Phương Thu Trừng đánh giá mấy người đàn ông,gương mặt bọn họ thật xa lạ, cô xác định bọn họ không phải là nhân viên của công ty. Mà cô lại càng không cho rằng mấy người này lạc đường, mới có thể xuất hiện tại kho chứa đồ có chút hẻo lánh.
Mục đích đến đây của bọn họ là gì; mà hành động ngăn trở đường đi cô, thật rõ ràng nói cho cô,ý đồ bọn họ đến là cô.
"Có chuyện gì sao?" Cô bình tĩnh dùng tiếng anh hỏi, nửa điểm kinh sợ thất thố đều không có, "Nơi này là nơi tư nhân,người ngoài không thể vào."
Bị chắn không là lần đầu gặp, cho dù rất nhiều năm không có bị ngừơi chắn, nhưng phần bình tĩnh này cô vẫn là không có quên.
"Phương tiểu thư, mời đi theo chúng tôi một chuyến." Tựa hồ là những người này rõ ràng hợp lý, người đàn ông cầm đầu lễ phép nói, cung kính đưa tay tư thế mời; nhưng dưới sự lễ phép này là một lời uy hϊếp không khó nghe được.
Có thể kêu ra tên họ của cô, bọn họ là nhằm về phía cô không sai! Nhưng mà cô không nhớ rõ bản thân gặp người ngoại quốc nào nha. Mà người ngoại quốc cô duy nhất biết là người bên gối cô; muốn tìm cô,anh sẽ tự mình tìm đến, tuyệt không giống như hiện tại muốn mấy người cô không biết kêu cô.
"Tôi có thể biết, chúng ta hiện tại muốn đi nơi nào không?" Cô cũng dùng giọng nói lễ phép hỏi, đồng thời tìm xem coi có cách nào thoát khỏi những người naỳ không.
Bất quá trừ bỏ kho chứa đồ phiá sau không thể khoá, nơi này bốn phía là đều trống rỗng , một chút vật che lấp cũng không có. Cho nên, nói cách khác, cô chẳng khác nào vật trong túi bọn họ, bọn họ mới dám chắn trước mặt cô như vậy.
Con ngươi chợt lóe, nếu cô không muốn da thịt chịu đau như lời nói, tốt nhất liền ngoan ngoãn đi theo bọn họ, bọn họ hẳn sẽ không làm khó dễ cô, bằng không bọn họ sớm đã dùng nắm đấm hướng cô,làm sao có thể dùng giọng nói lễ phép đưa ra yêu cầu như vậy?
"Không xa, chỉ là muốn Phương tiểu thư theo chúng tôi đến một chỗ."Người đàn ông cầm đầu nói ra một chỗ, cách nơi này cũng không tính xa.
Nhún nhún vai, cô tuy rằng không muốn trở thành cá nằm trên thớt, nhưng cô không có lựa chọn khác.
"Có thể, nhưng tôi muốn dùng cơm trước." Cô cần cho bản thân có một chút thời gian thong thả,để bản thân ngẫm lại đến cùng từ lúc nào, gặp phải mấy người ngoại quốc này? Mà bọn họ, làm sao có thể đi qua bảo vệ công ty, tìm được cô?
Đối với yêu cầu của cô,sắc mặt người đàn ông cầm đầu không đổi, "Xin hỏi Phương tiểu thư muốn ăn gì?Đồ trung? Hay là đồ tây?" Lại còn rất hào phóng cho cô lựa chọn nữa chứ, tuyệt không sợ cô sẽ chạy thoát.
"Cũng không phải, tôi muốn ăn mì sợi Nhật cùng sushi." Cô mặt không đỏ nói,hơi thở không gấp. Dù sao ăn không tốn tiền, vốn tối hôm nay cô cũng tính ăn mấy món đó, chẳng qua ăn sớm một chút thôi.
Người đàn ông cầm đầu dùng một ngôn ngữ mà cô nghe không hiểu nói cho cấp dưới trong đám; Phương Thu Trừng nhận ra, Đỗ Y Phàm cũng từng dùng loại ngôn ngữ này nói chuyện điện thoại.
Cho nên, có lẽ mục tiêu bọn họ không phải là cô, mà là Đỗ Y Phàm? Mà cô chẳng qua người vô tội bất hạnh trong đạn lạc mà thôi. . . . . .
Nghĩ đến khả năng này,khiến cô nheo mắt lại.
"Phương tiểu thư, chúng tôi đã chuẩn bị giúp cô một chổ dùng cơm, bữa ăn cũng sẽ đưa đến nơi đó, hiện tại mời theo chúng tôi đi."Người đàn ông đó,phân phó thuộc hạ xong, đối với cô lộ ra một nụ cười nhợt nhạt nhàn nhạt, lại cung kính lễ phép nói.
Phương Thu Trừng tìm không thấy lý do kéo dài, chỉ có thể không kêu một tiếng đi theo hắn.
Cô thành thực hi vọng, những người này là nhằm về phía cô, mà không phải Đỗ Y Phàm.
Bọn họ mang cô đến một ngôi biệt thự xa hoa,để cô dùng bữa xong, liền dẫn cô tiến vào thư phòng.
Trong thư phòng tối mực, một người đàn ông trung niên to lớn ngồi ngay ngắn phiá sau bàn làm việc,khoảng khắc cô bắt đầu bước vào thư phòng này,ông ta luôn luôn đánh giá cô.
Phương Thu Trừng cũng không đi đánh vỡ ông ta nhìn mình bao lâu, cũng không có tâm tư đi suy nghĩ nó.
"Cô, chính là người phụ nữ của tên tiểu tử Ivan?" Rốt cục,người đàn ông ngừng đánh giá một cách vô lễ, cao ngạo hỏi cô, tựa hồ đối với cô không cho là đúng.
Ivan!
Mục tiêu bọn họ, quả nhiên là Đỗ Y Phàm.
Đạt được xác định, trong mắt Phương Thu Trừng léo qua một đạo tinh quang, cấp tốc e rằng người phát hiện.
"Không nghĩ tới,mắt tên tiểu tử này lại tệ như thế." Đối với Phương Thu Trừng diện mạo trung tính cùng với quần áo, còn có dáng người không tính là đầy đặn,người đàn ông trung niên lắc lắc đầu, đối với Đỗ Y Phàm thưởng thức cảm thấy kinh ngạc.
Cái ông chú chết tiệt này, cô tới nơi này không phải là tới nghe ông ta đả kích mình !Phương Thu Trừng lườm người đàn ông nói năng lỗ mãng này, nhịn xuống miệng ở một bên chửi rủa.
"Ông hao phí thời gian tìm tôi là có chuyện gì?" Cô mở miệng,kìm chế giọng nói nghe ra không có tức giận, chỉ có bình tĩnh.
Cô trạng thái không tự ti cũng không hống hách, giống như tuyệt đối không lo rốt cuộc mình ở nơi vắng vẻ nào, lại làm người đàn ông trung niên thoáng tán thưởng.
"Cô không sợ chết?"Ông ta cố ý hỏi, muốn nhìn bộ dáng cô kinh hoảng. Đáng tiếc,ông đã thất bại, bởi vì Phương Thu Trừng trên mặt một chút cũng không có lộ ra bộ dáng lo sợ, còn treo một bên nhàn nhạt, không có biểu cảm cảm xúc phập phồng, cái này khiến ông ta nhịn không được đập bàn cười ha hả, " Đúng là một người phụ nữ có lá gan lớn,đây là lần đầu tôi mời một người phụ nữ, không có một ai thấy tôi mà không sợ hãi ."
Nói cái gì mời nghe qua tốt dữ ha, rõ ràng cô chính là bị ép buộc, bị bắt tới!
Phương Thu Trừng ở trong lòng phản bác, cho dù được khen ngợi, cô cũng sẽ không thể cảm thấy cao hứng; hơn nữa ông chú này, nói hơn nữa ngày, vẫn chưa nói ra mục đích ông ta đem cô đến là gì, cô bắt đầu đợi có chút không kiên nhẫn rồi.
"Người phụ nữ này, rời bỏ tiểu tử Ivan đi, đến bên tôi đi theo tôi,làm việc cho tôi, tôi Donny, Đức Mông, Iaman tát tư cam đoan cô tuyệt đối ăn thơm uống cay." Bối cảnh của Phương Thu Trừng ông ta đã sớm phái người đi điều tra rõ, có năng lực gì ông ta cũng một rõ hai ràng.
Phương Thu Trừng vẫn là nhịn không được nhíu mày, lại không khách khí đối với cái ông chú luôn nói chuyện vòng vòng vô nghĩ này nói: "Không cần đi theo ông làm việc, tôi cũng có thể ăn thơm uống cay." Thay vì làm việc với ông chú này? Thà cô đi về nhà xem sắc mặt cha mẹ cô còn tốt hơn.
Donny cười càng lớn tiếng."Tôi bắt đầu biết vì sao tên Ivan kia không có cô thì không được rồi, thì ra là nguyên nhân này. Tôi còn cho rằng hắn là vì báo ân mới có thể muốn người phụ nữ chẳng giống nữ cũng chẳng giống nam chứ."
Nghe được chữ không tầm thường,Phường Thu Trừng mày nhíu chặt hơn, "Báo ân? Ông nói Ivan là vì báo ân cái gì ?" Lòng của cô, phút chốc trầm xuống, vì mơ hồ mà cảm thấy bất an.
Câu hỏi của cô,làm Donny ngẩn ra, "Cô không biết sao,cô đã từng cứu hắn một mạng đó?"
Trả lời này, càng thêm kì dị!"Chuyện khi nào?" Vì sao cô không nhớ? Mà trong trí nhớ của cô chỉ cứu duy nhất có một người, chỉ có người thiếu niên bị người ta đυ.ng ngã. . . . . .
Đỗ Y Phàm, chính là tên thiếu niên kia?
"Thì ra cô cái gì cũng không biết." Donny bừng tỉnh hiểu ra, như là tìm được cơ hội gì giống nhau, bắt đầu thao thao bất tuyệt kể ra những điều ông biết, bao gồm Đỗ Y Phàm ở trong bệnh viện mấy ngày, cũng bao gồm Đỗ Y Phàm ra bệnh viện,còn có người quan trọng cứ vào định kỳ lại báo cáo những chuyện liên quan về cô.
Phương Thu Trừng nghe Donny nói ra sự thật đáng sợ, trên mặt tái nhợt một mảnh.
Khó trách, cô luôn cảm thấy anh đối với cô hết thảy rõ như lòng bàn tay; khó trách,tính tình của anh, khi cô cự tuyệt trả lời anh anh lại dễ dàng buông tha truy vấn cô như vậy,anh lại không có hỏi lại chuyện liên quan đến quá khứ của cô; khó trách, lúc hai người gặp gỡ lần đần, cô rõ ràng chủ động tỏ vẻ muốn anh, nhưng anh lại chần chờ, chưa qua được một lúc mới tìm cô.