Cô lại vừa nghĩ. “Không có quan trọng”.
Trần Cửu Tương liếc mắt, “Vậy cứ quyết định như thế, buổi tối gặp.”
Không đợi cô đặt nhiều câu hỏi hơn, Trần Cửu Tương đeo cặp sách nhanh chóng chạy đi.
Hôm nay là ngày vui nhất từ khi sinh ra trên đời trong mười lăm năm qua của Trần Cửu Hãn!
Không những tan học chỉ có một mình cậu cùng Thạch Đan Kì về nhà, hơn nữa Thạch Đan Kì còn muốn về “nhà của cậu”!
Tính từ lúc tan học cho đến buổi tối đưa cô về tận nhà, tổng cộng là có bốn năm tiếng đồng hồ có thể cùng cô ở chung, cậu quả thực cũng không thể tin được mình có thể hạnh phúc như vậy! Cả một ngày cậu đều hưng phấn đến không muốn ngồi xuống, chỉ mong sao tiếng chuông hết tiết chính là tiếng chuông tan học.
Cuối cùng khi kết thúc tiết học cuối, cậu lưng đeo cặp sách, trực tiếp chạy sang cổng trường học phía đối diện đường. Hôm nay, Thạch Đan Kì phải giúp thầy giáo dạy toán sửa bài thi, cho nên phải hơn sáu giờ mới có thể về, nhưng mà không sao, cậu có thể chờ.
Trần Cửu Hãn không ngừng đi đi lại lại trước cổng trường, thỉnh thoảng nhìn vào trong trường, mong chờ bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn của cô sẽ lập tức xuất hiện ở trên đường đi ra.
Thạch Đan Kì là người bạn duy nhất của cậu! Mặc dù trong lớp học có hơn ba mươi người, nhưng không có người nào cho cậu cảm giác thân thiết được như cô. Bản thân cậu cũng biết, Thạch Đan Kì chưa chắc có cảm giác giống như vậy, nhưng mà cô cũng chưa từng nói đuổi cậu đi, chẳng qua là bị động để cậu đi theo. Trần Cửu Hãn nghĩ “Chắc là cô cũng không quá chán ghét cậu đúng không?”
Lần đầu tiên, khi được ăn món ăn của cô nấu, lưu lại ấn tượng trong đầu Trần Cửu Hãn là hình ảnh một học sinh nữ hơn cậu ta có mấy tuổi mà lại biết nhiều thứ đến thế.
Mỗi ngày khi cậu đưa cơm trưa đến cho chị mình, lại là một lần nhìn thấy cô ở trường học, cứ như vậy một lần hai lần ba lần, dần dần, mỗi lúc khi cậu muốn tìm người nói chuyện, trong đầu luôn xuất hiện là hình ảnh của cô.
Sau khi cùng cô trò chuyện, Trần Cửu Hãn lần đầu tiên phát hiện ra hóa ra nói chuyện cũng là một việc vui vẻ như vậy.
Mỗi khi ở cùng cô, cậu có thể thoải mái nói tới những gì mình nghĩ, cô đều “chăm chú” lắng nghe chuyện cậu nói! Nhiều khi, cậu thường nói được một nửa, lại chuyển sang đề tài khác, mặc dù nói không đầu không đuôi, thế nhưng cô cũng sẽ không để ý.
Không giống như những người khác, lúc cậu không muốn nói chuyện bọn họ đều bắt cậu nói cùng, hay khi cậu cảm thấy câu chuyện đã kết thúc lại còn hỏi: “Vì sao?”, “Tại sao có thể như vậy?”, “Sau đó thế nào?” Thật khó hiểu, chuyện đều đã kể xong, còn có cái gì sau đó nữa? {LC (LimCa)@@: Thấy cái câu ông nói giống chỉ tôi rồi đấy… Thế lúc nói chuyện không hỏi thế thì biết hỏi thế nào, bạn Trần Cửu Hãn?? CH (CửuHãn): *dép bay* thế nên ta mới không thích nói chuyện với ngươi như Đan Kì (ĐK), LC: *tổn thương tâm hồn* hứ, đúng là không biết thưởng thức, chỉ có 2 người mới không giống người trái đất thế thui *vọt lẹ*, ĐK: để còn dịp lần sau xử lí đi CH, CH *vẫy đuôi* đều nghe ĐK *mài dao*, LC*đứng từ xa, toát mồ hôi hột* Amen!}
Từ đó, hầu hết mọi người đều bảo cậu “Nói chuyện không đầu không đuôi”, “Không hề thú vị”, làm cậu tức giận đến quát to một câu: “Mẹ nó! Bọn mày sao phải làm ầm lên!” Sau đó tất cả bạn học đều bị dọa chạy.
Về sau cậu liền thêm một cái tính cách quái gở, hơn nữa tính tình thô lỗ, không ai muốn tới gần cậu nói chuyện.
Không sao cả, cậu cũng không cảm thấy khó chịu hay đi để ý lời của những người đó, bọn họ đều không hiểu cậu. Cậu chỉ cần có Thạch Đan Kì là tốt rồi!
Cậu ta không biết là, Thạch Đan Kì dùng chính là biện pháp bị động, biết mình nhất định không đuổi được cậu đi, dứt khoát dùng biện pháp cư xử bị động đối phó ― cậu ta muốn đi theo mặc kệ cho cậu ta đi theo, cậu ta muốn nói thì kệ cho cậu ta nói chuyện, dù sao trong đầu cô cũng đều suy nghĩ chuyện của mình, để mặc kệ cậu ta.
Nếu biết biện pháp bị động của chính mình ngược lại là nguyên nhân chính ủng hộ Trần Cửu Hãn đi theo sát không buông tha cô, cô chắc sẽ đấm ngực giậm chân (LC: giống KingKông á! :v) hô to đúng là “tự chuốc họa vào thân” đi!
Đang lúc suy nghĩ lung tung, một hình dáng nhỏ nhắn rốt cục xuất hiện ở trên đường ra khỏi trường, Trần Cửu Hãn nhanh nhẹn, chủ động chạy tới chào đón.
“Thật xin lỗi, hại em đợi lâu.” Đôi con ngươi đen trắng rõ ràng của cô tràn đầy ý cười.
Cô lại đối với mình cười rồi! Đây là tiếng nói từ trong đáy lòng của Trần Cửu Hãn.
Phiền quá đi, cô cũng không phải không biết đường, làm sao nhất định phải cho cậu ta tới đón. Đây là tiếng nói đáy lòng của Thạch Đan Kì.
“Cũng không phải đợi lâu, tôi giúp chị cầm cặp sách.” Cậu ta chủ động lấy cặp sách trên vai cô.
Bình thường lúc vừa thấy mặt thì cậu ta đã bắt đầu ồn ào nói đến nói đi, hôm nay khó ngày đi được một lúc mà vẫn yên lặng không một tiếng động, Thạch Đan Kì không khỏi liếc nhìn cậu ta một cái.
Liếc mắt qua một cái, thì ra là dọc theo đường đi Trần Cửu Hãn vẫn nhìn chằm chằm vào cô, nhìn rất chăm chú. Ánh mắt của cậu ta so với người bình thường càng thêm tối đen sâu sắc, cứ như vậy trực tiếp nhìn thẳng cô, làm cho cô cảm thấy sợ hãi, tim đập thật nhanh.
“Em nhìn cái gì?” Thạch Đan Kì nhíu mi hỏi.
Trần Cửu Hãn không được tự nhiên dời ánh mắt sang chỗ khác, “Không có gì.”
Cậu ta không nói thì thôi. Cô cũng không có hứng thú hỏi nhiều.
Đột nhiên, Trần Cửu Hãn toàn thân cứng đờ, nghiêng người bước lên phía trước che cho cô.
Đi ở phía trước mặt có hai người, trong đó là một cậu thiếu niên vừa cùng Trần Cửu Hãn đánh nhau lần trước. Thạch Đan Kì nhanh chóng tìm kiếm con đường nhanh nhất để bỏ chạy, cô cũng không có hứng thú cùng mấy thằng nhóc nam sinh này đánh nhau thành một đoàn.
Hai người kia vừa bước đến vừa ‘hi hi ha ha’ cười nói, cũng không có chú ý tới bọn họ bên này, nhưng thân hình oai phong nghiêm nghị của Trần Cửu Hãn đứng ra chắn ở phía trước cô như vậy, ngược lại làm cho bọn họ sợ hãi!
Chợt hơi thở mạnh mẽ từ trên người Trần Cửu Hãn điên cuồng phát ra, giống như một con sư tử bị xâm chiếm mất lãnh thổ, bất cứ lúc nào cũng có thể liều mạng đánh một trận.
Hai tên thiếu niên côn đồ kia bị cậu dọa đến, hai người bốn mắt nhìn nhau, nhanh chóng tính toán có thể dạy dỗ cậu một trận hay không.
Hơi thở Trần Cửu Hãn phát ra càng ngày càng nguy hiểm, ngay cả Thạch Đan Kì đứng ở phía sau cậu đều có cảm thấy khó chịu, khó thở.
Cuối cùng, hai tên thiếu niên côn đồ ‘hừ’ một tiếng, tức giận quay đầu bỏ đi.
Thạch Đan Kì hít một hơi dài lấy không khí thở.
“Chị không có việc gì chứ?” Trần Cửu Hãn ngay lập tức quay đầu lại, vẻ mặt thân thiết hỏi, hai tên học sinh cấp hai kia đã đi một đoạn, biến mất tức thì không thấy tăm hơi bóng dáng.
“Không có việc gì.” Cô lặng lẽ bước lại gần cậu từng bước, để tránh bị cậu phát hiện lúc nãy mình có ý định bỏ chạy. Nếu nguy hiểm đã đi qua, hình ảnh cô là học sinh ngoan vẫn nên tiếp tục duy trì.
Nhìn cô hướng về phía mình “Đi lại gần”, ngực Trần Cửu Hãn nóng lên, cái cảm giác hô hấp không thông lại xuất hiện.
“Chị...... Chị không cần sợ hãi, tôi...... Tôi sẽ không làm cho bọn họ làm chị bị thương.” Cậu nói chuyện đều lắp bắp.
“Kỳ thật bọn họ cũng không có định làm gì, đúng lúc vừa hay đi ngang qua mà thôi, chị nhìn em còn có vẻ hung dữ hơn ấy chứ!”
“Hừ!”
“Em luôn thích dùng bạo lực giải quyết vấn đề, như thế là không được.” Bởi vì đã không còn nguy hiểm, cho nên phải nói sao cho đúng một chút. (LC: *toát mồ hôi* bây giờ tôi mới hiểu câu ‘được tiện nghi lại còn khoe mẽ’, đến lúc đánh nhau thì định bỏ chạy giờ không còn đánh nhau thì giảng đạo lí..*bái phục*.ĐK *khoát tay* không cần phục tôi, tôi chỉ là truyền thuyết. LC*té ghế* đừng hỏi vì sao nhà tôi ghế hay mất chân *thầm thì* chính là có những con người như vậy *chỉ chỉ* Lảm nhảm nhiều rồi! CHÚC MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN ZUI ZẺ s1apihd.com)