"Không có việc gì, cô. . . . . . Cô ngồi ở chỗ này là được rồi, không cần đi. . . . . ." Kỳ lạ, bên má trái Trần Cửu Hãn càng ngày càng đỏ thẫm hơn, mắt không dám nhìn cô, chỉ là hít một hơi thật sâu."Tôi sẽ chú tâm đọc sách, cô ngồi đây là được."
Nếu cậu ta nói không có việc gì lại không sao nữa, Thạch Đan Kỳ nhún vai một cái. Kỳ thi giữa kì của cô cũng vào ngay tuần sau, không có thời gian rảnh rỗi đi trông nom cậu ta. Dù sao bác Trần cũng đã nói chỉ là muốn cô làm bạn cùng học mà thôi, cô yên tâm thoải mái tiếp tục công việc học Anh Văn của mình.
Ngẫm lại thật là không công bằng, vậy mà Trần Cửu Hãn so với cô còn có thể học tiến bộ!
Thạch Đan Kỳ biết mình không phải là loại người thông minh học máy móc ( Lim: học cho có lệ, học đánh trống ghi tên), từ trước tới nay thành tích tốt đạt được đều dựa vào việc mỗi ngày chăm chỉ hơn người khác, học hành cũng rất nhiều lúc gặp khó khăn, nhưng Trần Cửu Hãn lại không giống vậy.
Chỉ cần Trần Cửu Hãn chịu quyết tâm học, học thuộc lòng đối với cậu ta dễ dàng giống như chỉ ăn một bữa cơm vậy, tất cả môn học cậu ta xem qua không quá hai lần đều nhớ kỹ trọng điểm. Cuối cùng, ngay đến gia sư là cô đây từ trước đến giờ cũng không hề phát huy được chút tác dụng nào, cô giống như một củ cà rốt bị treo ngược buộc vào một cái que để trước mặt một con ngựa, mục đích là khiến con ngựa liều chết chạy đuổi theo cà rốt, để sau đó chạy đến đích mà thôi.
Đã như vậy, cô liền quyết định làm một gia sư vô trách nhiệm, trừ phi cậu chủ động hỏi, còn không cô sẽ ít đi hỏi về việc học hành của cậu.
Thật may là thành tích cùng hạnh kiểm của Trần Cửu Hãn cũng đều giống nhau, mỗi ngày đều tăng lên, bác Trần cười đến không khép miệng, cô vừa có tiền lương lại có thời gian học bài vở của mình, Trần Cửu Hãn thì ngồi ở bên cạnh có cô làm bạn cùng học, tất cả ba bên đều vui vẻ. (Lim: một mũi tên trúng ba con chim)
Đọc được một lúc, Thạch Đan Kỳ dần dần có chút buồn ngủ.
Phạm vi cuộc thi lần này tương đối lớn, mấy ngày trước cô lại bị cảm, mất mất mấy ngày không có ôn tập bài vở, cảm giác đọc sách thế nào cũng đọc không vào.
Cơ thể mới khỏi bệnh, cô cố gắng nhìn chăm chú vào bài thi ở trên bàn, nhưng trước mắt bắt đầu dần dần mơ hồ……….
Trần Cửu Hãn ngơ ngác nhìn thân hình nhỏ nhắn xinh xắn mềm mại bên trong ghế dựa.
Lông mi cô thật dài như hai chiếc lược siêu nhỏ tinh tế, tạo thành hai bóng râm mờ nhạt che đôi mắt. Hai bờ môi sáng bóng màu hồng, theo hô hấp vững chãi mà khẽ nhếch lên.
Cậu ngơ ngác đứng dậy, ngơ ngác đi tới bên cạnh cô, ngơ ngác ngồi xuống, một giây cũng không dời ra được hình ảnh làm người ta miệng lưỡi khô khan này.
Hình ảnh cuộn phim buổi trưa mà cậu xem ở nhà Vương Hưng Nguyên bây giờ đang nhanh chóng lướt qua trong đầu cậu, ngực cậu nóng lên, cổ họng bỗng nhiên cũng theo đó mà như muốn phun ra lửa.
Từ trước đến nay, cậu chỉ biết là đi cùng với cô rất vui vẻ, lúc không nhìn thấy cô thì luôn luôn mong đợi để mau đến thời gian có thể nhìn thấy cô. Đối với tình cảm, cậu rất mơ hồ, chưa từng có nghĩ tới đây là dạng tình cảm gì, cho đến một buổi tối, nửa đêm cậu không ngủ được, trong đầu không ngừng nhớ đến hình ảnh cô, sau đó không nhịn không được liền………..
Đây là lần đầu tiên cậu nghĩ tới một cô gái rồi “tự an ủi” (Lim: chuyện ấy đấy *khụ khụ* *che mặt*) sau khi xong chuyện, mặc dù cảm thấy rất thoải mái, nhưng lại tràn đầy cảm giác tội lỗi, giống như ở trong lòng khinh nhờn cô (không tôn trọng). Hôm sau, cậu ít dám nhìn thẳng mặt cô, chỉ sợ Thạch Đan Kỳ phát hiện tối ngày hôm qua cậu đã làm gì, sẽ cảm thấy tâm địa cậu bẩn thỉu, về sau sẽ không bao giờ nói chuyện cùng cậu nữa.
Mấy buổi học giáo dục khỏe mạnh về tâm sinh lý cho học sinh cậu đều bỏ nên cậu cũng không biết rõ ràng chuyện gì xảy ra giữa con trai và con gái, cho tới hôm nay, cho đến sau khi xem bộ phim kỳ quái trong Video…….
Thì ra là, thì ra là con gái và con trái, là có dạng như vậy………
Cậu nhìn chăm chú vào gương mặt ngủ ngọt ngào này, tay trở nên rất run, thật sự rất muốn vươn ra để sờ gương mặt xinh đẹp của cô. Bàn tay đưa đến một nửa, lại không dám đυ.ng vào mặt của cô, sợ sẽ làm cô tỉnh giấc.
Trong lòng giãy giụa mãnh liệt, cuối cùng không kiềm chế được xúc động đυ.ng vào vẻ mặt cô. Đầu ngón tay của cậu run run, rốt cuộc chạm vào được gò má tươi mát. Tay của cậu run lên thật mạnh, sâu trong thân thể có một loại cảm giác vừa nóng vừa tê tê, chỉ muốn mạnh mẽ đem cô ôm vào trong ngực, sau đó….sau đó…..
Sau đó, giống như trong bộ phim, như người đàn ông đó đối với người phụ nữ đó một dạng?
Khuôn mặt đẹp trai của cậu đỏ lên.
Không được, loại chuyện đó. . . . . . Cậu không dám tưởng tượng, Kỳ Kỳ tỉnh lại nhất định sẽ tức giận. Nhất định sẽ!
Nhưng mà, thật là muốn mặt đυ.ng mặt cô a, chỉ cần, chỉ cần ôm một cái là được rồi. Nhẹ nhàng xuống. Hiện tại cô ngủ thϊếp đi, cô nhất định sẽ không phát hiện……
Lần nữa, tay cậu run run áp lên gương mặt của cô, cô đang ngủ “ưm” một tiếng, rốt cuộc phòng tuyến cuối cùng mà cậu khổ sở đè nén thất bại.
Cậu nghiêng người tiến lên, toàn thân rung động , khẽ hôn xuống đôi môi hồng của cô.
Cô “ah” một tiếng, thân thể mềm mại khẽ ngọ nguậy một cái. Cậu vội vàng giật mình lùi lại, chỉ sợ cô cứ thế tỉnh lại.
Kết quả, cô chỉ là trở mình ở trong ghế để được thoải mái hơn mà thôi, cũng không tỉnh giấc. Cậu ngây ngốc ngồi ở tại chỗ, lại nhìn hồi lâu.
Rốt cuộc, cậu nhịn không được, lần nữa nghiêng người in lại lên môi của cô.
Hơi thở nóng hổi của cô thổi lất phất vào mặt cậu, làm cho tâm hồn cậu rung động. Đầu lưỡi của cậu thử thăm dò sâu vào trong rồi lại lùi ra, nhẹ nhàng liếʍ môi cô. Hơi thở của cậu càng ngày càng gấp rút, chỉ muốn làm nhiều hơn một chút nữa, rồi lại không dám mạo phạm cô. Cậu nhắm mắt lại không ngừng khẽ liếʍ môi của cô, hôn làm cho cậu trở nên say mê, ngây ngất.
Thạch Đan Kỳ chỉ cảm thấy hít thở càng ngày càng khí khăn, trong lỗ mũi như bị thứ gì đó chặn lại. Trong lúc còn nửa tỉnh nửa mê, cô mở mắt ra!
"Cậu...cậu đang làm gì?" Kinh hãi hoảng sợ!
Cả người Trần Cửu Hãn cứng lại, nhanh chóng lùi ra sau.
Thạch Đan Kỳ khϊếp sợ lùi lại vào trong ghế, còn bị dọa sợ lớn hơn so với cậu. Vừa rồi tại sao mặt cậu ta lại dán cách mặt cô gần như vậy? Môi cô còn có chút cảm giác kỳ quái. . . . . .
Cánh mũi Trần Cửu Hãn động đậy, gương mặt ửng hồng, nhiệt độ cơ thể toàn thân lan tỏa hơi nóng xông vào trong mũi cô, chứa đựng mùi vị tìиɧ ɖu͙©, làm người khác ngửi thấy bỗng dâng lên một cảm xúc xa lạ chưa từng có từ trước đến nay.
Cô cảm thấy môi mình có một chút ẩm ướt, theo thói quen lè lưỡi khẽ liếʍ quanh môi, toàn bộ đều là mùi vị của cậu. . . . . . Ánh mắt Trần Cửu Hãn mê say nhìn vào chiếc lưỡi màu hồng đào của cô đang liếʍ quanh môi, đôi mắt đột nhiên càng thêm thẫm màu, không nhịn được nữa bổ nhào đến ―
"Không nên. . . . . ." Trong lòng cô mới thầm kêu không được, một luồng hơi nóng đổ ập lên người.
Cô ngã nhào ra trên sàn nhà bằng lớp gỗ thô, luồng khí nóng đó tỏa ra, có mặt khắp bốn phương tám hướng đè lên trên người cô, đôi môi chạm mạnh in lên đôi môi của cô.
"Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ. . . . . ." Cậu lẩm bẩm mơ hồ gọi tên, lúc này trong môi răng của cậu đều là mùi vị thơm ngọt của cô.
Cậu không ngừng mυ'ŧ vào, hôn, mạnh mẽ xoay thân thể mảnh mai để trên ngực mình, trọn đời trọn kiếp cũng không muốn buông ra. . . . . .
"Buông tôi ra! Ưmh. . . . . . Buông tôi ra. . . . . . Để. . . . . ." Cô giãy giụa kịch liệt, một đôi môi khác in vào môi cô nhưng lại như hình với bóng, làm cho cô ngay cả kêu ra cũng kêu không được.