“Thật ra thì bên trong một nửa là của tớ đấy, chẳng qua là tớ không thích ăn nho nên đưa cho cậu cả thùng luôn.”
Trần Cửu Tương hi hi ha ha nhận tội: “Tớ còn có chuyện, cậu lấy hết đi. Nếu tên nhóc kia còn gây phiền phức cho cậu thì cậu cứ đá nó một đá là xong. Dù sao thì tên nhóc đó cũng có nhiều người thích, luôn có mấy em như hoa an ủi linh hồn bị thương của nó mà. Kỳ lạ, tại sao lại có nhiều người bị tên nhóc kia lừa gạt như vậy?” hhhppppvvnnn
Ai, Thạch Đan Kỳ và Trần Cửu Tương thở dài, sau đó cúp điện thoại.
Thạch Đan Kỳ đi tới trước thùng nho, mùi thơm của nho bay khắp nơi. Cô cầm dao lên, tỉ mỉ rọt miếng băng keo, sau đó mở ra, trong đó có một bọc quần áo.
Cô lấy ra xem, dì Trần ghi một mảnh giấy để trên đó, muốn Trần Cửu Tương giao cho em trai.
Thạch Đan Kỳ nhìn đồng hồ đeo tay, hơn bảy giờ tối, có lẽ cậu ta đã đi dạy thêm về, vậy thì cứ gọi cậu ta đến đây lấy. Cô nghĩ đến việc Trần Cửu Hãn cũng đi dạy học sinh thì cảm thấy buồn cười.
Cậu ta dạy ba nam sinh, các em ấy là con trai của giáo sư khoa điện tử, bản thân giáo sư đó cũng là một quái nhân, vừa đúng là ngưu tầm ngưu với Trần Cửu Hãn. Lúc ấy cô ủng hộ cậu ta nhận công việc này là vì mong cậu ta dùng thời gian cho những việc khác, không cần lúc nào cũng xuất hiện trước mặt cô.
Sự thật chứng minh! Không có gì là con người không thể làm được, không thể coi thường ý chí của một người đàn ông.
Chỉ là không biết bộ dạng của Trần Cửu Hãn khi làm gia sư thì có ngầu không? Trên nguyên tắc, cậu ta đối với mọi người đều thờ ơ, chỉ có ở trước mặt cô mới mặt dày mày dạn. Học sinh của cậu ta rất có thể là bị cái khuôn mặt lạnh băng kia hù dọa
“Này? Trần Cửu Hãn, chị cậu mang quần áo mà dì Trần mua cho cậu mang đến chỗ tôi, lát nữa cậu qua lấy được không?... Được, cùng ăn à, tôi chỉ tùy tiện ăn mì sợi thôi, cậu không cần mua cái khác.”
Thạch Đan Kỳ dùng di động liên lạc xong thì đi tới tủ lạnh nho nhỏ của mình, lấy thức ăn ra bỏ vào lò vi sóng. Sức ăn của Trần Cửu Hãn gấp ba bốn lần cô, cho nên cô phải chuẩn bị trước.
Không đến mười phút. Chuông cửa reo lên. dddddllllqqdd....
Ah, động tác nhanh như vậy sao? Cô còn chưa tắm xong.
Thạch Đan Kỳ vội vã chạy đi mở cửa.đ...d.d...ll..d.d...q...d..
“Cậu phải chờ một chút, tôi chưa nấu gì hết...”
Cô vừa kéo cửa vừa càu nhàu. Một người phụ nữ trung niên đứng bên ngoài, dùng ánh mắt do dự chăm chú nhìn cô.
“Tiểu Đan...”
“Này? Trần Cửu Hãn, chị cậu mang quần áo mà dì Trần mua cho cậu mang đến chỗ tôi, lát nữa cậu qua lấy được không?”
“Được, thuận tiện lại nhà em ăn cơm.” dddll'''qq'''ddd
“Được, cùng ăn à, tôi chỉ tùy tiện ăn mì sợi thôi, cậu không cần mua cái khác.”
“Ừ.” Trần Cửu Hãn cất di động vào túi quần, quay đầu nói với học sinh, ánh mắt dịu dàng trong nháy mắt trở nên lạnh băng: “Còn không mau làm đi. Mấy đề này đã hiểu chưa?”
“Đã hiểu đã hiểu.” Học sinh Tống Thánh dùng sức gật đầu: “Thầy giáo, hôm nay thầy không ở lại ăn cơm sao?”
“Không cần. Nếu như còn gì không hiểu thì hôm sau thảo luận tiếp.” Đến giờ rồi, anh muốn đi. dd???lll???qqqddd
Tống Thánh đối với vị gia sư này vừa kính lại vừa sợ. Kính chính là vật lý, hóa học đến số học, không môn nào anh ta không biết. Sợ là vì gương mặt của anh ta rất lạnh lùng, đôi mắt như chim ưng không hề có cảm xúc gì, chỉ nhìn thôi cũng làm người ta sợ hãi, đến hai chữ “lui bước” cũng quên nó viết như thế nào.
“Nhưng thầy giáo, mẹ em nói hôm nay thầy nhất định phải ở lại ăn cơm.”
“Không được, thay tôi cám ơn bác gái, bạn gái tôi còn chờ ở nhà.” Trần Cửu Hãn hờ hững dọn dẹp ba lô của mình.
Quả nhiên là bạn gái nha! Tống Thánh cười nham nhở.
“Ngươi cười cái gì?” Trần Cửu Hãn lạnh lùng nhìn.
“Không có, không có!” Đầu Tống Thánh đầy mồ hôi lạnh: “Em chỉ đang nghĩ thầy mà cũng có bạn gái sao... Không phải. Nhất định là bạn gái của thầy rất xinh đẹp.”
Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa là mất mạng rồi. ddddd.//l//q//dd
“Ừ.” Nói đến bạn gái, gương mặt lạnh băng của anh lại không nhịn được lộ ra nụ cười “Tôi đi trước.” Trần Cửu Hãn vác ba lô lên lưng, đi xuống lầu. Vợ của giáo sư ngồi trong phòng khách nhìn thấy, ánh mắt sáng lên, lập tức nở nụ cười đi tới.
“A, Cửu Hãn, cậu phải đi sao? Không phải bác đã nói thằng nhóc kia nói với con là tối nay ở lại ăn cơm sao? Hôm nay cũng có một cô bé tới đây ăn cơm.”
Người bình thường đại khái sẽ cho rằng cô bé này dáng dấp không tệ, chỉ là Trần Cửu Hãn không có cảm giác gì... Trên căn bản, hắn đối với con gái trừ Thạch Đan Kỳ thì không hề có cảm giác gì.
“Thật xin lỗi, buổi tối con còn có chút chuyện, phải đi trước.” Đến nhìn anh cũng không nhìn cô gái kia một cái, chỉ lạnh nhạt gật đầu với vợ của giáo sư rồi tiếp tục đi ra ngoài.
“Chuyện gì không thể để sau được sao? Bác muốn giới thiệu một người với con.” Bà vội vàng gọi anh lại.
Vẻ mặt của nữ sinh vốn đang chán nản thì vừa thấy được một anh chàng cao to đẹp trai liền lập tức thay đổi. Cô giương lên một nụ cười tươi và cao ngạo.
Trần Cửu Hãn nhìn thấy, mặt mũi so với trứng gà cũng không khác biệt lắm.
“Xin lỗi, bạn gái của con vẫn đang chờ con.”
“Bạn gái?” Vợ của giáo sư và cô nữ sinh kia đều ngây ngẩn cả người.
“Bác gái, con đi trước.” Anh trực tiếp đi tới cửa.
“Cửu Hãn, thật sự không thể ở lại ăn cơm sao? Cô bé này là chị họ của con bác, tên là Ngụy Khinh Doanh, cũng học đại học năm hai giống con, mặc dù không cùng trường nhưng cùng một ngành. Bác muốn cho hai người làm quen một chút, hai người nhất định có rất nhiều chủ đề chung để nói với nhau.”
“Con chào bác. Hẹn gặp lại.”
Từ đầu tới cuối, vị mỹ nữ kia không hề có cơ hội mở miệng...
Trần Cửu Hãn chạy xe nhanh như điện đến nhà Thạch Đan Kỳ. Bình thường cô ấy rất ít khi chủ động tìm anh cho nên hôm nay tâm tình của anh rất tốt.
Lúc dừng đèn đỏ trên đường thì anh thấy có người bán đậu hủ lá dứa, Kỳ Kỳ thích nhất là món này. Trần Cửu Hãn dừng xe kế bên người bán, vội vàng mua một bịch rồi chạy đi.
Anh dừng xe dưới lầu nhà cô, ba chân bốn cẳng chạy lên lầu, móc chìa khóa ra mở cửa.
Cái chìa khóa này, dĩ nhiên cũng là anh vừa trộm vừa lừa gạt, vừa đấm vừa xoa, đem hết các biện pháp mới lấy được . Thạch Đan Kỳ chịu không nổi sự cọ xát của anh nên mới thả ra, chỉ cần anh cố chấp dính lấy thì hàng phòng ngự của cô sẽ tiêu tan.
Anh vui vẻ mở cửa: “Anh về rồi đây, có mua món đậu hủ...”
Anh nhất thời kinh ngạc.
Người phụ nữ xa lạ đang đứng giữa phòng vì sự xuất hiện đột ngột của Trần Cửu Hãn mà hết hồn. Trần Cửu Hãn ở chỗ này lâu như vậy, lần đầu tiên mới gặp người phụ nữ này.
Trang phục của bà ta tương đối cao quý, mặc dù không phải là hàng hiệu cao cấp nhưng nhất định không hề rẻ.
Đây là mẹ của Kỳ Kỳ! Anh kết luận.
Vẻ ngoài của hai mẹ con cô quá giống nhau, lúc Kỳ Kỳ hơn 40 tuổi, nhất định sẽ có bộ dáng này.
Mẹ của cô cũng để mái tóc giống cô, chỉ là hơi uốn xoăn phần đuôi, nhìn thành thục hơn nhiều. Hai người họ nhìn rất lanh lợi, xinh xắn nhưng mà mặt của mẹ cô hơi dài còn Kỳ Kỳ thì cân xứng hơn.
Từ tâm lý yêu ai yêu cả đường đi lối về, Trần Cửu Hãn nở nụ cười trước nhưng người phụ nữ trung niên thì ngược lại, nhìn vô cùng mất tự nhiên. Bà ta tránh ánh mắt anh như sợ anh nhìn ra điều gì.
Trần Cửu Hãn nhìn sang Thạch Đan Kỳ, cô đang sắp xếp món ăn trên bàn, thái độ thờ ơ. Anh cảm thấy không khí trong phòng có chút kỳ lạ.
“Tiểu Đan, thì ra đây là bạn của con, vậy... Vậy mẹ đi trước.” Người phụ nữ vội vàng móc một lá thư từ trong túi ra, bỏ vào trong tay cô. “Đây là một chút tâm ý, nếu như không đủ thì nói cho mẹ biết, mẹ sẽ lại nghĩ cách.”