"Sẽ không, tôi tính hết rồi! Sauk hi tôi tốt nghiệp liền xin nhập ngũ, đến lúc đó vẫn có thể như kiểu người đi làm, hai chúng ta vẫn là có thể ở chung một chỗ."
Ông trời! Ngay cả cái này cậu cũng nghĩ tốt lắm? Thạch Đan Kỳ rùng mình một cái, đột nhiên cảm thấy thật khủng khϊếp.
Vốn cho là thời gian dần dần trôi đi sẽ làm khối kẹo mè xừng này tách ra khỏi cuộc sống của mình, không ngờ rốt cuộc cậu có chủ ý quyết tâm muốn dây dưa hết cuộc đời cô! Cô chỉ, chỉ là đem cậu nhặt về nhà, lại mời cậu ăn một bữa cơm mà thôi, cậu rốt cuộc là thấy chưa đủ?
Cô đột nhiên tức giận, dùng sức đẩy ra bộ ngực cậu, kêu lớn: "Nhưng tôi『 vĩnh viễn』 không muốn ở chung một chỗ cùng cậu chút nào, cậu tránh ra!"
Cậu lập tức bắt được cổ tay của cô, kéocả người cô vào trong ngực của mình."Tôi mới mặc kệ chị nghĩ như thế nào, tóm lại, ta chính là, dù ở xa cũng không buông ra chị!"
Cô tức giận, liều chết đấm cậu, Trần Cửu Hãn ôm chặt lấy cô, khép lại hai cánh tay cô. Lực lượng của cô cậy mạnh so với cậu quả thật giống như quan hệ con bọ ngựa và chiếc xe, không đến mấy phút cô đã thở hồng hộc, bị cậu ôm thật chặt vào trong ngực không thể động đậy.
"Cậu buông tôi ra! Buông tôi ra!” Cô kêu gọi.
"Tôi thích chị, chỉ thích một mình chị, tôi vĩnh viễn không muốn cùng chị tách ra!" Cậu rống to.
"Đó là chuyện của cậu, không có liên quan gì tới tôi!"
"Tôi mặc kệ, chị đồng ý với tôi sẽ ở lại Đài Nam, chị sẽ không đi tới những địa phương khác đi."
"Trần Cửu Hãn, cậu cho rằng cậu là ai? Tại sao nói yêu cầu như thế đối với tôi, lại còn yêu cầu tôi đồng ý cậu? Từ đầu tới cuối đều một mực theo ý cậu, tôi nhẫn nhịn cậu đã đủ lâu!"
Sự đoạn tuyệt trong mắt cô hoàn toàn làm cậu phát điên. Cậu đột nhiên giữ chặt gáy cô, in thật chặt một nụ hôn lên môi anh đào của cô.
Cậu ẩn nhẫn đã quá lâu, từ thật lâu trước kia cậu liền muốn làm như vậy. Cậu bất chấp tất cả mà đem cô khóa lại trong ngực, **, đoạt lấy môi anh đào của cô. Hơi thở của cô thấm vào trong miệng của cậu, dường như ngàn năm chờ đợi loại quả trân quý, cho đến khi nếm thấy vị mặn chát trên môi, cậu mới biết cô chảy nước mắt.
Nụ hôn thô bạo từ từ trở nên dịu dàng, cậu tinh tế mà hôn từng cái, thỉnh thoảng nỉ non một chút lời nói an ủi cùng khẩn cầu. Cô không chống đỡ được trọng lượng cơ thể cậu, lui về phía sau, liền ngã xuống, cậu thuận thế tiến lên phía trước đè cô vào trong ghế sofa.
Khi hai cơ thể dính vào nhau, Trần Cửu Hãn gần như vì cảm giác tuyệt vời mềm nõn đẫy đà trong ngực kia mà thở dài. Vô số đêm cậu ảo tưởng chính là cảm giác này, sau đó ở trong mộng đẹp mà tự mình giải phóng. . . . . .
Hiện tại cô đang ở chỗ này, đang ở dưới thân thể cậu, cậu tuyệt đối không buông cô ra, vĩnh viễn đều không buông ra cô. . . . . .
"Chị là của tôi. . . . . . Ai cũng không thể cướp chị đi, chị là của tôi, là của tôi. . . . . ."
Không biết bao nhiêu lần cậu hôn cô, một lần một lần nỉ non.
Lời của cậu giống như thần chú, một từ một từ xuyên thấu vào trong đầu, làm cô mất phương hướng. Đến khi một đồ vật cứng rắn chống đỡ ở bụng cô giống như một cây đao, đâm thủng ý thức của cô.
Cô đang làm gì? Cô lại kệ cậu. . . . . . Kệ cậu. . . . . .
Cô dùng hết sức lực toàn thân của mình đẩy cậu ra, lật người lăn xuống ghế sofa, chạy thật nhanh đi đến một chỗ khác trong phòng khách.
"Trần Cửu Hãn, cậu...cậu không giữ lời hứa. . . . . ." Cô tức giận đến mức toàn thân run rẩy."Chính cậu đã đồng ý tôi cái gì?"
Mặt cậu đỏ lên, cắn răng nhìn cô chằm chằm."Vậy còn chị? Chính chị đã đồng lời tôi nói..., chẳng lẽ chị quên rồi sao? Chính chị nói qua, chỉ cần hành động của tôi tuân thủ quy củ, chị cũng sẽ không ngăn cản tôi ở chung một chỗ với chị, nhưng chị lại nghĩ đi đến Đài Bắc!"
"Cậu...cậu. . . . . ." Cậu vậy mà kẻ ác cáo trạng trước! Thạch Đan Kỳ tức đến muốn bất tỉnh."Cút!" Cô cầm lên tất cả những đồ vật có thể nắm bên cạnh mình, một món một món vứt lên trên người cậu."Tôi ghét t cậunhấ! Tôi vĩnh viễn cũng không muốn nhìn thấy cậu, cậu cút cho tôi! Vĩnh viễn không nên xuất hiện nữa, tôi liền coi như mình chưa từng nhận thứ loại người như cậu!"
Sắc mặt cậu đạibiến, nhìn cô hết sức chăm chú.
Ầm! Một quyền vang long trời, đấm sụp đổ khay trà yếu ớt.
Trần Cửu Hãn tức giận nhảy qua, sải bước lao nhanh khỏi nhà cô!
Hai năm sau
"Bạn học, mẹ tớ muốn đưa cái này cho cậu."
Một túi xoài vừa nặng vừa to đặt “bịch” xuống mặt bàn. Thạch Đan Kỳ kinh ngạc ngẩng đầu, Trần Cửu Tương cười tủm tỉm từ cửa sổ nhảy vào.
"Thay tớ gửi lời cám ơn đến mẹ Trần." Thạch Đan Kỳ cười tươi nói.
"Ngọt lắm đó! Xoài này là cậu tớ trồng, mẹ tớ gửi một giỏ, còn đặc biệt dặn tớ phải mang tới cho cậu.” Trần Cửu Tương nháy mắt mấy cái.
Ai sẽ tưởng tượng được, đường đường là Bang chủ lại bị vận mệnh trêu cợt, kết làm bạn thân với học sinh giỏi của lớp.
Hai năm trước, Thạch Đan Kỳ thi đậu vào trường đại học ở Đài Bắc, không lâu sau cũng dời lên đây thuê phòng ở.
Vốn với thành tích nát bét của Trần Cửu Tương thời cấp 3 làm sao đậu được vào đại học chứ. Nhưng ai nhè cô lại gặp khắc tinh, từ đó quyết chí cải tạo bản thân, mỗi ngày đều ngồi gặm bài thi, gặm đến nỗi đậu được vào trường này.
Vẻ ngoài của Thạch Đan Kỳ cũng không thay đổi nhiều, chỉ là tóc dài hơn một chút tạo nên vẻ ngoài duyên dáng của thiếu nữ. Trần Cửu Tương thì ngược lại, tóc dài hẳn ra, nhà bọn họ vốn có khuôn mặt xinh đẹp cộng thêm mái tóc dài thì càng thêm nổi bật.
Cách hành xử của Thạch Đan Kỳ khi lên đại học cũng không khác hồi cấp 3 là mấy, vẫn là ít gây sự chú ý cho người khác. Mà Trần Cửu Tương vừa lên đại học là lại phát huy khí thế ngất trời của mình, mọi hoạt động của trường đều không thể không có cô. Năm hai đại học cô nghiễm nhiên trở thành mỹ nữ nổi tiếng nhất trường.
"Bác gái gần đây có khỏe không?" Thạch Đan Kỳ vừa cất bịch xoài vừa hỏi.
Trần Cửu Tương nhún vai một cái: "Rất tốt! Ngoại trừ thằng em trai chết bầm của tớ ra thì mẹ tớ chả có gì phải lo lắng.” Thạch Đan Kỳ im lặng, không nói gì: "Cái thằng nhóc chết toi đó càng ngày càng đáng đánh đòn, hồi đó thì vào trường trúng ta hạng nhất mà sau hai năm thành tích thật đáng xấu hổ, ba mẹ tớ cũng rất lo lắng nó không đậu được đại học.”
"Cũng không quá khó đâu, bây giờ tỉ lệ đậu đại học rất cao, thi không đậu so với thi đậu còn khó hơn.” Thạch Đan Kỳ mỉm cười nói.
"Làm ơn đi, nếu cho cái loại đó gà rừng đó vào trường học không bằng cho đi lính còn tốt hơn." Trần Cửu Tương ngừng lại một chút mới nói tiếp: "Mẹ tớ nói, từ khi cậu dời đến Đài Bắc, nó giống như ngựa hoang bị mất cương, không ai quản nổi. Tớ vốn cho là nó sẽ học sống học chết để đậu vào trường này với chúng ta, ai nhè nó lại làm ngược lại.”
"Lúc đó em ấy còn nhỏ. Sau lại tớ lên Đài Bắc thì khoảng cách bị kéo ra, bây giờ hẳn là đã “tỉnh” lại rồi.” Thạch Đan Kỳ không muốn nói nhiều.
"Còn nói sao! Tính tình của nó còn tệ hơn trước, cả ngày lẫn đêm đều đi chung với mấy tên côn đồ. Bây giờ tớ ở đây, trong nhà không ai đánh nó, nó tự xưng là đại vương rồi.” Trần Cửu Tương thật tiếc nuối.
"Mẹ tớ thường nói, có cậu ở đây phải tốt không, cậu làm gia sư cho nó, nói không chừng thành tích của nó còn khá hơn được một chút.”
Một cảm giác khó tả lượn qua, Thạch Đan Kỳ nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ.
"Thật ra thì tớ cũng không phải một gia sư tốt, tớ cũng không giúp được cái gì, phần lớn là do... do Trần Cửu Hãn tự mình học. Chỉ cần em ấy có lòng thì có gia sư hay không cũng không quan trọng.”
"Vậy cũng đúng, tên nhóc kia đúng là rất thông minh, chỉ cần chịu khó thì đại học không phải khó với nó. Nhưng mà với tình trạng hiện nay, tớ nghĩ là không có khả năng.” Nói tới nói lui cũng là em trai mình, Trần Cửu Tương không khỏi thở dài: “Được rồi, tớ cũng phải đi đây. Lát nữa tớ còn có tiết học, hôm nào rãnh cùng đi ăn cơm. Bái bai."