Bệnh Tình Yêu

Chương 9

Lăng Lệ giận dữ nói, “Cho dù em chưa đồng ý mà anh đã chuyển công tác, nhưng mà anh cũng đã trao đổi trước với em rồi đúng không? Em mất tích như thế đã trao đổi với ai chưa?”.

Phương Nam lý sự cùn, “Em trao đổi với anh thì được tích sự gì? Anh có nghe theo lời em nói không? Anh có bàn bạc với em trước nên giờ anh có thể đứng đó rêu rao về đạo đức…”.

Việc nhà đúng là chẳng có “thước đo chân lý” nào cả, càng không có kết luận gì, người nào cũng có lý lẽ riêng của người đó, giày vò nhau mấy ngày trời, đôi vợ chồng trẻ đều cảm thấy cứ tạm để như vậy, trong khoảng thời gian ngắn sắp tới, Lăng Lệ không còn cách nào để quay về khoa Ngoại, Phương Nam cũng không thể nào bù đắp lại thời gian mất tích. Họ đều có thành ý giải quyết tranh chấp trong hòa bình, nhưng bắt buộc Lăng Lệ phải đưa ra thành ý trước, bởi vì xét cho cùng, anh là người khởi xướng trong việc này, không chịu để cho những tháng ngày trôi qua trong bình yên, cứ cố dằn vặt nhau. Phương Nam muốn Lăng Lệ đưa ra thành ý của mình bằng cách phải mua một chiếc xe hơi.

Thế nên Lăng Lệ rút hết tiền tiết kiệm của mình ra, mượn thêm của đồng nghiệp một ít, đắp vào đó mua một chiếc Đại Chúng bình thường nhất, vẻ ngoài đơn giản, chạy êm, không phô trương, hơn nữa dịch vụ hậu mãi rất tốt. Thái độ của Phương Nam đối với chiếc xe mới này không thích thú như Lăng Lệ kỳ vọng, cô trông có vẻ vô cùng thờ ơ. Khi lái xe đi hóng gió, cô hỏi Lăng Lệ, “Tại sao cứ lại phải làm bác sĩ cho bằng được? Với tố chất của anh, chỉ cần đi theo anh trai hai năm, chọn làm một hạng mục nào đó, chắc chắn sẽ nhiều hơn số tiền lương mấy năm nay của anh cộng lại”.

Lăng Lệ đưa ra một đáp án rất đỗi đơn giản, “Anh có tình cảm đặc biệt với sinh lão bệnh tử.” Anh nói với Phương Nam, “Em biết không? Mỗi sinh mệnh đều rất đặc biệt, giống như việc trên thế giới này mỗi người đều có khuôn mặt riêng không ai giống ai, mỗi kiểu chết chóc cũng như vậy mà thôi. Nhìn thấy rõ sự chết chóc, sẽ có thể hiểu được cuộc sống rốt cuộc là như thế nào…”.

Sau này Lăng Lệ mới biết, lúc ấy anh thật sự không phải là một người chồng chu đáo, chắc là anh được người khác chiều chuộng quen rồi, người có số may mắn thường như vậy, làm việc rất ít khi suy nghĩ đến cảm nhận của người khác, ít nhất đối với anh, tình hình quả đúng như vậy. Lúc đó, anh không hề phát giác ra việc Phương Nam không thích thú với việc anh cứ nhắc đi nhắc lại vấn đề đó. Bi kịch lớn nhất của đời người, có lẽ nằm ở chỗ “sau đó” thì phải, có rất nhiều sự việc, sau đó anh mới giác ngộ ra, mỗi lần đều như vậy, mỗi một lần xảy ra việc gì, anh đều rút ra được kinh nghiệm nào đó, nhưng lại không kịp vận dụng theo ý mình cho những mâu thuẫn sau đó, nhưng kinh nghiệm có được trong mỗi lần vấp váp cũng không thể nào đuổi kịp tốc độ thăng cấp trong những mâu thuẫn giữa anh và Phương Nam, cuối cùng, anh mất đi cuộc hôn nhân của mình.

Uống hết cà phê, Lăng Lệ cố gắng không để mình đắm chìm vào trong quá khứ, hỏi Giản Minh, “Đúng rồi, sao em biết được anh làm việc ở khoa Ngoại?”.

Giản Minh nói như một lẽ đương nhiên, “Cảm giác thế thôi.” Cô hỏi ngược lại, “Cảm giác của em sai rồi sao?”.

Lăng Lệ đáp, “Cũng không hẳn là sai.”

Theo cách hiểu của Giản Minh, không hẳn là sai, thì có nghĩa là cũng gần đúng phải không? Đối với một bác sĩ khoa Ngoại, điều làm cô tò mò nhất là, “Anh đã bao giờ dùng dao phẫu thuật gϊếŧ người chưa?”.

Lăng Lệ suy nghĩ một lúc, “Cứ coi như là…đã từng có…”. Nói cho Giản Minh biết về tình hình lần đầu tiên tiếp xúc với cái chết, anh và thầy giáo cùng chăm sóc một người bệnh, đó là một bệnh nhân bị bệnh tim, bỗng nhiên lên cơn đau thắt ngực, trải qua một vòng cấp cứu, bệnh tình dần trở nên ổn định, nhưng không bao lâu sau, bệnh nhân lại lên cơn đau như thế, Lăng Lệ còn nhớ rõ ràng, bệnh nhân ngửa đầu ra phía sau, kêu to lên một tiếng, nắm chặt bàn tay, đấm mạnh vào ngực mình. Đôi mắt của anh ta như lồi ra bên ngoài, chẳng khác nào như muốn rớt xuống đất, cuối cùng, anh ta hít thở một hơi thật dài, sau đó thì không thở nữa. Thế rồi một vòng cấp cứu mới lại bắt đầu, hỗ trợ tim bên ngoài không có tác dụng, sau đó mổ vùng ngực ra trực tiếp nắn bóp quả tim… Nhưng bệnh tình quá nghiêm trọng, người bệnh đó cuối cùng cũng ra đi. Lăng Lệ nói, “Cũng có thể nói là chết trong tay anh, trong một mớ hỗn độn, anh nắn bóp quả tim của anh ta, cảm thấy sức cản trong lòng bàn tay mỗi lúc một ít lại, trong quả tim của anh ta đã không còn giọt máu nào nữa, những điều anh làm đều phí công vô ích.”

“A…” Giản Minh kinh ngạc kêu lên, “Cảm giác lúc anh cầm quả tim thế nào?”.

“Giống như, nói thế nào nhỉ, giống như cầm một cái túi có vô số côn trùng lúc nhúc, ướŧ áŧ dính lấy nhau.”

“Trời ơi, lúc ấy chắc là anh sợ hết hồn.”

“Thực ra, giáo viên của anh nói với anh rằng, bây giờ đã biết được mùi vị của một bác sĩ là như thế nào rồi chứ?”.

“Đúng rồi, sao anh lại làm bác sĩ vậy?”.

“Lý do quả thật rất đỗi tầm thường, bởi vì sức khỏe của cha mẹ anh đều không tốt lắm, cha anh bị cao huyết áp, còn bị bệnh về thận, mẹ anh cũng mắc một số bệnh về phong thấp, cho nên anh cảm thấy rằng, nếu như anh là một bác sĩ thì chắc chắn sẽ có thể chăm sóc họ một cách chu đáo.”

Trong ánh mắt của Giản Minh đong đầy sự ngưỡng mộ, “Bây giờ chắc anh đã mãn nguyện rồi.”

Lăng Lệ gật đầu, “Đúng thế, chăm sóc cha mẹ được mấy năm, có điều, bây giờ họ đều đã qua đời rồi.”

“Cảm giác đối diện với nỗi đau mất đi người thân, có phải rất khác với nỗi đau khi bệnh nhân qua đời không?”.

“Ừm,” Lăng Lệ hơi ngẩng đầu lên suy nghĩ, nghiêm túc đưa ra kết luận, “Mỗi kiểu tử vong đều không giống nhau, xét cho cùng sức mạnh để tách rời linh hồn của con người ra khỏi thể xác, kiểu đó gần như là vô hạn…”.

Hình như đã lâu lắm rồi không như thế này, có người tình nguyện, nhẫn nại, hào hứng nghe anh nói về sinh lão bệnh tử, nói từ chuyện này sang chuyện khác, từ bệnh tim, cho đến chứng bệnh ngớ ngẩn của người già, cho dù là anh trai hay chị dâu cũng không được như thế, Lăng Lệ cảm thấy, gặp được Giản Minh là một trong nhiều việc tốt mà anh từng trải qua. Trên chuyến xe buýt lắc la lắc lư, chạy xuyên thành phố này, ngồi đối diện là một người phụ nữ mà anh chưa hiểu rõ lắm, cũng chưa thể gọi là quen lắm, họ nói chuyện với nhau, kiểu nói chuyện nhẹ nhàng và hợp ý, làm người ta cảm thấy vui trong lòng, cảm thấy những ánh đèn trong màn đêm giống như vô số bông hoa đang nở ra. Lăng Lệ nghĩ rằng, có thể kết bạn với cô, không phải là kiểu nam nữ yêu đương đó đâu, chỉ là bạn bè mà có thể tâm sự chuyện trong lòng, có thể bàn về nhân sinh, Lăng Lệ hy vọng Giản Minh cũng có nguyện vọng như vậy.

Đêm hôm đó, La Thế Triết về nhà, tắm rửa cho con trai, hai cha con cười nói rôm rả, chơi đùa một lúc, La Thế Triết cho con trai đi ngủ. La Đông vẫn tiếp tục cười đùa với cha. Hai cha con vẫn nô đùa chưa đủ, tiếng gõ cửa phòng ngủ nhẹ nhàng vang lên hai tiếng, cánh cửa ngay lập tức bị đẩy ra, Tô Mạn đứng ở đó, “Trễ rồi, còn không ngủ đi?”.

Đông Đông quay người nhanh như chớp, quay lưng ra phía cửa phòng, nhắm chặt đôi mắt lại. La Thế Triết than thầm trong lòng, tắt đèn, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Ôm lấy vai của Tô Mạn, âu yếm thì thầm, “Hôm nay không phải em có hẹn với bạn đi ăn ở quán ăn gia đình nào đó với bạn à? Thế nào? Có được không? Nếu được lần sau dẫn anh đi ăn nhé”.

Tô Mạn vừa nhõng nhẽo vừa giận dỗi, “Không đi ăn ở đó, tâm trạng không được tốt.”

“Sao thế?”.

“Tại Giản Minh chứ sao, lại gọi điện thoại cho Đông Đông, giống như cả thế giới này chỉ có con của cô ta là quan trọng nhất ấy, em cũng cần có không gian riêng của em chứ…”.

La Thế Triết tiếp tục cố gắng chịu đựng, nghe hết bài trách mắng dài dằng dặc của vợ mình, cuối cùng vẫn là câu nói ngàn lần như một, “Cần gì phải so đo với cô ấy?”.

Tô Mạn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của chồng, vẻ mặt đanh lại, “La Thế Triết, cho dù là để ứng phó với em, xin anh ứng phó tốt hơn một chút được không? Chẳng có gì mới mẻ cả”.