Ngày hôm sau khi cô khi tỉnh lại, sắc trời đã sáng choang.
Cô mơ mơ màng màng mở mắt đột nhiên phát hiện người khác đang tách chân của cô ra, trong tay lại cầm thứ gì đó đang phát ra âm thanh ong ong, cô bị dọa - nhảy dựng lên, "Anh làm gì thế?"
"Chuẩn bị cho cô chơi đùa." Trong mắt Lục Hiên Vũ có mấy phần tò mò, càng đậm hơn chính là du͙© vọиɠ.
Lúc này Vu Linh San mới nhìn thấy trong tay hắn đang cầm một máy trứng rung [1], thứ kia rung động vài lần liền nhanh chóng đưa cô đến cao trào.
[1]: ta cũng không chắc tên gọi của cái máy này, chỉ biết nó là một thứ đồ chơi tìиɧ ɖu͙©, được sử dụng để đưa vào âm đ*o nhằm mục đích thủ da^ʍ, do có kích thước nhỏ, có thể đặt vào trong âm đ*o, cũng có thể được sử dụng để kí©ɧ ŧɧí©ɧ âʍ ѵậŧ, núʍ ѵú.
Cô há to miệng, tìиɧ ɖu͙© rất nhanh dính vào mặt của cô, cô kêu to: "Không cần."
Lục Hiên Vũ đưa tay sờ sờ nơi sưng đỏ của cô, "Thật đáng thương, sưng như vậy. Thời điểm vừa ngủ bị tôi chơi đùa còn có cảm giác sao? Ướt cả rồi."
Cô cơ hồ muốn gϊếŧ người rồi, thì ra đều là hắn giở trò quỷ, cô còn tưởng rằng cô vô duyên vô cớ nổi lên mộng xuân đấy.
Lục Hiên Vũ thu lại vài phần thần sắc, đem trứng rung để qua một bên, ôm cô tiến vào phòng tắm, cẩn thận tắm rửa sạch sẽ cho cô, cảm giác đuợc người hầu hạ rất tốt, Vu Linh San tắm xong liền cảm thấy rất vui vẻ.
Lục Hiên Vũ lại tìm một bộ quần áo từ trong phòng cho cô mặc vào, Vu Linh San trừng hắn, "Anh sáng sớm đã an bài xong? Thật là giày vò chết tôi rồi."
"Cô cũng nhận được vui vẻ không phải sao?" Mắt của hắn mang theo ý cười, thừa dịp cô vẫn còn đang mặc qυầи ɭóŧ liền nhét trứng rung vào nơi đó của cô, "Ừ, không cho bỏ ra, nếu không buổi tối tôi sẽ hung hăng trừng phạt cô."
"Anh. . . . . ." Vu Linh San cơ hồ muốn điên rồi, "Lục Hiên Vũ, van cầu anh đừng chơi đùa tôi như vậy có được hay không?"
Lục Hiên Vũ lấy ra một chiếc điều khiển từ xa từ trong túi, "Chỉnh thành tần suất thấp, duy trì sự hưng phấn của cô là được?" Hắn ôm cô hôn một cái, "Hôm nay, bản thiếu gia đặc biệt xin nghỉ, tặng cho cô một kinh hỉ, đi."
Trải qua một trận chiến dịch động trời như vậy, lúc này trong cơ thể lại nhét một một quả trứng rung, Vu Linh San căn bản đi cũng đi không nổi, sắc mặt hồng hồng, mắt cũng bắt đầu ửng hồng, "Tôi, tôi đi không được. . . . . ."
Lục Hiên Vũ ôm cô lên, "Vậy tôi mang theo cô đi."
Lần này hắn là chân chân chính chính giày vò cô, cô thật sự rất không muốn thỏa mãn cái du͙© vọиɠ biếи ŧɦái kia, nhưng cô thật sự sợ hắn sẽ tiếp tục giày vò cô.
Lục Hiên Vũ đặt cô vào trong xe, còn đi gần đây mua bữa sáng cho cô, Vu Linh San lại không có khẩu vị.
Lục Hiên Vũ thấy vậy liền uy hϊếp nói: "Nếu cô không ngoan ngoãn ăn, cẩn thận tôi. . . . . ." Hắn chỉ chỉ vào túi mình, Vu Linh San không thể làm gì khác hơn là bắt đầu khó khăn ăn từng miếng từng miếng một.
Chỉ chốc lát sau, xe dừng trước một tòa nhà cao chọc trời rất có khí thế.
"Nơi này là công ty của tôi, cô còn chưa tới phải không?" Lục Hiên Vũ dắt tay của cô đi ra ngoài, dưới sự chỉ thị của hắn, cô ngẩng đầu nhìn về phía một tấm áp phích to đùng, sau đó Vu Linh San liền nhìn thấy một tấm áp phích mỹ phẩm rực rỡ.
Sau khi cô nhìn thấy tên của mỹ phẩm này là "Linh San", miệng không khỏi mở rộng ra, trong mắt mang theo vài phần không thể tin, "Anh. . . . . . Đây là tặng cho tôi sao?"
Lục Hiên Vũ hơi cúi đầu xuống nhìn cô, trong mắt mang theo mấy phần dịu dàng cùng cưng chiều, "Thích không?"
"Thích."
Khuôn mặt anh tuấn của hắn phiếm một tầng mông lung rực rỡ dưới ánh mặt trời, địa vị của hắn trong lòng cô có vẻ càng ngày càng cao, "Cho nên tối qua, không thiệt thòi chứ?"
Tối qua mặc dù có chút mệt mỏi, nhưng cô cũng chân chính hưởng thụ; mà hắn đòi lấy khoái hoạt từ chỗ cô, lại cho cô một kinh hỉ lớn như vậy.
Mỹ phẩm Lục thị xuất khẩu toàn bộ châu Á thậm chí còn toàn bộ thế giới, tên của cô cũng sẽ theo nguồn tiêu thụ, xuất hiện ở mỗi một chỗ trên toàn thế giới.
Cô cũng chỉ là một cô gái bình thường, chưa từng có người làm chuyện lãng mạn như vậy đối với cô, trái tim cô trong nháy mắt trở nên mềm mại, lập tức ôm lấy hông của hắn, đem đầu mình vùi sâu vào trong ngực của hắn, "Lục Hiên Vũ, cám ơn anh."
"Sinh nhật vui vẻ, Vu Linh San." Hắn cũng không ôm lại cô, tay vẫn như cũ để ở trong túi, nụ cười trên mặt lại càng đậm, giọng nói trầm thấp của hắn trong nháy mắt đánh vào tìm của cô, chung quanh pháo hoa nổi lên bốn phía, trên trời xuất hiện những đóa hoa xinh đẹp, Vu Linh San nghe được thanh âm reo hò của rất nhiều người, "Bà chủ sinh nhật vui vẻ."
Vu Linh San trợn to hai mắt, mang theo vài phần không hiểu, lắp bắp nói: "Hôm nay, là sinh nhật của tôi?"
"Cô không phải sẽ quên mất chứ?" Hắn nhíu mày, nụ cười có mấy phần tự đắc.
Cô mơ mơ màng màng, "Tôi cơ hồ chưa từng có sinh nhật, cho nên tôi không nhớ rõ."
"Ngu ngốc, tôi xem qua chứng minh thư của cô, là hôm nay không sai."
Trong mắt Vu Linh San tràn đầy sương mù, "Lục Hiên Vũ, cám ơn anh nhớ rõ, thật cám ơn anh." Cô nghĩ đây chính là yêu đi, hắn thật là một người đàn ông thấu tình đạt lý, một lần lại một lần làm cô cảm động, vững vàng bắt được trái tim của cô, cô cảm động đến mức hồ đồ, lúc này không biết nên dùng lời nói cùng biểu tình như thế nào để diễn tả suy nghĩ trong nội tâm của mình.
Cô còn chưa nghĩ ra nói gì để cảm ơn, chỉ cảm thấy trong cơ thể một thứ điên cuồng toát ra, thân thể lập tức đạt tới cao trào, trong nháy mắt cô không khỏi hung hăng nhéo cánh tay hắn, hung ác nói: "Khốn kiếp, anh muốn thấy tôi bối rối sao?"
"Kinh hỉ đã tặng rồi, chúng ta về nhà sinh nhật thôi." Đứng ở trong đám người, hắn vẫn một bộ thần sắc lạnh nhạt, trong mắt cũng mang theo cưng chiều cùng ôn nhu, hắn tự tay ôm cô nhét vào trong xe.
Về đến nhà, hai người đều không đè nén được tình cảm của mình, còn chưa vào phòng ngủ, y phục trên người liền ném khắp nơi trong nhà.
Sau một phen mây mưa, Vu Linh San rốt cuộc không nhúc nhích được nữa, miễn cưỡng nằm trong ngực của hắn, nhắm mắt lại, nói chuyện cũng không muốn nói.
Lục Hiên Vũ cũng tựa hồ có chút thỏa mãn, từ từ vỗ về lưng của cô, chân mày hơi nhíu chặt, trong lòng lại thỏa mãn cực hạn, tựa hồ hắn trừ bỏ thân thể của cô, đối với tất cả những thứ khác của cô cũng cảm thấy rất hứng thú.
Hắn quan tâm cô, một lần lại một lần muốn cô, chính là muốn cho cô biết mình quan tâm cô.
Nhưng cô thì sao, rốt cục cô có bao nhiêu quan tâm hắn đây? Hắn rất muốn hỏi, rồi lại có chút không xác định, ngộ nhỡ cô chẳng hề để ý cười nhạo hắn thì sao? Hắn là người cao cao tại thượng, nhưng da mặt của hắn kỳ thực rất mỏng, cái hắn muốn không phải là cự tuyệt.
Hắn là một người có thân phận, có địa vị, thường ngày cũng không thiếu phụ nữ, tập đoàn Lục thị của hắn lại có những người mẫu xinh đẹp nhất.
Nhưng hắn ít khi chạm qua phụ nữ, bởi vì du͙© vọиɠ của hắn cũng không mãnh liệt, thậm chí nói có chút thiếu hứng thú, hứng thú không nổi, đôi khi, thời điểm mọi người hoài nghi hắn có phải là GAY hay không, hắn mới tùy ý ôm phụ nữ lên giường.
Nhưng sau khi gặp được Vu Linh San, hắn mới phát hiện du͙© vọиɠ của mình rất mãnh liệt, hắn cũng không biết tại sao lại cùng một người phụ nữ ăn nhịp ở trên giường như vậy, giống như du͙© vọиɠ đột nhiên dâng trào, cứ như vậy quấn quýt cô, càng không ngừng muốn cô.
Cô lúc này nằm bên cạnh hắn, nhắm mắt lại, hít thở nhẹ nhàng, rõ ràng cái gì cũng không nói, nhưng nhìn lại linh hoạt, sinh động như thế! Cô mới vừa giống như như con mèo nhỏ vùi trong ngực hắn, rõ ràng không nói ra những lời làm nũng, lại làm cho hắn tâm viên ý mãn.
Cảm giác như thế, với hắn mà nói, thật sự là một loại cảm giác thật kỳ diệu.
Hắn phát giác, trong cuộc hôn nhân này, hắn từ từ nếm trải ngon ngọt, tim của hắn cũng dần dần bị cái gì đó lắp đầy, hắn ôm cô, lại lần nữa nhắm mắt lại, ngửi hương vị nhàn nhạt trên người cô, rất an tâm.
Khi tỉnh lại, màn đêm đã phủ xuống.
Kể từ lúc hắn nhận lấy gành nặng Lục thị, hắn luôn luôn làm việc, thần kinh luôn gắt gao buộc chặt, ngay cả thời điểm ngủ cũng nghĩ đến công việc, chưa bao giờ giống như lúc này, cảm giác được một hương vị ngọt ngào, hắn nhéo nhéo khuôn mặt bởi vì ngủ say mà mang theo nhàn nhạt ửng hồng của cô.
Cô mơ mơ màng màng chuyển người, "Làm sao vậy?"
"Hôm nay là sinh nhật cô, muốn cái gì?"
"A, hôm nay hay là sinh nhật của tôi a? Tôi còn tưởng rằng cứ ngủ qua ngày hôm nay."
"Ừ, dĩ nhiên sẽ không, bánh ngọt còn chưa ăn. Không dậy nổi sao? Có đói bụng không?"
Vu Linh San ê a một tiếng, dĩ nhiên đói! Chỉ là cô vừa mới ngồi dậy, khàn giọng một tiếng, "Đau."
"Đau ở đâu?" Trên mặt hắn lại xuất hiện loại nụ cười không đứng đắn đó, "Tôi xoa giúp cô."
"Anh cho rằng tôi ngu ngốc sao?" Hai chân của cô đều mềm nhũn, muốn leo ra từ trên người hắn, nhưng bởi vì chân mềm nhũn lại đặt lên người của hắn.
Lục Hiên Vũ không khỏi nở nụ cười, "San San, làm sao cô đáng yêu như vậy, lại yêu thương nhung nhớ rồi sao?"
Vu Linh San bị cười đến có chút buồn bực, có chút nổi giận nói: "Tôi cho anh biết, anh còn như vậy. . . . . . Anh còn như vậy, tôi liền rời nhà trốn đi cho anh xem!"
Lục Hiên Vũ thấy cô như vậy lại cười cười, đứng dậy mặc y phục, sau đó xoay người lại nói với cô: "Đi theo tôi phòng bếp đi, tới giúp tôi."
Vu Linh San chậm rì rì tìm y phục mặc lên, thời điểm đến phòng bếp phát hiện hắn đang ở đây, hắn thấy cô tới, cũng không ngẩng đầu lên, "Tới đây rửa sạch chỗ hành lá này, sau đó cắt nhỏ ra." Một lát sau, lại sai cô, "Cô bỏ mấy quả trứng gà trong tủ lạnh ra ngoài, còn cả thịt heo nữa." Vu Linh San phát giác người đàn ông này mạnh hơn nhiều so với trong tưởng tượng của cô, rõ ràng không thông thạo chuyện nhà, nhưng khi nhìn hắn sai khiến người khác thì rất có bài bản, bất quá nhìn hắn đang giúp cô làm bữa tối, cô vẫn là ngoan ngoãn phối hợp với hắn.
Rất nhanh, hai bát mì thơm ngào ngạt đã xong, trên mặt còn có trứng ốp lếp, tổng thể mà nói, hai bát mì này bề ngoài không tệ, bất quá vị hơi mặn. Lục Hiên Vũ bảo Vu Linh San bưng hai bát mì đến trên bàn, còn mình thì không biết đi nơi nào.
Chỉ chốc lát sau đột nhiên lấy ra một chiếc bánh ngọt lớn, phía trên cắm đầy nến, Vu Linh San nhìn chằm chằm vào chiếc bánh ngọt, nhất thời nói không nên lời, hôm nay, hắn thực sự cho cô quá nhiều kinh hỉ.
Lục Hiên Vũ khẽ nở nụ cười, lông mi thật dài khẽ run run, hắn nói: "Vu Linh San, ngày đó sinh nhật tôi, cô cho tôi nhiều kinh hỉ như vậy, hôm nay tôi xem như trả lại cho cô."
Môi Vu Linh San khẽ cong lên, đứng lên đi tới trước mặt hắn, nhẹ nhàng hôn một cái lên môi hắn, cô nói: "Lục Hiên Vũ, cám ơn, thật sự cám ơn anh! Anh giúp tôi trải qua sinh nhật. Tặng tôi món quá tốt nhất, trả lại cho tôi loại kinh hỉ này, tôi nghĩ, tôi vĩnh viễn cũng sẽ nhớ hôm nay."
"Cứ như vậy sao?" Hắn nhíu mày.
"Có, còn có, bất quá hôm nay thể lực của tôi chống đỡ hết nổi rồi, sau này cho anh." Vu Linh San có chút ngượng ngùng cúi đầu.
Lục Hiên Vũ xì một tiếng bật cười, vươn tay ra xoa xoa đầu cô.
"Lục Hiên Vũ, anh biết không? Từ nhỏ đến lớn tôi cơ hồ chưa từng có sinh nhật, cũng chưa từng ăn bánh sinh nhật."
"Không thể nào, gia cảnh nhà cô không phải là không tệ sao?"
"Ba mẹ tôi rất bận, luôn luôn không có thời gian tổ chức sinh nhật cho tôi, tôi xem TV mới biết nguyên lai sinh nhật phải ăn mỳ trường thọ, còn có bánh sinh nhật . . . . . . Tôi luôn không nhớ được sinh nhật của mình, bởi vì coi như nhớ, tôi cũng chỉ là một mình lẻ loi, thay vì cô đơn một mình trải qua ngày sinh nhật, không bằng quên đi." Cô nghịch ngợm trừng mắt nhìn hắn, lấy một miếng trái cây cắm trên bánh ngọt bỏ vào trong miệng Lục Hiên Vũ.
Lục Hiên Vũ giống như cũng bị lây nhiễm thần thái của cô, lấy tay dính một chút bơ bôi lên môi của cô, "Sau này, tôi sẽ trải qua sinh nhật hàng năm cùng cô, hàng năm đều tặng quà sinh nhật cho cô được không?"
Cô nhìn hắn, cười thật ngọt ngào, hắn cũng nhìn cô, ánh mắt chân thành tha thiết.
Bọn họ đều không nghĩ tới, hai người ban đầu đối chọi gay gắt như vậy, lúc này lại thân mật như thế.
Hai người nhìn nhau cười, trong mắt tình cảm chảy xuôi, đáy mắt cũng giống như đạt tới một nhận thức chung nào đó.
Đèn trong phòng đã được tắt đi, ánh nến chiếu vào mặt của hai người chủ tịch, cô nhàn nhạt cười, khẽ ngẩng mặt lên, nhắm hai mắt lại, ước nguyện!
Từ nhỏ cô đều được người ta hâm mộ, cô là tiểu công chúa của Vu gia, mặc y phục xinh đẹp nhất, ăn đồ ăn tinh mỹ, nhưng có ai biết, đây là lần đầu tiên cô trải qua một sinh nhật chính thức, có bánh sinh nhật, có mỳ trường thọ, còn có sự chúc phúc chân thành.
Tựa hồ chính là từ giờ khắc này, cô cảm thấy khϊếp phiêu đãng thật nhiều năm của trái tim mình, rốt cuộc đã kết thúc.