịp ngăn cản, Điền Mật

liền tức giận xoay người rời đi.

Diệp Lăng Thiên cười hết sức gian trá. “Tiểu tử, ngoan ngoãn đi xe ủi đi!”

“Tôi tại sao phải đi xe ủi?”

“Muốn lấy Mật Mật làm vợ, sẽ phải tuân thủ lời cậu đã nói.”

“Tôi nói chính là con gái ông, không phải cô ấy!”

Diệp Lăng Thiên đột nhiên cười to, “Tiểu tử ngốc, Mật Mật chính là con gái bảo

bối của tôi!”

“Cái gì? Cô ấy là...”

“Bạo quân. Ngoan ngoãn đi xe ủi a! Đừng quên phải chọn xe cao cấp một chút mà

đυ.ng nga!” Nói xong, Diệp Lăng Thiên cười hết sức vui vẻ.

Quân Ngạo trầm mặc không nói đi tới cửa chính.

Thấy thế, tiếng cười của mọi người cũng dừng lại, ánh mắt toàn bộ dừng trên

người hắn.

Mọi người cũng đều đi theo phía sau hắn ra ngoài.

Diệp Lăng Thiên đột nhiên cảm thấy không đúng lắm. “Này! Tiểu tử ngốc này chẳng

lẽ muốn thật!”

...

Thấy Quân Ngạo đi tới lối đi bộ, ra vẻ muốn đυ.ng xe, mọi người vẻ mặt cực kỳ

nghiêm túc cũng cảm thấy không ổn.

“Này! Tiểu tử, cậu sẽ không thật muốn đi đυ.ng xe đi?” Diệp Lăng Thiên hỏi.

“Đại ca, anh đừng manh động!” A Thần lo lắng mà hô.

Quân Ngạo vẻ mặt không sợ nhìn về phía Diệp Lăng Thiên. “Tôi nếu như dụng không

chết, Điền Mật chính là vợ tôi, ông đồng ý không?”

Diệp Lăng Thiên không trả lời, hắn trầm mặc đại biểu ngầm cho phép.

Quân Ngạo chậm rãi nở nụ cười hấp dẫn tột cùng.

Hắn lấy một hơi hăng hái đi về phía trước, chỉ thấy một chiếc xe buýt hối hả hướng

hắn lái tới, lập tức sẽ đυ.ng vào hắn-

“Không! Quân Ngạo!”

Điền Mật sợ hãi kêu một tiếng, sau đó trước mắt tối sầm lại té xỉu trên mặt

đất.

Thân

ái, mọi người có biết vì sao Quân Ngạo cùng Diệp Lăng Thiên lại ông nói gà bà

nói vịt như thế không? Thực ra thì khi edit nó đã thay đổi kha khá rồi, chủ yếu

là do vốn từ của hai nước khác nhau quá. Nếu mọi người đọc bản convert sẽ hiểu

ngay:

Hì,

cách xưng hô giữa QN- DLT- ĐM đều là ta-ngươi (wo-ni), ông DLT gọi con gái là

nữ nhi nhưng vào tai QN lại thành nữ nhân (nu- er) hahaha thế là cứ mỗi người

một nẻo, chỉ khổ chị ĐM thui, xí hổ...