Hôn nhân bí mật của vợ chồng ngài Thạch, thuận lợi đúng như dự liệu, không có nguy hiểm kí©ɧ ŧɧí©ɧ như trò chơi 007 trong phim, không có đoạn tình lãng mạn mê người như trong tiểu thuyết, hôn nhân của họ chỉ là bình thản mang theo hương vị ngọt ngào nhè nhẹ.
Mỗi ngày không có gì hơn chính là đi làm tan việc, ăn cơm, ngủ, thỉnh thoảng có thời gian cùng nhau dạo chơi trong siêu thị, rất giản đơn nhưng cũng vô cùng hạnh phúc. Trên đường đi làm, lúc đợi đèn đỏ, anh sẽ cầm tay cô, mà trong giờ làm, thỉnh thoảng cô sẽ gửi cho anh ảnh chụp cô nghịch ngợm, làm cho anh đang bận tối tăm mặt mũi, cũng có thể mỉm cười. Buổi trưa ăn cơm, cô thích chém gϊếŧ món ăn của anh, sau đó anh tranh em đoạt, biến thành hôn, sau đó là……
Về phần hết giờ làm, chính là thế giới của hai người họ, có thể tay trong tay đi tản bộ, cũng có thể ở thư phòng, anh làm việc của anh, cô xem tiểu thuyết hoặc phim của cô, trừ lúc thỉnh thoảng cô sẽ quấy rầy trêu chọc anh, tất cả đều là ấm áp. Tình cảm của hai người ngày càng sâu đậm, ánh mắt nhìn nhau ngày càng lưu luyến không rời, phải tách ra đúng là một chuyện cực kì gian nan.
Dù là lần này chỉ là ngắn ngủn ba ngày, cũng đều cảm thấy lâu chừng ba mươi năm vậy.
Hôm nay đi làm việc chính là đếm thời gian, sáu giờ, anh sẽ đi máy bay về, cô muốn về sớm một chút chờ anh ở nhà, mắt cô nhìn chằm chằm kim giây kim phút nảy lên, chờ giờ tan làm.
“Thua cô rồi, muốn về thì về đi.”
Mã Hồng Minh đi ra đi vào vô số lần, đều nhìn thấy cấp dưới mơ hồ này của mình chết trân nhìn chằm chằm đồng hồ treo tường, ông chỉ còn nước nhìn giời mà than thở.
Lập tức cặp mắt Mỹ Vi sáng bừng lên, “Có thật không, chủ nhiệm?”
“Xin hỏi cô, hiệu suất làm việc của cô hôm nay thế nào?”
“Á. . . . . .” Chần chờ , cẩn thận từng li từng tí mở miệng: “0?”
“Cho cô đi lấy thư, cô cầm cho tôi tờ báo, để cô sắp xếp tư liệu, cô đem văn kiện loạn thành một đống, cho cô đi phòng tiêu thụ in giấy, cô còn làm máy phòng người ta hỏng ngay tại trận. Được rồi, được rồi, coi như tôi sợ cô, để cô ngoan ngoãn ngồi, cô lại chằm chằm nhìn đồng hồ! Thay vì như vậy, còn không bằng để cô tan ca sớm, mọi người chúng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.”
“Làm gì đến nỗi ấy, cháu cũng có làm được việc đấy thôi.”
Cô nào có vô dụng như ông nói chứ? Ừ thì, ừ thì, hôm nay hồn cô không để ở đây, bởi vì còn bận nhung nhớ người kia, cho nên làm việc so với bình thường còn tệ hơn, nhưng cũng không có kém như chủ nhiệm nói chứ?
“Có ư, chuyện gì? Nói nghe xem nào.”
Cô mấp máy môi, nỗ lực nửa ngày, cuối cùng một chữ cũng không nhả ra được, nhụt chí cúi đầu.
“Thôi, dù sao còn có nửa tiếng là hết giờ làm, cũng không có việc gì cho cô làm nữa, nghỉ sớm đi.”
“Như vậy có được không ạ?” Mỹ Vi dùng tốc độ sét đánh thu thập túi xách.
Mã Hồng Minh bị động tác nhanh gọn nhẹ của cô thiếu chút nữa bật cười, còn phải hỏi!
“Không có, tuyệt đối không có, chúng ta hoàn thành hết rồi còn gì.”
“Vậy cám ơn chủ nhiệm, chủ nhiệm tuyệt nhất, bái bai, tuần sau gặp!” Nhoáng một cái, cô đã biến mất không thấy tăm hơi, lần này đúng là kỳ tích, không hề bị đυ.ng vào cửa.
“Chị Đổng, Vi gần đây lạ à nha.” Chung Văn lại gần tiếp tục sự nghiệp bán dưa.
“Đó đó, tôi cũng thấy vậy đó.” Bác Dư lập tức tới góp vui, ba người làm thành một cái chợ náo nhiệt.
“Không phải là yêu rồi chứ?”
“Rất có thể, mọi người không thấy thời gian này Tiểu Vi rất lạ sao? Chị ấy còn ít đi ăn cơm với chúng ta, hơn nữa ngày ngày kè kè điện thoại, quan trọng nhất là, thỉnh thoảng còn thấy chị ấy len len cười ngu ngơ cơ.” Chung Văn đưa ra bằng chứng chính mình quan sát được.
“Điều này đại biểu cái gì?” Hai khuôn mặt đồng thời nhìn về cô bé.
“Điều này đại biểu cho một cô gái đang yêu nha.” Chung Văn gật đầu chắc nịch.
“Hứ.” Hai người rất ăn ý phản đối cô.
“Làm gì chứ, cháu nói thật mà.”
“Con bé này, chưa biết yêu đương nghiêm túc bao giờ, chỉ biết mấy trò chơi yêu đương trẻ con, biết cái gì là yêu với chả đương chứ.” Đổng Thục Tuệ xem thường.
“Còn nữa, cháu tưởng tượng nổi bộ dáng yêu đương của Mỹ Vi sao?” Bác Dư phản bác vô cùng hùng hồn.
Trong đầu ba người lập tức hiện ra cặp mắt Mỹ Vi biến thành những trái tim màu đỏ rực.
Hướng về một chàng trai cười ngọt ngào, sau đó bước tới, rồi tiếp theo, rầm, té ngã.
“A. . . . . .”
Ba người đồng thời vuốt da gà đang nổi lên từng đợt trên tay, ra sức lắc đầu, trăm miệng một lời: “Không thể nào!”
“Chị ấy chắc là phát hiện ra quán cóc nào đó ăn ngon, cho nên vội vàng đi ăn thôi.” Chung Văn cẩn thận giả thiết.
“Tuyệt đối có thể!” Từ trong phòng chủ nhiệm, Mã Hồng Minh thò đầu ra góp vui.
Toàn chúng ngất . . . . .
Không hề hay biết đồng nghiệp của mình đang nhìn cử chỉ đoán tâm tư của mình, Mỹ Vi chỉ một lòng một dạ mau mau bay về nhà, đợi ông xã mình trở về.
Nhưng khi cô mở cửa chính ra thì thấy một nhóc con đang ngồi trên bàn ăn nhà mình, một chân đặt trên ghế dựa, nhóc còn đang trợn mắt nhìn cô thì cô cũng mắt chữ a mồm chữ o nhìn lại hắn.
Này……..Chuyện gì xảy ra đây? Nhóc này là trai hay gái? Hai mắt mọng nước, đôi môi đỏ hồng, da vừa trắng vừa mềm, so với sữa còn mịn, mặc dù mặc quần áo của bé trai rất anh tuấn, thế nhưng bộ dáng kiều diễm thế kia, thật sự là…….
“Em đã về?” chàng trai cao lớn bưng một đĩa cơm rang trứng màu vàng ươm từ trong phòng bếp đi ra, nhìn vẻ mặt cô vợ bé nhỏ của mình đang đứng ở cửa ngẩn người thì khuôn mặt hiện lên một nụ cười dịu dàng, “Mau vào.”
“Này là…..” Cô chỉ vào nhóc con đang ngồi bên bàn, chần chừ, không có máu chó như vậy chứ, nhóc con này chẳng lẽ là con anh……
“Nó là cháu anh, Triệu Dực, Tiểu Dực, đây là mợ.” Anh cúi đầu, vỗ nhẹ đầu cậu nhóc, dịu dàng nói.
“Thì ra nhóc là bé trai nha.” Mỹ Vi sợ hãi than chạy tới, lại gần nhìn nhóc con môi hồng răng trắng, “Trời ạ, thật là xinh đẹp, mợ còn tưởng cháu là bé gái cơ.”
“Hừ!” Thằng nhóc vô cùng cá tính, trừng mắt, không để ý tới cô.
“Tiểu Dực, lễ phép của cháu đâu?” Thạch Quân Nghị khẽ cau mày nhìn về cháu.
Thằng nhóc bướng bỉnh học cậu cau mày, một chữ không chịu nhả.
Oa, quả nhiên là quan hệ huyết thống nha, Mỹ Vi than thở rồi cảm thán, nhìn dáng vẻ hai người cau mày, chao ôi giống như tạc nha, đáng yêu, thật là đáng yêu chết mất!
Trời sinh đối với trẻ con là vô lực chống cự, Mỹ Vi cười meo meo khoát tay, “Không sao, không sao. Nhóc thật đáng yêu nha, mấy tuổi rồi?”
“Sắp ba tuổi rồi, rất hư.” Thạch Quân Nghị bất đắc dĩ lắc đầu, đem cơm rang trứng đặt lên bàn, vươn tay gọi nhóc, “, ngoan ngoãn ăn cơm nào.”
Lần này nhóc con rất biết điều, để cậu ôm xuống bàn, ngồi vào chiếc ghế thiết kế cho trẻ nhỏ, cầm muỗng nhỏ, lịch sự ăn từng miếng từng miếng cơm rang trứng.
“Đi rửa tay đi.” Sắp xếp cho cháu xong, Thạch Quân Nghị nói với cô vợ nhỏ, “ Tối nay chúng ta chỉ ăn cơm rang trứng được không? Anh còn nấu thêm chút canh nữa đó.”
“Được được được.” Về đến nhà đã có cơm ngon canh ngọt đợi chờ, còn có ông xã nhớ nhung bấy lâu, có gì không tốt chứ, đơn giản cũng tốt lắm rồi. Mỹ Vi thừa dịp tên nhóc không chú ý, nhanh chóng hôn lên môi Thạch Quân Nghị, sau đó cười vui vẻ đi rửa tay.
Anh bất đắc dĩ lắc đầu, cô vợ nhỏ này của anh chẳng khác gì đứa bé cả, đáng yêu khiến cho lòng anh tràn đầy vui sướиɠ, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt của cô, tất cả mệt mỏi cũng hóa hư không, anh phải thừa nhận, tách ra ba ngày này, anh cũng rất nhớ rất muốn cô.
Trên bàn cơm, hai người lớn, một đứa nhỏ, Mỹ Vi một mực cố gắng trêu chọc thằng nhóc nói chuyện, nhưng là Tiểu Dực như đang giận cô, vẫn không để ý cô chút nào, mà Thạch Quân Nghị vô cùng dịu dàng chăm sóc cháu, giúp nhóc lau miệng, giúp nhóc lấy hạt cơm dính trên quần áo, còn cho nhóc uống canh.
Thật dịu dàng săn sóc nha, tương lai anh sẽ là ba ba siêu cấp tốt.
Mỹ Vi một tay chống cằm, một tay cầm thìa ngẩn người, tưởng tượng một tên nhóc dáng dấp giống như đúc Thạch Quân Nghị, giống mặt anh này, giống mũi anh này, giống môi anh này, sau đó kêu cô là mẹ…..
Oa! Chỉ tưởng tượng thôi, loại ngọt ngào đó cũng đủ làm cô hạnh phúc chết mất.
Cô muốn sinh đứa nhỏ của anh, siêu cấp muốn, nhưng anh làm ngừa thai rất tốt, muốn mang thai tuyệt không thể nào. Anh nói muốn chờ tình cảm ổn định một chút lại có đứa nhỏ, lời cũng đúng, cô cũng đồng ý, nhưng mà bây giờ nhìn thấy Tiểu Dực, cô phát hiện tình thương người mẹ bắt đầu lan tràn rồi, đột nhiên thật muốn có đứa nhỏ của anh, hận không thể ngày mai sinh ra ôm.
“Còn nhìn nước miếng sẽ chảy ra đó.” Tiếng giễu cợt vang lên.
Cô giơ tay lên tùy ý lau miệng, mặt mong đợi nhìn Thạch Quân Nghị, “Tổng tài, chúng ta sinh đứa nhỏ ra cùng chơi có được không?”
Một câu nói, rước lấy một lớn một nhỏ nhìn chằm chằm. Nhỏ thì tức giận triệt để, mà lớn thì vô cùng bất đắc dĩ? Cô sinh đứa nhỏ để chơi? Thạch Quân Nghị chỉ cần thoáng tưởng tượng tình cảnh cô ôm đứa nhỏ, đã muốn than trời trách đất rồi.
Chính cô còn trẻ con thế kia, một cô nhóc này còn chưa đủ, cô còn muốn sinh một, hai ba đứa nhóc, anh không biết mình có sống nổi không đây?
“Chuyện này chúng ta chậm rãi bàn bạc được không.” Rất trấn định an ủi hứng thú vui đùa của bà xã, tiếp tục cho cháu ăn cơm.
“Dạ.” Mặc dù hơi thất vọng tí xúi, nhưng cô tính toán đâu ra đấy rồi nha, bắt đầu từ hôm nay sẽ quấn lấy anh một tấc không rời, chuyện gì anh cũng phải theo cô, chiều cô, hehe. Cho đến khi nào anh đáp ứng mới thôi, duf sao thì anh luôn nghe theo cô, chiều chuộng cô mà, hì hì.
Cơm nước xong, anh đi rửa chén, còn cô phụ trách cùng chơi với nhóc con, dâng ra vô số bảo bối trân quý của mình để trêu chọc tên nhóc, nhưng nó một chút thể diện cũng không cho cô, tiếp tục chơi trò ghép hình của hắn, liếc cũng không thèm lấy một cái.
“Này, nể mặt một tí đi mà, ….em bé này rất đáng yêu nha, chơi rất vui nha.”
Kitty ngây thơ vô tội nhìn chằm chằm thằng nhóc, Triệu Dực vẫn thờ ơ như cũ.
“Vậy cái này nhé, máy bay có điều khiển nha.” Cô cầm bộ điều khiển tivi cùng máy bay bay lượn thướt tha trong phòng khách, vẫn không đổi được một cái liếc mắt nhỏ nhoi của thằng nhóc.
Trưng bày vô số pháp bảo, bạn nhỏ Triệu Dực vẫn như cũ không thèm để ý tới cô, mà cô vẫn kiên trì ôm bom cảm tử trêu chọc thằng nhóc, đây là toàn bộ tình huống đồng chí Thạch Quân Nghị từ phòng bếp đi ra thấy được.
“Hai người chơi đi, anh đi thư phòng.”
“Cậu.” thằng nhóc kháng nghị, cho kẹo cũng không muốn ở cạnh bà mợ ầm ĩ chết người này.
“Được được được mà, anh đi làm việc đi, mợ cháu em chơi rất vui nha.”
Thạch Quân Nghị lắc đầu cười cười, đi vào thư phòng.
Quỷ mới chơi với mợ rất vui đó? Triệu Dực tức giận chống nạnh trừng cô, cô cũng nhìn lại thằng nhóc, sau đó nhịn không được đưa tay sờ sờ khuôn mặt nó, “Oa, thật mềm, thật trơn, sờ thích thật đó.”
“Ghét, không được sờ lung tung.” Nhỏ cũng có tiết khí nha.
“Tức giận! Mắt trừng thật là tròn, thật là đáng yêu, đến đây, để mợ hôn một cái nào.” Cô trực tiếp tới ôm lấy nhóc, nhanh như chớp hôn lên mặt nhóc, trời ạ, còn có hương sữa dâu nha, đáng yêu chết mất.
Triệu Dực đối với da mặt ngang áo chống đạn cùng dây thần kinh chưa được gọt giũa của mợ mình hoàn toàn bất lực, giãy dụa cũng không thoát, còn nhỏ nên lấy hơi sức đâu ra chứ, bị mợ kéo vào trong ngực, vừa hôn vừa sờ loạn, chỉ còn thiếu đường phát điên.
Chín giờ tối, khuôn mặt sáng bừng, Mỹ Vi ngăn ở cửa phòng tắm, kiên quyết muốn giúp người bạn nhỏ tắm, nhưng Triệu Dực sống chết ôm chặt bắp đùi cậu, thế nào đều không đồng ý, cuối cùng cậu đại nhân lên tiếng, mới giúp bạn nhỏ đáng thương tránh được một kiếp.
Tắm xong, mặc áo ngủ màu lam nhạt, Mỹ Vi đứng trong phòng ngủ của Triệu Dực, cười muốn bao nhiêu thân thiết có bao nhiêu dễ gần, “Đến đây, Tiểu Dực, mợ kể cho cháu nghe chuyện cổ tích trước khi đi ngủ nha?”
“. . . . . .”
“Rất hay nha.”
“Cậu.” Bàn tay nhỏ bé níu tay áo Thạch Quân Nghị xin cứu giúp.
“Ngoan, cậu ở đây với cháu.”
Vì vậy, người bạn nhỏ bị buộc thỏa hiệp, Mỹ Vi ngồi vào bên giường nhóc, bắt đầu kể chuyện xưa cho nhóc nghe.
“Một ngày nọ, thỏ trắng nhỏ đáng yêu đi vào rừng hái nấm. . . . . .”
“Cháu không muốn nghe thỏ trắng nhỏ, cháu muốn nghe Ultraman!” Thằng nhóc bắt đầu khó chịu.
Mỹ Vi tiếp tục cười, “Một ngày nọ, Ultraman vào rừng hái nấm. . . . . .”
“Ultraman rõ ràng là đi đánh nhau với quái thú chứ!”
Mỹ Vi vẫn vô cùng bình tĩnh cười tươi, “Một ngày nọ, Ultraman đi đến rừng sâu hái nấm, sau đó cùng quái thú đánh nhau……”
Vì vậy, chuyện xưa là bạn Ultraman cùng quái thú bởi vì tranh giành một cây nấm vô danh mà đánh nhau bể đầu chảy máu, bạn nhỏ Triệu Dực bất đắc dĩ nhìn cậu trong mắt chỉ có bà xã đại nhân, uất ức ngủ thϊếp đi.
Thạch Quân Nghị tựa vào bên tường, lẳng lặng nhìn cô vợ bé nhỏ của mình dưới ánh sáng mờ, sợi tóc mềm nhẹ buông xõa, mắt to tròn trịa, lỗ mũi tinh xảo. còn có đôi môi đỏ thắm kia, tuy không phải dung nhanh xinh đẹp tuyệt trần, nhưng lại khiến anh càng nhìn càng thích, càng xem càng thỏa mãn, coi như cả đời chỉ để anh nhìn cô, anh cũng cảm thấy là một việc vô cùng hạnh phúc.
Bên tai văng vẳng câu chuyện cười hoang đường tới cực điểm, Ultraman cùng quái thú tranh giành nấm, tranh giành quả dại, thậm chí là giành một nhanh hoa xinh đẹp…..Đầu óc của cô khẳng định cấu tạo khác người địa cầu đi, cô như vậy, anh lại cảm thấy thật đáng yêu, thật xinh đẹp, nhìn thế nào cũng vừa mắt, nhìn thế nào cũng vui vẻ. (Rabo: Đồng chí Thạch chính thức mắc bệnh nan y rồi….)
Dường như anh…..với cô không chỉ là thích.
“Tốt lắm, nó ngủ rồi, không cần kể nữa em.”
Anh đi tới kéo cô, ôm lấy, “chúng mình về phòng, uhm?.”
Cái âm hỏi cuối đó, khiến cho trái tim yếu ớt của cô run rẩy, bọn họ về phòng….Ba ngày chia lìa, cô quá rõ ràng trở về phòng là làm chuyện đại sự gì, chỉ là dường như, thân thể cô hơi nhũn ra rồi.
“Dạ.”
Còn chưa vào đến phòng, bọn họ đã hôn đến hơi thở rối loạn, anh gặm em cắn, cô kích động đến điên rồi, ba ngày không có anh ngủ bên người, cô có cách nào ngủ được, cảm thấy giường lớn thật trống trải, cảm thấy trái tim cũng trống rỗng, hiện tại anh đã trở lại, ôm cô, hôn cô, cảm giác thỏa mãn này, hạnh phúc này thật sự là quá tuyệt rồi.
Cô ôm lấy đầu anh, sống lưng thẳng tắp, dâng lên môi thơm, mặc anh nhấm nháp, mặc anh hút cắn, “tổng tài, cho em, a…..”
Cầu xin này, ai nỡ cự tuyệt chứ! Giơ tay mò vào quần ngủ cô, đầu ngón tay thăm dò đến vùng ẩm ướt, thân thể cô cũng sớm khát cầu, hi vọng, anh kéo qυầи иᏂỏ của cô xuống…….
Tiếng gõ cửa khe khẽ làm kí©ɧ ŧìиɧ nóng bỏng của hai người về âm độ, hai người đồng thời cứng đờ.
“Cậu, cậu.” Vâng, bạn nhỏ lên sàn. (Rabo: Bạn nhỏ Triệu Dực, làm rất tốt a……)
Thạch Quân Nghị mở cửa phòng, thấy thằng nhóc ôm gối đầu, ngồi xuống nhẹ nhàng hỏi thăm.
“Cháu muốn ngủ với cậu.”
"Không phải cháu nói mình lớn rồi, phải ngủ một mình sao?" anh nhẹ giọng trấn an.
“Cháu không cần, cháu sợ, chuyện vừa nãy nghe làm Tiểu Dực gặp ác mộng, đáng sợ lắm đó.” Đưa ngón tay nhỏ bé chỉ chỉ đầu têu Mỹ Vi.
Thì ra là thế, kể chuyện xưa đẫm máu như vậy, xem ra chuyện này còn trách thần thánh phương nào được chứ, Mỹ Vi yên lặng ngắm sàn.
Thằng nhóc tự giác ôm gối đầu đi vào trong phòng, leo lên giường lớn, tiếp đó vỗ giường ra lệnh, “Cậu, ngủ.”
Xem ra không còn cách cứu chữa nào rồi, Thạch Quân Nghị đi tới, vỗ nhẹ bả vai trấn an cô, sau đó đi đến nằm cạnh Tiểu Dực. “Được, ngủ đi.”
Mỹ Vi nhìn chằm chằm bóng đèn đang nằm giữa giường lớn, sau đó lại nhìn Thạch Quân Nghị, đành nghe theo lời anh, bất đắc dĩ tới giường, nằm ở một bên.
Anh ngủ bên trái, Triệu Dực nằm giữa, cô nằm bên phải. Giữa hai người là một nhóc con ba tuổi.
Đèn lớn bị tắt, chỉ có trên sàn nhà nhàn nhạt ánh đèn, ấm áp phủ quanh người.
Cô nằm trên giường, một con cừu, hai con cừu, đếm tới năm ngàn 900 con có lẻ, nhưng một chút buồn ngủ cũng không có, hơn nữa càng để cô khó chịu hơn là, bụng của cô, vẫn có một cảm giác bủn rủn chân tay trống rỗng chưa được lấp đầy, thậm chí cô còn cảm giác được mình ướŧ áŧ sốt ruột khao khát……
Xoay người, nhìn thấy hai khuôn mặt một lớn một nhỏ đang ngủ ngon, lập tức cảm thấy rất tức giận, lại uất ức, giống như toàn thế giới chỉ có một mình cô không cách nào ngủ được, chỉ có mình cô bởi vì du͙© vọиɠ mà không thể chợp mắt, mà anh đã sớm đi tìm chu công đánh cờ.
Cắn môi, bàn tay từng chút từng chút lướt qua tên nhóc đang ngủ say đến gần anh, khẽ đẩy nhẹ tay anh, thấy anh vẫn ngủ say như cũ. Thật sự ngủ thϊếp đi rồi sao?
Nàng lần nữa thử dò xét tính địa điểm hắn, vẫn không có phản ứng. Làm sao có thể?
Trước đó anh rõ ràng kích động như vậy, cô đều cảm thấy nơi đó của anh. . . . . .
Á, rất cứng mà, cô nhẹ nhàng bò dậy, cắn môi cẩn thận từng li từng tí đi qua thăm dò, bàn tay phủ đến bụng dưới của anh, sau đó mò tới!
Cứng quá, nóng quá, lại sưng to nữa!
"Như vậy mà anh ấy cũng ngủ được sao?”
"Dĩ nhiên ngủ không được."
Giọng nói nam tính êm ái vang lên, cô ngẩng đầu, nhìn thấy tròng mắt thâm thúy của Thạch Quân Nghị, lặng yên nhìn cô.
Cô còn thắc mắc ra miệng nữa chứ, haizz, ăn trộm bị bắt quả tang, cũng chưa thấm tháp gì, nhưng mà vấn đề là cô động vào là bộ phận trọng yếu nha……
"Hì hì, tổng giám đốc, em chỉ là tò mò thôi mà . . . . ." Cô chột dạ tính toán rút tay về.
Anh nhanh chóng đè lại tay của nàng, lấy tay cô đặt vào nơi đó của anh, sau đó anh nắm chặt tay đưa vào trong quần ngủ của anh, trực tiếp sờ vào.
Cô chạm tới cậu bé của anh một cách chân thực nhất.
Cắn môi, ngước khuôn mặt đỏ hồng, dưới sự dẫn dắt của anh, cô học cách lấy lòng anh, cũng học cách khống chế anh. Rất mới lạ, rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, vật đó ở trong lòng bàn tay cô, thứ vừa hung mãnh vừa đáng yêu đó, ở trong lòng bàn tay cô, nắm chặt sẽ thấy hô hấp của anh trở nên dồn dập, bắp thịt căng thẳng, mà nhẹ nhàng vuốt ve thì chân mày anh sẽ giãn ra, đôi mắt khép hờ. Phản ứng của anh do cô nắm giữ, cảm giác này, thật sự quá tuyệt vời rồi!
"Có thể, Mỹ Vi." Anh lầm bầm thở dài nói.
"Em còn có thể làm được tốt hơn." Cô bướng bỉnh cười một tiếng.
"Không cần, em đã làm rất tốt rồi."
"Vậy . . . . . sao?" Kéo dài ngữ điệu, lòng bàn tay bất chợt nắm chặt, đổi lấy một tiếng gầm nhẹ khẽ của anh, anh cố sức hô hấp, cơ mặt rút chặt.
"Đủ rồi, Mỹ Vi."
“Sao em vẫn chưa thấy đủ nhỉ?” hóa thân thành tiểu ác ma, lớn mật lướt qua bạn nhỏ đang ngủ say, bò lên người Thạch Quân Nghị, bàn tay nhanh chóng đi tới phía dưới hoạt động, khiến anh càng nặng nề thở dốc.
Cô thậm chí còn quỳ xuống, dùng môi của mình.
Anh không có dạy cô cái này mà.
Khi anh nắm chặt quả đấm, miệng cô rốt cuộc buông ra, anh kéo vai cô kéo lại gần mình nhỏ giọng gầm thét, “Chết tiệt, là ai dạy em cái này hả?”
Cô duỗi lưỡi, từ từ liếʍ đi chất trắng đυ.c bên môi, động tác cố ý lại mập mờ, dường như vẫn chưa thỏa mãn, thấy mạch máu của anh căng phồng, “Ơ….không cần dạy, trong manga đều có mà.”
Cái quỷ manga gì vậy? Lại có thể viết những thứ này. Thạch Quân Nghị nhớ đến cô thường nằm trên đùi anh lật xem mấy quyển manga lung tung lộn xộn kia, đã cảm thấy nhức đầu rồi.
"Về sau không cho phép nhìn lại những thứ này, biết không?"
"Anh không thích à?" Cô nhíu mày.
Đáng chết là anh vô cùng yêu thích ấy, chỉ sợ thêm một chút nữa, ngay cả mệnh anh cũng dâng hai tay nộp cho cô ấy chứ.
"Tổng giám đốc. . . . . ." Cô ngọt ngào gọi anh, ngăn lại bàn tay đang đi xuống phía dưới cô.
Anh mò mẫm tới vùng ẩm ướt, khóe môi khẽ nhếch, "Muốn, ừ?"
Cô gật đầu, nhẹ nhàng liếʍ thân thể anh, cô muốn anh, rất muốn, vô cùng muốn, du͙© vọиɠ này cô không muốn che giấu, bởi vì cô yêu anh, muốn cùng anh một chỗ, đây là chuyện vô cùng tự nhiên, không có gì phải xấu hổ.
"Muốn vậy thì đến đây đi." Anh hôn cô, ở trong môi cô nếm thử mùi vị của mình, môi lưỡi quấn quýt, nước miếng trao đổi, anh ôm lấy cô, nhẹ nhàng linh hoạt lật người, bàn tay đi xuống váy ngủ của cô, thuần thục cởi sạch, lấn người mà vào, chuẩn bị chiếm đánh.
Thân thể hai người cùng ma sát, vuốt ve, cô mong đợt anh mạnh mẽ tiến vào, chờ đợi anh cho cô cao trào xinh đẹp kia, thậm chí bởi vì khát khao mãnh liệt, thân thể hơi run rẩy.
Anh nghiêng đầu hôn cổ cô, nhẹ nhàng nâng chiếc mông nhỏ lên, ở giữa chân cô tìm nơi cửa vào tuyệt diệu, cuối cùng cũng chạm vào nơi mềm mại nhỏ bé, chuẩn bị dùng sức, nhưng chỉ ngước mắt một cái, nhìn thấy bạn nhỏ nằm cạnh bọn họ đang mông lung, hoảng hốt, mở mắt nhìn bọn họ.
Động tác của anh bị dừng lại đột ngột.
"Tổng giám đốc!" Chờ thật lâu sau không thấy đợt tấn công như cô mong đợi, Mỹ Vi vội vàng ngẩng lên thúc giục anh, lại phát hiện anh cả người cứng đờ nhìn về bên cạnh. Cô cũng nghiêng đầu theo, sau đó, đập vào mắt là đôi mắt như trái nho đơn thuần, tinh khiết của người bạn nhỏ, nhóc cũng đang nhìn hai người.
"A. . . . . ." Cô thét chói tai, chợt ôm chặt người đàn ông đang đè trên mình, mắc cỡ hận không thể để gió cuốn khỏi trái đất, tự nhiên trước mặt nhi đồng trình diễn tiết mục hạn chế độ tuổi, để cho nhóc thấy……Trời ạ, cô không muốn sống, mặt mũi mất hết cả rồi!
Một tiếng thở dài non nớt từ bên cạnh truyền đến, bạn nhỏ Triệu Dực cau mày ngồi dậy, ôm lấy gối đầu của mình, rất gọn gàng bò xuống giường, “Hai người chẳng khá hơn ba mẹ chút nào, cũng thích loại trò chơi nhàm chán này, hừ!” Sập cửa, đi.
Hai bạn người lớn trong phòng, nhìn nhau, im lặng, đối với lời phê bình của bạn nhỏ, vô cùng xấu hổ…..
“Cái đó, bây giờ, phải làm sao?” cô yếu ớt hỏi, ám chỉ tư thế lúng túng của hai người.
“Còn làm gì nữa? anh cúi đầu hôn cô, thân thể tiến vào cô, bắt đầu động tác kịch liệt, “Làm tiếp.”
Cô rêи ɾỉ, nhấc chân khóa lấy thắt lưng anh, cảm giác từng đợt tê dại anh truyền tới.
Nhà họ Thạch bọn họ quả là nhân tài, bất luận là bạn người lớn hay bạn trẻ nhỏ đều lợi hại như vậy, cô phục lăn rồi!