Gia Sư Vô Trách Nhiệm

Chương 32

"Nhưng rm thật sự không biết phải làm sao, nếu như anh ấy đồng ý nói với em chuyện của mẹ em thì thật tốt." Ngụy Khinh Doanh điềm đạm đáng yêu nói.

Thạch Đan Kỳ nhìn ánh mắt của cô ta, đột nhiên cảm thấy vô cùng chán ghét.

Mẹ có chuyện, vậy mà cô ta lại dùng chuyện đó để đến gần đàn ông. Cô lại nghĩ đến hôm đó bà ta kể khổ, mục đích cũng chỉ là lo cho bản thân mình, hai người này thật giống nhau, quả nhiên là mẹ con?

Cô đang tính mở miệng từ chối…

"Xin lỗi, không giúp được gì!" Một giọng nói vọng ra.

Thạch Đan Kỳ ngạc nhiên quay đầu lại, Trần Cửu Hãn đứng ở cửa phòng khách, sắc mặt lạnh lùng.

"Cửu Hãn!" Ngụy Khinh Doanh liền vội vàng đứng lên, xoay người rơi nước mắt đối diện với anh: "Cửu Hãn, mẹ em… bà ấy…”

"Chuyện của mẹ cô liên quan gì đến tôi?" Anh không khách khí nói.

Ngụy Khinh Doanh sững sờ, bây giờ đến lượt cô luống cuống: "Nhưng mà, nhưng mà không phải bà ấy đến tìm anh sao?”

"Bà ấy muốn tìm ai là chuyện của bà ấy, không lẽ bà ấy tìm tôi thì tôi phải quản sao?” Cơn giận của anh càng ngày càng cao.

Ngụy Khinh Doanh bị anh nói đến sắc mặt trắng mét.

Thạch Đan Kỳ muốn nói lại thôi, Trần Cửu Hãn giận quá. Gần đây cô ấy vì chuyện của bà ta mà tâm trạng không tốt, anh rất khổ tâm suy nghĩ cách làm giảm đi sự chú ý của cô, cải thiện mối quan hệ, không ngờ người phụ nữ họ Ngụy này lại phá hỏng, thật là… Hai mẹ con đều đáng ghét như nhau.

Dĩ nhiên, không bao gồm người phụ nữ của anh.

"Nhưng là, dù gì mẹ em cũng nhìn anh lớn lên, bà ấy có chuyện, người đầu tiên tìm đến là anh… sao anh lại có thể ác như vậy chứ?” Ngụy Khinh Doanh cắn răng nói.

"Ai nói bà ấy nhìn tôi lớn lên? Nhà các ngươi muốn nhận người thân là chuyện của mấy người, đừng gây phiền phức cho tôi.” Anh không nói lời gì kéo Thạch Đan Kỳ đi ra ngoài: "Đi thôi! Anh đói rồi."

Chuyện hoàn toàn ngoài dự liệu, Ngụy Khinh Doanh dậm chân la lớn: "Cửu Hãn!"

"Cô Ngụy, hai chúng ta chỉ là đồng nghiệp. Về công, chỉ có công việc; về tư, rất xin lỗi, chuyện của mấy người thì tự mấy người giải quyết, đừng mang đến công ty.”

Anh không chút do dự nói, sau đó lôi kéo bà xã ra ngoài.

Hết chương 9

"Đan Kỳ, Tiểu Hãn! Rốt cuộc hai con cũng trở lại!"

Mẹ Trần nhiệt tình kéo cửa ra, tranh thủ kéo bóng dáng nho nhỏ phía sau con trai vào nhà.

"Ai nha, Đan Kỳ, con gầy đi, có phải Cửu Hãn không cho con ăn cơm không?" Bà đau lòng sờ sờ mặt Đan Kỳ rồi nói: "Mau vào, mẹ phải bồi dưỡng cho con mới được ― ai nha!”

“Cái người này sao còn đứng lỳ ở đây làm gì? Muốn làm Môn Thần sao? Còn không mau đem hành lý lên lâu!"

Hoàn toàn bên nặng bên nhẹ, chì là người được xem “nặng” là bà xã của mình nên Trần Cửu Hãn không có ý kiến, chỉ là mặt thối khi phải làm công nhân bốc vác.

Mẹ Trần hưng phấn lôi kéo cô vào phòng khách: "Đan Kỳ, tháng trước mẹ có đi Thái Lan chơi mua cho con cái váy hoa này. Loại váy này vừa nhẹ vừa mỏng, rất thích hợp mặc vào muà hè, lúc đi làm mặc cũng được, con xem thử nào

"Mẹ, mẹ đừng phí tiền vì con.”

"Tại sao lại phí?" Mẹ Trần trách cứ: "Trần Cửu Tương, cái con nhóc đó từ nhỏ đã như khỉ hoang, mẹ có muốn mua váy xinh đẹp cho nó nó cũng không mặc, chỉ có con là tốt.”

Thì ra là xem cô thành baby rồi, Thạch Đan Kỳ cười.

So với người kia thì mẹ Trần còn giống mẹ của cô hơn.

"Đúng rồi, ba và Cửu Tương đâu ạ?" Cô thấy trong phòng khách không có ai.

"Ba đi mua một ít trái cây, lập tức sẽ về ngay. Con nhóc Cửu Tương kia tính về đây nhưng bạn trai nó bị ngộ độc thức ăn, phải vào bệnh viện truyền nước biền, con bé phải vào bệnh viện chăm sóc nên lần này không về được.”

"Thật? Có nghiêm trọng không?" Cô phải gọi điện an ủi mới được.

"Nghe nói là không sao, nằm hai ngày là được rồi. Lúc hai con trở về giúp mẹ mang gà hầm nhân sâm cho nó là được.

Nói xong, mẹ Trần hào hứng bừng bừng lôi kéo cô vào phòng thử váy.

Thời gian trước mẹ Trần có gọi điện nói chuyện với con trai. Bà biết nếu không nói trước thì còn lâu bà mới có cháu để bồng.

Ai ngờ, Cửu Hãn lại chủ động nói với mẹ về chuyện của Đan Kỳ.

Mẹ Trần nghe được Đan Kỳ phải sống một mình từ khi mười hai tuổi, một cô bé phải tự nấu cơm giặt quần áo thì thương tiếc không thôi. Đối với mẹ ruột của Đan Kỳ thì căm phẫn đến tận xương tủy.

Mặc dù người kia cũng tiếp tế cho con bé nhưng dù sao con bé cũng là con ruột của bà ta, tại sao mỗi tháng chỉ đưa có vài đồng? Mẹ Trần cùng chồng nuôi dạy con mấy chục năm thật không thể tưởng tượng được lại có người mẹ bỏ rơi con mình.

"Bà ta làm sao lại ác như vậy? Sao không đem Đan Kỳ cho họ hàng nuôi dưỡng. Một đứa bé nhỏ như vậy, khi ngã bệnh ai chăm sóc chứ? Xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sao? Lúc đi học bị tai nạn, bị người ta bắt nạt thì sao?”

Trần Cửu Hãn chỉ hừ lạnh.

"Khó trách Đan Kỳ từ nhỏ đã không quậy phá, không muốn gây phiền toái. Từ đó đến giờ con bé không hề nói gì, nếu không chúng ta đã sớm đón nó về nhà nuôi rồi.” Mẹ Trần đau lòng nói.

Sau đó lại hỏi mấy câu về người kia, Cửu Hãn nói là vẫn giữ được hôn nhân.

Thì ra người tình kia cũng không phải đèn cạn dầu, ở bên đó cũng có qua lại với một đại gia, đứa bé là con của ông ta. Vậy mà nhà đại gia kia có một bà chằn nên cô ta phải bám lấy ông Ngụy.

Ai ngờ bà chằn kia đột nhiên bị bệnh qua đời, cuối cùng cô ta cũng nói ra chân tướng, bỏ họ Ngụy, trở về với đại gia.

Ông Ngụy biết mình là phao cứu sinh, vừa mắc cỡ vừa hận, đượng nhiên là phải quay về khép nép van xin vợ, hứa hẹn sẽ không tái phạm nữa.

"Còn Đan Kỳ thì sao? Bây giờ con gái cũng lớn rồi, bà ta muốn làm sao?" Mẹ Trần hỏi.

"Có thể có gì chứ? Tất cả như cũ." Trần Cửu Hãn ghét bỏ thảo luận vấn đề này cứ như ghét vi khuẩn.

Nếu tất cả đã trở về như ban đầu thì bà ta làm sao dám nói với chồng là mình cũng phản bội chứ, thân phận của Đan Kỳ vẫn là điều bí mật.

Trần Cửu Hãn từ rất căm ghét cái nhà kia.

"Mặc dù bà ta không tốt nhưng Đan Kỳ rất mềm lòng, lúc bà ta tới khóc lóc kể lể thì con phải ở bên cạnh. Mẹ thấy con phải cẩn thận, nếu không quan trọng thì đừng cho con bé dính líu đến họ.” Mẹ Trần nói.

"Con nói là không cho cô ấy qua lại với nhà kia. Đối phương có gọi tới thì phải nói cho con biết họ muốn gì.” Anh không nói cho mẹ biết vị em gái cùng mẹ khác cha kia có ý đồ với anh.

Nghiêm chỉnh mà nói, Ngụy Khinh Doanh đã không tính là đồng nghiệp của anh. Sự kiện kia đi qua không lâu thì cô ta cũng từ chức.

Còn Giang Lan và Lâm Chính Hồng cũng đi với nhau mấy chục năm.

Năm ngoái hai người kết hôn, Trần Cửu Hãn còn mang Thạch Đan Kỳ đi uống rượu mừng. Lâm Chính Hồng là một trong những bạn bè cũ anh còn liên lạc

"Ai!" Mẹ Trần càng nghĩ càng đau lòng, tình thương của người mẹ lập tức phát huy, hận không thể giữ chặt Đan Kỳ bên người để yêu thương.

"Mẹ, mẹ sao vậy?" Thạch Đan Kỳ thay xong váy ra ngoài, buồn bực nhìn thấy bà thở dài thở ngắn.

"Không có việc gì, chỉ tại thằng nhóc chết toi này." Mẹ Trần nói: “Tên nhóc này không biết cái gì gọi là dịu dàng, lúc quan trọng cũng không biết chăm sóc che chở cho con. Hai con cũng không thể kéo dài như vậy. Nó 26 còn con 28 rồu, đảo mắt một cái là 30, cha mẹ già con còn nhỏ thì làm sao đây?”

Vẻ mặt của bà rất khoa trương làm Thạch Đan Kỳ phốc cười một tiếng.

"Thật ra thì có tiệc cưới hay không cũng không sao, con và anh ấy không quan trọng mấy cái này, dù sao hai chúng con đã công chứng… Ưmh."

Thạch Đan Kỳ che miệng, hoảng sợ trợn to mắt. Xong rồi, xong rồi xong rồi, lỡ miệng rồi!