Bệnh Tình Yêu

Chương 52

Anh trai quay phim đứng bên cạnh hùa theo, “Đúng rồi, em cứ nói ra, để bọn tôi giúp cho”, rồi giúp Thế Hoa kéo Giản Minh lại.

Một bên muốn đi, một bên giữ lại, Giản Minh vừa giằng co, vừa lo lắng đến nỗi toát cả mồ hôi, nếu còn giằng co như thế này nữa, nhất định sẽ bị Lăng Lệ phát hiện ra, cô trốn tránh anh vất vả như vậy, làm sao có thể biến thành công dã tràng được? Trả lời tùy tiện với Thế Hoa, “Để lần sau rồi giúp, lần này thôi vậy.”

Thấy Giản Minh ấp úng không rõ ràng thế này, hơn nữa thái độ lại thay đổi liên tục, Thế Hoa càng không buông tay, sốt ruột, “Rốt cuộc là có chuyện gì?”, giọng nói rất lớn.

Giản Minh bằng giá nào cũng phải đi, quyết định không làm hỏng buổi phỏng vấn của Thế Hoa, cúi người ôm trước ngực, “Ồ, không phải, chị bị đau dạ dày, đau quá…”.

Lăng Lệ đang đợi phóng viên, hỏi về tình hình của Giản Minh là nhiệm vụ cấp bách trước mắt, có điều, trong công việc anh vẫn luôn rất nghiêm túc, chưa biết phóng viên sẽ phỏng vấn những nội dung gì, lấy giấy bút ra tóm lược trước những nội dung chủ yếu. Vốn dĩ là như thế, có nên kỳ vọng gì về những phóng viên ngoài ngành hỏi những câu hỏi mang tính kĩ thuật hay không? Anh làm việc chăm chú, trong lòng rất kỳ vọng và rất hy vọng, ngoài ra còn yêu cầu nhân viên phục vụ của nhà hàng tìm và mở bài hát Eyes on me mà Giản Minh thích nhất. Giọng hát trong veo như thủy tinh, cuối cùng cũng đã có thể xoa dịu những dây thần kinh đang đau âm ỉ trong những tháng ngày lo lắng và bất an gần đây của anh. Đang cúi đầu suy nghĩ, hình như Lăng Lệ nghe thấy tiếng nói của Giản Minh, ngước mắt lên, liền nhìn thấy cô gái đó, ôi… thật sự là cô ấy, một em Lâm từ trên trời rơi xuống, trong giai điệu và thời khắc tuyệt đẹp, cuối cùng, cũng đã gặp nhau, eyes on me.

Giản Minh mặc một chiếc đầm nền trắng bông hồng xanh, dài đến đầu gối, chính là màu hoa được kết hợp hài hòa giữa những kiểu màu hoa xanh truyền thống. Trên thân váy chỗ tập trung nhiều hoa nhất được thiết kế thành hình cánh hoa, cô dùng một chiếc thắt lưng màu xanh đậm, làm Giản Minh trông càng yểu điệu, thanh thoát hiếm có hơn ngày thường, cô khoác một chiếc áo khoác màu xanh đậm rất vừa vặn, từ trên xuống dưới không hề có thêm loại phục sức nào nữa, mái tóc đen mượt được cột gọn gàng sau đầu, mấy sợi tóc con rơi xuống trước trán, phóng khoáng tự nhiên, đi giày cao gót, đôi chân trần thon dài xinh xắn, Lăng Lệ khẽ kêu lên trong lòng, quá xinh đẹp! Nhã nhặn và không chói lóa, phối màu xanh được long lanh như vậy, có lẽ chỉ có một mình Giản Minh thôi nhỉ? Anh hân hoan đứng dậy, biết ngay mà tìm được La Thế Hoa thì sẽ tìm thấy cô. Có điều, cô đang giằng co với một người đàn ông và một người phụ nữ, tại sao mặt mũi lại đỏ gay lên thế kia? Lăng Lệ bước về phía trước, nghe thấy tiếng Giản Minh thở hổn hển, “Á, không được, chị đau dạ dày.” Không hề do dự, anh đỡ lấy vai cô từ phía sau, tiện đó kéo cô ra khỏi bàn tay của người phụ nữ lạ mặt, “Giản Minh, sao thế?”.

Ý thức được mình đã rơi vào vòng tay mạnh mẽ quen thuộc, ấm áp, cảm nhận được mùi thuốc sát trùng nhè nhẹ quen thuộc, làm người ta nhớ đến sinh lão bệnh tử, cảm nhận được tiếng nói quen thuộc nhưng có chút khàn khàn sau lưng… Thế là xong! Cả người Giản Minh cứng đờ, chỉ cảm thấy, giá như mình có thể ngất đi hoặc chết giả một chút thì hay biết mấy.

“Em đau dạ dày à?”, Lăng Lệ chỉ lo nhìn Giản Minh, quay người cô lại, nhìn thấy khuôn mặt đỏ gay của cô trở nên trắng bệch trong tức khắc, lo lắng, “Đau thế nào?”.

Giản Minh nhìn khuôn mặt quen thuộc được ngọn gió xuân thổi đến đây, đầu óc gần như không tỉnh táo, miễn cưỡng sử dụng nốt chút tư duy vẫn được coi như tỉnh táo, lúng búng, “Không, không, không đau nữa.”

“Tại sao lại không đau nữa?”, Lăng Lệ không hiểu, “Em không sao thật chứ?”.

Giản Minh lắc đầu, sợ đến nỗi chỉ biết nói mấy từ kia, “Không, không, không đau nữa.” Cô phải xử lý tình huống này như thế nào đây? Phải tìm ra cái cớ gì đó chứ? Cứ nói là, cứ nói là…

“Cuối cùng cũng đã tìm được em.” Lăng Lệ vẫn dáng vẻ đó, hơi cúi người xuống, đôi mắt đối diện với mắt của Giản Minh, “Cho dù em đã đi đâu, lần này, anh nhất định sẽ không để mất em.” Anh cười, khuôn mặt giãn ra, lộ ra hàm răng trắng đều, hệt như ánh sáng lọt qua các tầng mây, chiếu vào mắt người ta, ghé sát vào Giản Minh, “Gặp được em thật tốt.” Đôi môi anh nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt cô.

Một chút nóng bỏng trên đôi môi đó của Lăng Lệ, gần như đã đi xuyên qua da cô kí©ɧ ŧɧí©ɧ vào dây thần kinh của cô ngay tức khắc, cũng không biết là khổ sở, hay phẫn nộ, hay tủi thân, hoặc lại có thể là hưng phấn và kích động, tóm lại là rối thành một mớ, đầu óc cô mơ màng, đứng yên tựa khúc gỗ, nghĩ rằng, tại sao anh có thể như thế này, giống như chưa xảy ra chuyện gì với vợ cũ vậy? Hình như không phải đến xem mắt? Sao giống như đến chỗ hẹn chỉ sau một đêm vậy?

“Được rồi, không việc gì nữa đâu.” Lăng Lệ như cảm nhận được sự hụt hẫng trong lòng Giản Minh, an ui, như dỗ dành một cô bé, “Có anh ở đây mà.”

Giản Minh cứng lưỡi không nói lên lời, vấn đề gay go nhất bây giờ chính là bởi vì anh đang ở đây, đúng không nào? Không nói ra được…

Lăng Lệ tự động cầm lấy tay Giản Minh, lúc này mới nói chuyện với cô gái đứng bên cạnh, “Xin hỏi, cô là…”. Ngay lập tức tỉnh ngộ, “La Thế Hoa phải không? Chào cô La, tôi là Lăng Lệ, hôm nay nhận lời mời đến đây phỏng vấn. Có điều, tôi đến đây chủ yếu là vì Giản Minh. Cô còn nhớ không? Trước Tết, tôi có gọi điện thoại cho cô, hỏi xin điện thoại của Giản Minh và địa chỉ nhà cha mẹ ruột cô ấy…”.

La Thế Hoa liếc nhìn Giản Minh, rồi lại liếc nhìn sang Lăng Lệ, nhìn suốt mấy lần liền, khó hiểu được suy nghĩ của cô qua sắc mặt, chỉ một câu, “Hẹn vào buổi phỏng vấn khi khác.” Rồi đưa mắt ra hiệu với anh chàng quay phim, hai người cùng quay lưng bỏ đi.

Giản Minh lo lắng, cầu cứu, “Thế Hoa? Thế Hoa?!”. Thế Hoa không trả lời cô, chỉ quay lưng lại với cô, lần này chết thật rồi, Giản Minh trừng mắt nhìn Lăng Lệ, lại bị rơi vào trong tay anh rồi.

“Nào, vào đi, chúng ta cùng ăn cơm.” Lăng Lệ nắm tay Giản Minh, kéo cô vào trong nhà hàng.

Giản Minh không chịu, vùng thoát ra khỏi anh, “Em còn có việc rất quan trọng phải làm.” Vội vàng trốn chạy ra khỏi nhà hàng, sau lưng cô, Lăng Lệ gọi thế nào cô cũng không dừng chân.

Lăng Lệ đuổi theo ra ngoài Quân Duyệt, chặn người ta lại, “Giản Minh, việc của em quan trọng đến mức nào? Thế anh thì sao? Anh là người vô công rồi nghề sao? Cho nên, khi em muốn mất tích, tại sao không cho anh cơ hội nào đã biến mất?”.

Giản Minh quay mặt qua một bên, không thèm nhìn Lăng Lệ, cô cứ ngỡ rằng cô đã có thể luyện đến cảnh giới việc gì cũng không sợ, bão tố chông gai đều có thể chống đỡ lại được, nhưng hóa ra, cô sợ gặp lại anh, việc này tại sao lại khó chống đỡ như vậy? Nghe Lăng Lệ hỏi, “Tại sao?” Giản Minh căng thẳng, khổ sở suy nghĩ, phải nghĩ ra một lý do gì đó cho qua chuyện chứ, chắc chắn không được nhắc đến việc nhìn thấy anh và vợ cũ hôn nhau, cứ nói thế chẳng phải cô để bụng chuyện đó sao, sẽ bị lòi đuôi ra mất, cũng không được nhắc đến… Ủa? Phát giác ra Lăng Lệ đã cầm lấy túi xách của cô, “Anh làm gì thế?”

“Tìm di động của em.” Lăng Lệ mở điện thoại của cô ra, lấy máy cô gọi vào máy anh, sau đó nhập tên “Anh Lệ” vào trong máy cô, nói, “Không biết em có đổi số nữa hay không, có điều, trước khi em chưa đổi, có cái này thể nào cũng tìm được em.” Lại hỏi Giản Minh, “Em ở đâu?”. Giản Minh vẫn quay đầu đi, không trả lời, Lăng Lệ nhẹ nhàng nói, “Nhà của anh rộng lắm, có cần chuyển về ở cùng không?”.

Giản Minh cảm thấy không thể nào nói chuyện được, thật sự, với lập trường, thân phận và cả tình trạng hiện nay của cô, không thể nào nói được điều gì.

Hít một hơi, cô nói, “Bác sĩ Lăng, không phải em mất tích, cũng không phải cố ý không liên lạc với anh. Ít nhất là, không phải xin nghỉ việc vì anh, cũng không phải chuyển nhà là vì anh, chỉ là vừa đúng đến lúc hết hợp đồng, tiếp đó lại đến nghỉ Tết, La Thế Triết đi theo cha vợ qua Mỹ, em phải qua đó chăm sóc Đông Đông. Máy di động của em bị Đông Đông làm rớt vào toilet, ngày hôm sau khi đi mua di động, mấy nhân viên giới thiệu những ưu đãi hiện có, tiện đó em đổi số luôn, anh thấy đấy, không phải em đổi số vì anh đâu. Nói tóm lại, tất cả những việc này không liên quan gì đến anh. Vốn dĩ định ngày hôm sau sẽ nói với anh một tiếng, có điều Đông Đông đau răng, lại bị đau bụng, tìm anh lại không thấy, chờ rồi lại chờ, sau đó chờ đến nỗi chẳng còn cảm giác gì nữa. Cảm thấy…”. Giản Minh cố gắng lấy lại tinh thần, nói lưu loát, “Cảm thấy, em và anh không hợp, còn về việc vì sao không hợp, chắc là vì chưa có tình cảm. Thực ra chúng ta vẫn chưa đến mức phải ở cùng với nhau, buổi tối em hẹn anh đi ăn cơm đó, cũng chưa trả lời anh điều gì, em có nói là để cho em suy nghĩ một chút. Bây giờ, em suy nghĩ xong rồi, câu trả lời cho anh là, không được.” Giản Minh giằng lại túi xách và điện thoại của mình trong tay Lăng Lệ, “Việc chỉ có thế thôi, em không biết anh đi tìm em khắp nơi, thật sự xin lỗi anh, mang tới cho anh nhiều phiền toái như thế, cần nói gì cũng đã nói xong rồi, chúng ta không nợ nần gì nhau, em đi đây.”