“Đông Đông thích nhất cái gì?”, Lăng Lệ đột nhiên hỏi.
Giản Minh ngồi thẳng dậy, nuốt nước mắt xuống, “Đông Đông thích nhất vẽ tranh, gấp giấy, còn môn thủ công nữa.”
“Khả năng điều khiển bàn tay rất khá nhỉ?”, Lăng Lệ như đang trò chuyện.
“Dạ vâng.” Chiếc xe của Lăng Lệ, lướt nhanh như chớp, người ngồi trong xe lại vững vàng như núi Thái Sơn, nói, “Chúng ta sẽ tìm cách hạ sốt cho Đông Đông trước, những việc còn lại từ từ sẽ tính.” Anh dặn dò, “Giản Minh, em là mẹ, Đông Đông tin tưởng em nhất, em không được suy sụp, điều này không cần anh phải nhắc nhở em nữa đâu nhỉ?”.
Giản Minh trả lời, “Em biết rồi.”
Lăng Lệ cười, nụ cười nhẹ thoáng qua, nhưng ấm áp như ngọn gió xuân, “Ừ, anh biết, cái gì em cũng không sợ, chuyện gì cũng làm được.”
“Đông Đông liệu có bị làm sao không?”. Cuối cùng, Giản Minh cũng dũng cảm đặt câu hỏi.
“Việc nóng sốt của Đông Đông chắc không vấn đề gì, chắc là đêm qua bị cảm lạnh, những việc khác cần phải nghe theo kiến nghị của chuyên gia trong ngành.” Lăng Lệ nói, “Anh là bác sĩ khoa Nội tiết, bệnh tình của Đông Đông không nằm trong phạm vi chuyên ngành của anh. Nó cần có một bác sĩ khoa Thần kinh.”
Bác sĩ khoa Thần kinh? Giản Minh cắn chặt vào môi dưới, không để mình bật ra tiếng khóc, cái từ này làm cô chịu đựng không nổi, nhưng cô bắt buộc phải đối diện với mọi thứ, cô không được phép buông xuôi, cần phải kiên trì đến cùng.
Vào đến bệnh viện, Đông Đông được Lăng Lệ ôm thẳng vào khoa Thần kinh chứ không phải Khoa nhi, phòng bệnh tốt nhất, Đông Đông vừa vào, một đoàn bác sĩ, y tá vây quanh, các kiểu kiểm tra, bao gồm chụp X quang và siêu âm, cố gắng hoàn thành trong tình huống không di chuyển bệnh nhân, trong thời gian nhanh nhất, tiến hành truyền nước để hạ sốt.
Giản Minh chỉ lo nhìn con trai, đến khi nghĩ ra cần phải đi làm thủ tục nhập viện, Lăng Lệ ngăn lại, “Việc này không cần em phải lo, để Tô Mạn và La Thế Triết giải quyết.” Anh thay miếng dán hạ sốt trên trán Đông Đông, cử chỉ nhẹ nhàng và dịu dàng, nhưng lại nghiến răng nghiến lợi nói ra một câu, “Tố cáo họ đi, tố cáo cho đến khi họ khuynh gia bại sản mới thôi.”
Giản Minh lại cười, vẻ mặt thê lương, “Anh đừng trách em bạc nhược, bây giờ em chỉ nghĩ làm sao để Đông Đông khỏe trở lại, những việc khác em không quan tâm nổi nữa.” Lăng Lệ ôm lấy vai Giản Minh, đang định ôm cô an ủi thì chuyên gia anh hẹn trước đến rồi, đầu tóc bạc trắng, vừa vào phòng bệnh đã gọi, “Lăng Lệ…”.
Lăng Lệ bước về phía trước, “Cháu xin lỗi, muộn thế này còn làm phiền chú.”
Ngay sau đó, anh em La Thế Triết và Tô Mạn cũng đều đã đến, xách theo những thứ Đông Đông cần dùng, không ngờ đầy một valy, đồ ăn, áo quần đến đồ chơi, tranh vẽ đều đầy đủ cả, chỉ hy vọng con trai nhìn thấy những thứ bình thường mình thích nhất sẽ có chút phản ứng, nhưng Đông Đông cũng vẫn như thế, mắt khép hờ, giống như xác định tuyệt giao với chốn trần gian, hồn bay trong không trung. Chuyên gia kiểm tra cho Đông Đông, gia đình phải lánh đi, đứng ngoài phòng bệnh chờ, Thế Hoa khóc thút thít, kéo tay Giản Minh, “Đông Đông có trở lại bình thường được không chị?”.
Giản Minh lắc đầu, “Chị không biết.” Ngừng một lúc, “Sẽ khỏi thôi em ạ”, rồi ngay lập tức, nước mắt rơi ra, dựa vào lòng Thế Hoa, “Chị sợ quá.”
Thế Hoa khóc, “Em cũng sợ…”. Hai cô gái đứng tựa vào nhau khóc thút thít, người rơi nước mắt tiếp theo là La Thế Triết, anh không hề do dự, mở rộng vòng tay, kéo hai cô gái đang ôm nhau khóc đó tựa vào vai anh, đây là người một nhà, cho dù ở giữa có bao nhiêu thù hận đan chéo vào nhau, mặc cho giữa bầu trời và mặt biển bị ngăn cách, nhưng vẫn mật thiết không thể tách rời, vững chắc không thể đạp đổ, giữa họ có sợi dây huyết thống ràng buộc với nhau, Đông Đông, đây là sự thật mà Tô Mạn và Lăng Lệ cho dù có giở hết cách cũng không thể nào thay đổi được, họ chỉ có thể đứng bên cạnh quan sát mà thôi.
Điện thoại của Lăng Lệ đổ chuông, giờ này gọi điện thoại đến quấy rầy, chắc chắn là Lăng Khang, cứ nghĩ rằng đêm nay chú Hai sẽ thu phục được Giản Minh, đang hí ha hí hửng, chưa ngủ được, nào ngờ chưa thu phục được người này, lại còn xảy ra biến cố lớn như vậy.Văn Quyên nghe qua lời kể vắn tắt cảu Lăng Lệ trong điện thoại, bảo Lăng Lệ đưa điện thoại cho Giản Minh, muốn nói với Giản Minh mấy câu, động viên và khích lệ cô mấy câu.
Lặng Lệ gọi Giản Minh đang ôm lấy Thế Hoa khóc sướt mướt, giọng điệu bình thường, “Này, điện thoại của chị dâu.”
Giản Minh buông Thế Hoa ra, bước qua một bên nghe điện thoại, trong điện thoại Văn Quyên vẫn luôn nhiệt tình, cởi mở như bầu không khí trong lành mùa hạ, “Giản Minh, đừng sợ, có chị dâu ở đây, mọi người trong nhà đều ở đây, chắc chắn không để Đông Đông và em xảy ra chuyện gì đâu. Chị dâu và anh trai có kinh nghiệm sống hơn bọn em mấy năm, những việc đã gặp chắc chắn cũng nhiều hơn, em tin chị dâu đi, Đông Đông có thể bị kích động vì quá sợ hãi, nhất thời nghĩ không thông, em ở bên nó nhiều vào, nói chuyện với nó, em là mẹ ruột của nó, Đông Đông sẽ nhớ em nhất, những lời em nói, chắc chắn Đông Đông sẽ tin, từ từ sẽ được hết, đừng khóc nữa, em ngoan nhất, biết điều nhất rồi đó…”
Giản Minh gục đầu vào tường, nắm lấy điện thoại, khóc đến nỗi không nói được câu nào để trả lời Văn Quyên, Lăng Lệ dựa người vào tường đứng bên cạnh Giản Minh, nhìn cô gái này chỉ khoác một chiếc áo màu trắng kem mỏng manh, đôi vai gầy guộc rung lên vì khóc, giống như đôi cánh của bướm trong mưa bão, bỗng nhiên nhớ lại, lần trước, trên chiếc ghế dài trong khuôn viên nhỏ gần đây, cô khóc rất thảm thiết, nước mắt nhoe nhoét, nói với anh, “Lúc đó em nghĩ rằng, em phải nhớ người này, phải trả tiền cho anh ấy, còn phải cảm ơn anh ấy đã cứu một người thê thảm như em ra khỏi vũng bùn.” Trong phút chốc, khóe mắt của Lăng Lệ cũng đỏ hoe, lấy điện thoại từ tay Giản Minh, “Chị dâu, em sẽ chăm sóc cô ấy, anh chị nghỉ ngơi sớm đi,” Nghe Văn Quyên nói sáng mai sẽ đến thăm Giản Minh và Đông Đông, Lăng Lệ liền nói số phòng bệnh cho anh chị, rồi tắt máy. Kéo Giản Minh đến ngồi trên chiếc ghế dài, nâng đầu cô lên, lấy khăn giấy tỉ mẩn lau nước mắt trên khuôn mặt cô, anh khuyên bảo, “Chúng ta phải kiên cường lên một chút, phải không nào?”.
Giản Minh gật gật đầu.
Lăng Lệ lại nói, “Con người ta sống trên đời, chính là để ngậm đắng nuốt cay.”
Giản Minh cũng chỉ gật gật đầu.
“Em ngồi đây một lát, anh đi tìm cho em cốc trà nóng.” Lăng Lệ cởϊ áσ khoác của mình ra, khoác lên người Giản Minh, nghe thấy Giản Minh khẽ cất tiếng nói, “Jane Eyre”. Anh không hiểu lắm, “Gì cơ?”
Giản Minh đã bình tĩnh trở lại, “Con người ta sống trên đời, chính là để ngậm đắng nuốt cay”, là câu nói trong phim “Jane Eyre”.
Lăng Lệ mỉm cười, đúng thế, giờ phút này, mỉm cười có vẻ không hợp cho lắm, có điều, anh vẫn cứ cười, than thở, “Giản Minh, nói ra anh và em cách nhau mười tuổi, nhưng không ngờ lại không có khoảng cách.”
Giản Minh, tính tình của cô đúng kiểu chỉ cần có một chút nắng mặt trời thì sẽ tự nhiên tỏa sáng, một câu nói trong bộ phim cũ cũng có thể cứu lấy cô, cười nói, “Em nghĩ rằng ngoài một cốc trà nóng ra, em còn cần một vài thứ để tắm gội, xem ra phải ở đây một khoảng thời gian rồi.”
“Đây là địa bàn của anh, muốn lăn lộn ở đây, cần phải có mối quan hệ đấy nhé.” Lăng Lệ vừa nói vừa đứng dậy, bước đến trước mặt Tô Mạn, lấy giấy tờ nhập viện ra, “Bà La, phiền bà làm thủ tục nhập viện.”
Tô Mạn đơn giản, mệt mỏi, “Được rồi.” Cô ta đứng đây một mình từ nãy đến giờ, không ai nói chuyện với cô. Bây giờ cầm lấy giấy tờ nhập viện, tự mình đi giải quyết.
Lăng Lệ nói với Giản Minh, “Anh đi mua ít đồ dùng.”
“Trễ thế này rồi, còn tiệm nào bán hàng không?”.
“Gần đây có Seven – Eleven.” Lăng Lệ cảm nhận được sự bất an của Giản Minh, “Anh sẽ lái xe đi rất nhanh.”
“Nhưng một lát nữa vị giáo sư kia sẽ ra đây.” Giản Minh rõ ràng không muốn Lăng Lệ đi khỏi đây.
“Để tôi đi.” La Thế Triết đã lấy lại dáng vẻ ngạo mạn, lạnh lùng, thanh cao của ngày thường, “Chủ nhiệm Lăng, cần mua những thứ gì?”.