“Tôi biết chị không thích tôi, chị của tôi cũng mắng tôi rất nhiều lần, nói tôi làm như vậy sẽ quấy rầy chị.” Cậu cúi đầu nói: “Nhưng mà, chị là người bạn duy nhất của tôi, nếu không có chị, tôi cũng không muốn đi tìm người khác chơi.”
Chơi? Cô hoàn toàn không hiểu được bản thân mình có thể cùng một học sinh nam cấp hai “Chơi” gì? (Chơi gì a *tưởng tưởng* ) .Thậm chí có nhiều hôm vào cuối tuần, cậu ta cũng không nói trước một tiếng, tự mình sáng sớm chạy đến trước nhà cô ấn chuông cửa, cô thực sự bị cậu ta làm phiền, nên dứt khoát trốn ở trong nhà không ra mở cửa, làm cho cậu ta nghĩ rằng không có ai ở nhà. Từ đó, cuối tuần cậu ta cũng rất ít đến gõ cửa. Ngoại trừ mỗi ngày sau khi tan học, cậu kiên quyết muốn cùng cô đi về nhà, cô nghĩ mãi không ra mình từng cùng câu ta đi “Chơi” quá lúc nào.
“Trước đây, có rất nhiều người muốn kết bạn với tôi, nhưng tôi đều cảm thấy bọn họ rất phiền phức. Bọn họ nói chuyện rất vui vẻ, tôi lại không hề cảm thấy một chút thú vị. Khi tôi cùng bọn họ nói về việc sưu tầm những viên đá, bọn họ lại cảm thấy tôi không thú vị. Khác với chị, tôi nói gì chị đều lắng nghe. Tôi mang chị đi xem những viên đá, chị cũng sẽ cùng tôi cùng nhau xem. Đan, Đan Kì, chị thực sự là người bạn tốt nhất của tôi.”
Không phải đâu, cô chỉ vì muốn đi ăn một bữa cơm, mới không từ chối lời mời của cậu ta mà thôi.
Thạch Đan Kì rốt cục nhìn thẳng vào ánh mắt cậu, bên trong tràn ngập ý nghĩ mong chờ sự thừa nhận cùng sợ hãi bị thương tổn. Cô biết mình phải nói gì đó linh tinh, chẳng hạn như “Chị cũng không cảm thấy em rất phiền phức” hay “Chị cũng thích ở cùng em”. Nhưng sự thật, cô vốn cảm thấy cậu ta rất phiền phức, cũng không có hứng thú ở một chỗ với cậu ta. Cuối cùng, cô lựa chọn sự im lặng. (LC:*chấm chấm nước mắt* Vô tình- Ing, thật thương Trần Cửu Hãn quá đi!)
Cùng với không khí im lặng bao phủ, ánh mắt chờ đợi của cậu dần dần càng buồn bã.
Cô không ngồi nổi nữa, đành đứng dậy. “Chị đi xuống tầng dưới xem bác Trần có việc gì cần giúp đỡ một tay không.”
Ánh mắt thất vọng của Trần Cửu Hãn vẫn nhìn theo đằng sau lưng cô.
Một lúc lâu sau, mẹ Trần cũng bưng mâm cơm đặt lên bàn, cô vội vàng chủ động đi cầm bát đũa.
Mẹ Trần nhìn dáng dấp cô thông minh khôn khéo, càng xem càng thích. Hai đứa con trong nhà, con gái thì giống như một con khỉ, không bao giờ chịu cả ngày ngồi yên; con trai lại tính cách quái lạ giống như một vị thần, đều khó có thể nhìn thấy bọn chúng cùng một lúc ở nhà. (câu gốc: thần long kiến thủ bất kiến vĩ)
Niềm vui duy nhất của Mẹ Trần là hai đứa con này cũng được coi là ngoan ngoãn, không ở bên ngoài kết giao bạn xấu, tuy rằng đôi khi Cửu Hãn sẽ cùng người khác đánh nhau, nhưng hầu hết đều do đối phương ra tay trước, rất ít khi chủ động gây sự. Nhưng mà sắp tới Cửu Hãn sẽ học lên cấp ba, cách sống không lo nghĩ như trước kia nhất định phải được thay đổi, tuyệt đối không thể lại để cho nó sống thờ ơ qua ngày như vậy.
“Cửu Hãn, xuống dưới nhà ăn cơm.”
Ba người ngồi vào chỗ của mình, Trần Cửu Hãn vẫn còn buồn rầu không vui. Mẹ Trần đã thói quen loại tính tình lạ lùng này của con trai, cũng không buồn nói gì. Nhưng mà Thạch Đan Kì lại cảm thấy có chút tội lỗi, ngay cả nhìn cũng không dám liếc một cái về phía cậu.
“Đan Kì, Tiểu Tương nói cháu ở một mình gần đây à?” Má Trần giúp cô múc bát canh, Thạch Đan Kì vội vàng buông đôi đũa, đón nhận.
“Vâng ạ.”
“Vậy hiện tại việc học của cháu có bận rộn không?” Mẹ Trần hỏi.
Cô nhai kĩ một miếng rau muống, sau khi nuốt xuống mới trả lời: “Tạm ổn ạ, lên đại học mới có thể có nhiều việc một chút, hiện tại cháu mới học cấp ba mà thôi, bình thường chính là ôn tập một ít bài tập thầy giáo đã dạy.”
“Cái này ăn rất ngon!” Trần Cửu Hãn gắp một miếng thịt để vào trong bát cô.
“Cám ơn! Em cũng ăn nhiều một chút đi! Em còn đang trong tuổi cơ thể phát triển, muốn ăn nhiều một chút mới có thể cao.” Có người khác ở đây, bộ dáng dịu dàng thông minh của cô nhất định phải thể hiện tốt. (LC: ~>~)
Trần Cửu Hãn nghe cô lại dùng giọng điệu thân thiết dịu dàng cùng mình nói chuyện, nháy mắt tâm tình khá hơn. Đúng là một đứa trẻ đơn thuần a! (LC: Là nói Trần Cửu Hãn đó! )
“Con a, phát triển chiều cao thì dùng được việc gì? Chỉ dài thân hình không tăng thêm đầu óc.” Mẹ Trần trợn mắt đi qua.
Mẹ cậu vậy mà ở trước mặt Đan Kì nói xấu cậu? Trần Cửu Hãn khó chịu trợn mắt trở về.
Hai mẹ con lập tức đôi mắt to trừng đôi mắt nhỏ, ngồi trừng mắt nhìn nhau, giống như bình thường cậu cùng Trần Cửu Tương không có việc gì cũng một kiểu đôi mắt to trừng đôi mắt nhỏ.
Những người này tuyệt đối chính là người một nhà, không thể có chuyện trước kia ôm nhầm con. Thạch Đan Kì trong lòng thầm nghĩ.
“Vậy bố mẹ cháu đều đi làm sao? Bình thường thì bao giờ trở về một lần?” Mẹ Trần lại chú ý đến và hỏi cô.
Câu hỏi này lập tức khiến cho Trần Cửu Hãn hứng thú. Cậu cũng muốn biết nhiều hơn về gia đình cô, nhưng là mọi khi bất luận cậu hỏi như thế nào, Thạch Đan Kì đều câu nói câu không, cũng không chịu nói thêm cái gì.
Thạch Đan Kì từ từ nuốt đồ ăn vào miệng, nở một nụ cười nói “Mẹ cháu ở tại Đài Bắc, chỉ có nghỉ hè mới có thể về Đài Nam thăm cháu, nhà cháu bình thường cũng chỉ có một người là cháu mà thôi.”
Mẹ Trần nghe cô chỉ nhắc tới mẹ, không thấy nói đến bố, cũng đoán ra được phần nào cô mồ côi cha. Gật đầu khẽ ‘ừ’ một tiếng, nhưng không lại hỏi nhiều hơn nữa. Chỉ có thằng con ngồi bên cạnh là không hiểu nhìn nét mặt người khác để đoán ý!
“Còn bố chị đâu?” Trần Cửu Hãn nói như chọc thẳng một cái gai vào tim cô.
“Bố chị ở nơi khác.” Thạch Đan Kì thản nhiên nói: “Bác Trần, hôm nay bác tìm cháu có chuyện gì phải không ạ?”
Mẹ Trần dùng sức trừng mắt liếc con một cái, không cho phép cậu lại hỏi tiếp.
“Là thế này, bác muốn cùng cháu nói chuyện về Cửu Hãn, cho nên muốn hỏi trước bình thường buổi tối cháu có rảnh không, bố mẹ có thể cho cháu ra ngoài hay không.”
Chuyện của cậu ta? Thạch Đan Kì không hiểu gì nhìn cậu ta liếc mắt một cái.
“Bác biết thằng nhóc này dạo này thường quấn lấy cháu, Tiểu Tương đã từng phàn nàn rất nhiều với bác.” Mẹ Trần bỏ bát đũa xuống, thở dài. Trần Cửu Hãn vẫn chỉ vùi đầu ăn cơm, cũng không quan tâm tới mẹ mình. “Ban đầu bác tưởng rằng, qua một thời gian, nó hết hứng thú với cháu, sẽ lại đi tìm người khác, không ngờ rằng nó cùng cháu lại rất có duyên, chỉ thích tìm một người là cháu mà thôi.”
“Dạ.” Cô cũng rất bối rối a! Thạch Đan Kì gật đầu.
“Cháu cũng biết tính tình Cửu Hãn không được tốt, kỳ thật chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách nó. Hồi trước, nó từng có thói quen chán ghét người khác đυ.ng chạm vào người, nếu không phải hai bác cùng giáo viên đã từng phối hợp với nhau, sửa được thói quen đấy của nó để lớn lên cũng sẽ không xuất hiện vấn đề gì quá lớn. Nhưng trong năm cuối của thời tiểu học, có một chuyện quan trọng xảy ra do giáo viên khi đó của Tiểu Hãn.”
Nhắc tới người này, Trần Cửu Hãn hừ lạnh một tiếng, trên người lại bắt đầu phát ra một tầng khí lạnh, Thạch Đan Kì bỗng chốc bị khơi dậy tò mò nên chăm chú lắng nghe.
“Giáo viên đó làm sao ạ?”
“Bởi vì từ nhỏ, Cửu Hãn đi học vừa không chịu ngồi yên một chỗ vừa không chú ý nghe giảng, lên trước mỗi kỳ khai giảng, hai bác cùng giáo viên mới đều phải quan tâm tới nó, hai bên đều cố gắng, nên ban đầu nó cũng dần dần thích nghi với cuộc sống ở trường học, không nghĩ tới đến một giáo viên năm cuối bậc tiểu học, lại là một người nghiêm khắc.
“Thỉnh thoảng, Tiểu Hãn đi học vẫn có một chút không chuyên tâm, thường nghịch cặp sách hoặc nhìn xem bạn học đang làm cái gì, mà sự kiên nhẫn của giáo viên kia rất kém, thường phạt chính là rất nghiêm khắc, mỗi khi nhìn đến nó không học lại phạt nó một lần. Ban đầu là phạt ngồi, phạt viết hoặc phạt đứng, hai bác biết là do Cửu Hãn sai nên đành phải để mặc cho thầy ấy phạt nó.