Bệnh Tình Yêu

Chương 6

Tạm biệt nhé, mối tình tám năm. Tạm biệt nhé, tình cảm vợ chồng. Tạm biệt nhé, không sống đời được với nhau thì vẫn là bạn bè. Lăng Lệ tháo nhẫn cưới ra, dấu nhẫn bạc trắng trên ngón tay áp út, anh ngập ngừng một lúc, rồi lại đeo nó vào.

Bác sĩ trực ca đêm bước vào phòng trực ban, “Chủ nhiệm Lăng, còn chưa về à?”.

Nếu còn chậm trễ chắc chắn sẽ lại nhận được sự thương hại của người khác, Lăng Lệ đứng dậy thu dọn đồ đạc trên bàn, “Về ngay đây”.

“Có cần vào phòng nghỉ nằm một lát không?”.

“Không cần đâu.” Lăng Lệ mặc áo khoác vào, cố gắng giải thích cho hành vi của mình, “Giờ tan tầm kẹt xe ghê lắm, bây giờ về vừa đẹp.”

Mọi người đều biết anh đã ly hôn, bây giờ cô đơn một mình.

Các đồng nghiệp hôm nay vốn định mời anh đi uống rượu cho vui vẻ, mở party chúc mừng anh đã trở lại hàng ngũ độc thân quý tộc, cô bác sĩ nội trú trẻ tuổi không ngừng làm ra vẻ bất an, “Thôi chết rồi, trong đội ngũ của chúng ta lại có thêm một ứng cử viên mạnh mẽ đến thế này, ông chú lớn tuổi gì gì đó, bây giờ đang được ưa chuộng nhất đó nha.”

Chị chủ nhiệm Đường Nhã Nghiên mới gọi là dứt khoát, “Nói thật với chú nhé Lăng Lệ, chỉ ba ngày thôi, ba ngày sau bắt đầu xem mắt, cứ từng vòng từng vòng một như thế nhé.”

Lăng Lệ từ chối tất cả, anh không muốn chúc mừng độc thân, cũng không muốn đi xem mắt từ lần này đến lần khác, ngay trong đêm ký vào giấy tờ ly hôn, anh đã suy nghĩ rõ ràng, bản thân mình cần một mái ấm gia đình, từ trước đến nay anh là một người luôn đặt gia đình lên hàng đầu, cho dù bạn đời của mình đã phản bội, nhưng trong đêm đông này, anh vẫn rất nhớ Phương Nam, rất nhớ.

Đi bộ dọc theo con phố có hướng ngược lại với căn nhà của mình, không cần hoài nghi gì nữa, đây là một cách gϊếŧ thời gian, Lăng Lệ muốn tìm một quán ăn nào cách xa nơi mình ở một chút, ăn một bữa cơm, xoa dịu sự trống rỗng bên trong tâm hồn và cơ thể của anh. Có thể ăn những món gì được đây? Sắp chín giờ rồi, những quán ăn gần đây đã sắp đến giờ đóng cửa, không thể tìm được nơi nào để ăn cơm, đành phải quay về nhà nấu mì ăn vậy. Không không không, một người đàn ông, ở một mình trong căn nhà trống, bưng tô mì dán mắt vào ti vi, quá ư là đáng thương. Bây giờ anh có phải mười tám hay hai mươi tám tuổi nữa đâu? Ông chú ba mươi tám tuổi rồi đó, một người đàn ông sắp bốn mươi tuổi, không thể sống một cuộc sống thất bại như thế được.

Trong đêm yên tĩnh, một bài hát tiếng Quảng Đông thu hút anh, có lẽ là mấy năm trước đây anh đã từng nghe, nhưng mà không nhớ tên bài hát đó, chỉ là chuỗi lời bài hát đó cứ bay vào tai anh, trong lòng Lăng Lệ càng dâng trào niềm cảm xúc, “Anh chỉ nhớ rằng, niềm vui như tia chớp, trong giấc mơ với vô số bữa tiệc vui vẻ, nếu như ngày mai, rồi không có ngày mai, không cần nhớ đến khuyết điểm trong tình yêu…”. Lần tìm nơi phát ra tiếng nhạc, là một tiệm bánh còn chưa đóng cửa, mặt tiền, cửa sổ của tiệm bánh được trang trí bằng đèn nhấp nháy đủ màu sắc, huyền ảo như thế giới cổ tích, chưa kể đến phía bên trong cửa sổ còn bày đủ các kiểu bánh ngọt, đẹp đến nỗi làm người ta hoa mắt.

Là một bác sĩ khoa Nội tiết, cho nên so với những người bình thường, anh càng hiểu rõ hơn sự nguy hiểm của đồ ngọt, yêu quý cuộc sống, tránh xa đồ ngọt, đây gần như là quan niệm sống của Lăng Lệ. Có điều đêm nay, Lăng Lệ quyết định phá lệ, anh phát hiện ra rằng cần phải cứu rỗi cuộc sống của mình bằng những thứ đẹp đẽ và mềm mại này, không thể cưỡng lại được, đầu dán vào cửa kính, say sưa thưởng thức những món bánh ngọt mà bình thường không bao giờ lọt vào tầm mắt của anh, chiếc mũi của Lăng Lệ vẹo qua một bên khi áp mặt vào cửa kính, anh cho rằng mình cần có ngay một ly cà phê đen, rồi chọn thêm vài miếng bánh ngọt, sandwich nữa. Sau đó, khi đang chìm đắm giữa không gian có đủ kiểu màu sắc tươi mới, anh bắt gặp một gương mặt hiền lành, có duyên, rất ư là phụ nữ, trang điểm nhẹ nhàng, ánh mắt điềm tĩnh, nét mặt dịu dàng, rất hiếm khi nhìn thấy, mái tóc của cô đen bóng tự nhiên, không nhuộm màu mè. Họ nhìn nhau qua tấm kính và một cái bánh kem được trang trí với nhiều màu sắc tươi đẹp, họ cùng nở nụ cười một cách tự nhiên, miệng nói, “Là anh/cô?”. Thật không ngờ lại là người phụ nữ tên Giản Minh đã gặp vô số lần trên xe buýt.

Giản Minh cũng cảm thấy rất bất ngờ, ngoài cánh cửa bằng kính của tiệm bánh có một người đàn ông đang dán sát người vào đó, cô nghĩ rằng con trai mười hai tuổi trở lên sẽ không còn mê mẩn món bánh kem nữa chứ, vấn đề nằm ở chỗ anh ấy còn là một bác sĩ, trời ơi, món ăn tội lỗi như bánh kem đây mà cũng có sức hấp dẫn đối với bác sĩ sao? Cô giơ tay lên ra hiệu, hỏi bác sĩ có muốn vào trong tiệm bánh không? Vốn nghĩ rằng bác sĩ sẽ từ chối, nào ngờ anh cười hỉ hả bước vào, đứng trước Giản Minh, cảm thấy vui mừng, giống như Tôn Ngộ Không nhìn thấy Hồng Hài Nhi đã lâu không gặp ở Tử Trúc Lâm, “Không ngờ lại là cô, cô làm việc ở đây à?!”. Bây giờ Lăng Lệ đã không còn ngạc nhiên vì sao trên người Giản Minh luôn có mùi bơ sữa, càng không còn cảm thấy ngạc nhiên tại sao mỗi lần gặp cô ấy trên chuyến xe đêm, trong tay cô ấy đều cầm hộp bánh kem, hóa ra cô ấy làm việc ở tiệm bánh cách bệnh viện nơi anh làm việc chỉ một bến xe buýt. Xoa xoa hai tay vào nhau, “Vẫn chưa đến giờ đóng cửa phải không?”. Không đợi Giản Minh trả lời, anh liền quay đầu lại nhìn tấm biển báo thời gian mở cửa treo trên cánh cửa ra vào, xác định rõ ràng thời gian đóng cửa là chín giờ, tiếc rẻ nói, “Ồ, đến giờ nghỉ của mọi người rồi.”

“Vẫn còn thời gian lấy một phần mang về cho anh.” Giản Minh bước về phía tủ kính, “Anh muốn ăn gì?”.

“Chà…”, Lăng Lệ nhìn những chiếc bánh lung linh trong tủ kính trước mắt, nhất thời không biết nên chọn loại nào.

“Nếu không, để tôi giúp anh nhé?”.

Lăng Lệ gật đầu rất mạnh, “Ờ, được, được”.

Giản Minh nói với nhân viên đang thu dọn đồ đạc, “Giúp chị giói một phần mang về trước đã, bánh tart kem xốp, bánh tart mứt trái cây, bánh sandwich cá ngừ, cà phê…”. Nói xong định đi tắt nhạc, Lăng Lệ yêu cầu, “Có thể nghe hết bài hát này không? Bài này nghe cũng được.”

Giản Minh bật cười, “Bài hát cũ thế này mà anh cũng thích sao? Bài hát trong một bộ phim của Hồng Kông cách đây lâu lắm rồi, ‘Ái Quân Như Mộng’, với dàn diễn viên Mai Lan Phương, Lưu Đức Hoa, Ngô Quân Như.” Cô cởi tạp dề ra, thu dọn sách và túi của mình, giống như đang than thở, “À, lúc đó Mai Diễm Phương còn sống.” Điều mà cô không nói ra là, lúc ấy cô đi xem bộ phim đó cùng La Thế Triết, bây giờ xem ra cũng giống như thế thật, yêu người như một giấc mộng.

Lăng Lệ nói tiếp, “Ồ, có một bộ phim như thế à?”. Trừ phi quá nhàm chán, anh chẳng bao giờ xem phim hay xem tivi, hôm nay đơn thuần chỉ vì bị thu hút bởi câu hát đó. Nhìn theo bóng dáng bận rộn của Giản Minh, bộ đồng phục màu vàng chanh, tạp dề và khăn đầu bếp màu hồng đào, Lăng Lệ cảm thấy cô mặc chiếc áo khoác có mũ màu trắng kem đẹp hơn, ngày hôm ấy khi cho anh mượn tiền, chiếc áo mặc trên người lúc ấy nhìn có vẻ giản dị, gọn gàng, trong sáng.

Giản Minh đã sắp xếp xong mọi thứ, phần mang về của anh cũng đi lấy xong, cô mới đi tắt nhạc, một giọng ca nữ nghe có chút ai oán vang vọng bên tai, “Không dám mộng tưởng, được người khác ái mộ, nhưng ít nhất có thể bay bổng với điệu múa, giấc mộng đẹp trở thành sự thật, giấc mộng đẹp tan thành mây khói, dù thật hay giả vẫn nâng bước chân…”. Cô không đợi hát xong, nhấn mạnh nút tắt. Quay người lại nhìn thấy Lăng Lệ đứng trước quầy thu ngân rút ví tiền ra, Giản Minh lắc đầu, nhướn miệng cười.

Nguồn ebooks: https://www.luv-ebook.com

Nhân viên đứng bên cạnh nói xen vào, “Chị Minh đã trả tiền rồi.”

Lăng Lệ ngại ngùng, “Như thế coi sao được? Để tôi trả tiền lại cho cô.”

“Không cần đâu.” Giản Minh mặc áo khoác vào đi ra khỏi tiệm bánh, sau đó trêu đùa Lăng Lệ, “Trừ phi anh chê tôi mời ít quá.”

Thấy Giản Minh hào phóng và cởi mở như vậy, Lăng Lệ cũng đành từ bỏ ý định đó, cầm lấy túi đi theo Giản Minh, trả lời cô, “Đúng là có hơi ít một chút, nhưng nể tình cô là phụ nữ, cho qua.”