Dư ăm trước đó vẫn chưa hết hẳn, vừa cười vừa nói, “Trước khi đến đây em đã dùng rồi, em có ăn trước một ít rồi.”
Kế hoạch của Lăng Lệ tối nay rất cặn kẽ, “Không sao đâu, em có thể ăn nhiều vào một chút, lát nữa chúng ta đi xe đến bên bờ hồ, ở đó rất gần bệnh viện, chúng ta đi dạo, sau đó tiễn em về.”
“Dạ.” Giản Minh mỉm cười trả lời một tiếng, nhìn mấy món ăn trên bàn, ngoài món thịt bò kho tàu ra, còn có món cá chẽm chưng tương, cải bẹ xào tôm nõn, súp sò điệp sữa tươi, canh măng sợi. Nhìn thấy Lăng Lệ chỉ uống bia, cô khôi phục lại phong độ cần có của chủ tiệc, “Đừng tiết kiệm tiền cho em, gọi một chai rượu vang đi.”
Lăng Lệ rót cho Giản Minh một chút bia, cố ý trêu cô, “Không được, uống rượu nhiều quá sẽ làm càn.” Lúc nãy khó khăn lắm Giản Minh mới thôi không cười, kết quả bây giờ lại cười tiếp, Lăng Lệ biết, cô cười cái tin nhắn dở hơi của anh sau khi uống rượu đó, thực ra, ý của anh không chỉ là điều đó, đành phải đợi cô nương kia cười xong mới nói chuyện nghiêm chỉnh, “Thế nào rồi? Đã biết rồi, đã hiểu rõ rồi chứ? Phải trả lời cho anh một câu chứ nhỉ?”
Giản Minh nếm một miếng thịt bò, cảm giác rất hài lòng, nhất thời không hiểu ý anh, “Câu gì chứ?”
Rồi cô cũng ép cho Lăng Lệ cuống lên, “Giản Minh, anh sẽ không tùy tiện gửi kiểu tin nhắn đó cho người khác, cũng không vô duyên vô cớ tìm đủ cơ hội để mỗi ngày được đi qua một phòng bệnh nào đó, cũng sẽ không tùy tiện…”
“Để em suy nghĩ thêm đã, được không?”, Giản Minh lần đầu tiên thấy Lăng Lệ phát hoảng lên như vậy, anh nhíu mày, trong ánh mắt có chút gì đó lo âu, làm Giản Minh muốn cố chấp suy nghĩ thêm vài ngày cũng không được, “Em suy nghĩ không lâu lắm đâu, mấy ngày thôi.” Nhìn thấy ánh mắt sau cặp kính của Lăng Lệ, Giản Minh mềm lòng thêm một chút, “Xin lỗi anh, ngày mai em sẽ trả lời anh.”
“Ngày mai, nói lời phải giữ lấy lời.”
“Ngày mai.”
Lăng Lệ tạm thời tha cho cô, chạm ly bia vào cốc của cô, “Vì hiện tại và ngày mai.”
Giản Minh uống một ngum bia, khi ăn, nghe Lăng Lệ nói một câu, “Mặc dù không phải đến sớm nhất, nhưng bắt buộc phải đi đến cuối cùng.” Ánh mắt của cô bất giác ngừng trên bàn tay của Lăng Lệ, nhẫn cưới trên ngón tay áp út tượng trưng cho sự gắn kết đến cuối đời cho dù phải trải qua bao nhiêu giông tố, vẫn còn đó. Gắp một miếng thịt bò cho Lăng Lệ, “Em ăn thấy cũng ngon, anh nếm thử một chút xem sao.”
Lăng Lệ chậm rãi thưởng thức, “Rất ngon, thời gian nấu vừa đủ, chỉ có điều cho hơi nhiều gia vị. Đợi qua mồng hai Tết, anh sẽ tháo ra.”
“Hả?”, kiểu nhảy tone này, Giản Minh ngạc nhiên hỏi, “Ăn thịt bò đến mồng hai Tết ư?”
“Không phải, là cái nhẫn.” Ngón tay đeo nhẫn của Lăng Lệ lắc lư trước mắt Giản Minh, “Anh và Phương Nam tổ chức đám cưới vào ngày mồng hai Tết, mồng hai Tết hàng năm là ngày kỉ niệm đám cưới của bọn anh. Anh ly hôn chưa được bao lâu, không phải chưa dứt lòng được, chỉ là có nhiều khi, ở nhà một mình, vẫn còn hay nhớ về những ngày tháng trước đây, vốn định lên kế hoạch cho mình, cho bản thân mình một thời gian để thích ứng, đợi ra Tết, anh sẽ đi xem mắt theo sự dẫn dắt của mấy bà cô nhiều chuyện, có điều, may quá, gặp được em rồi.”
Giản Minh thắc mắc, “Tại sao lại ly hôn?”
“Sau khi cưới, dần dần phát hiện ra quan điểm sống của bọn anh khác xa nhau quá, có thể là vì điều đó, cô ấy không hài lòng về anh, cho nên nɠɵạı ŧìиɧ. Có lẽ phần nhiều do anh không tốt.” Anh múc một muỗng tôm cho Giản Minh, “Em ăn thử cái này đi. Đúng rồi, nếu như em để ý, bây giờ anh sẽ tháo ra ngay.” Lăng Lệ có chút ngại ngùng, “Thực tình mà nói, anh đúng là quá đáng, vừa yêu cầu em trả lời cho anh, lại còn đeo cả nhẫn cưới.”
“Không sao đâu, em có thể chấp nhận được.” Giản Minh ăn tiếp, lẩm bẩm một câu, “Nói không chừng, em cũng đã gặp được một anh hùng.”
“Cái gì?”, Lăng Lệ nghe không rõ.
Giản Minh che đậy, “Em nói em ngốc quá, mấy người trong khoa anh hình như đều động viên anh đến hỏi em câu nói đó, kết quả là em cứ ngốc nghếch không chịu hiểu, em cứ nghĩ rằng mấy người trong khoa anh điên hết rồi, khích lệ người khác nɠɵạı ŧìиɧ.”
“Không phải là em ngốc, chỉ là em hơi thiếu chút tự tin thôi.” Bàn tay của Lăng Lệ vuốt vuốt mái tóc cột cao như đuôi ngựa của Giản Minh, “Có điều, anh hứa rằng, mọi thứ chắc chắn sẽ tốt đẹp hơn.”
Giản Minh chủ động nâng ly chạm cốc bia với anh, “Em cũng tin rằng, mọi thứ chắc chắn sẽ tốt đẹp hơn. Có một ngày, em sẽ…”
Buổi tối mùa đông, chạy đến bên bờ hồ đi dạo chưa chắc đã là một ý tưởng tốt, nhưng được cái vắng người, không có gió, bầu không khí trong lành, lạnh lẽo, ánh đèn phản chiếu trên mặt hồ, sóng nước dập dờn lung linh, khung cảnh này làm Lăng Lệ cảm thấy vô cùng hài lòng, là một địa điểm tốt để có thể dốc bầu tâm sự. Lăng Lệ xách túi quà tặng cho Giản Minh, hộp sô-cô-la lại ở trong tay Giản Minh, mục tiêu của cô là chỉ ăn một miếng nhỏ thôi, Lăng Lệ giở trò trêu chọc, “Lúc nãy có người thề thốt vô cùng thành khẩn, có một ngày tôi sẽ chẳng sợ gì cả, không sợ thì cứ ăn đi.” Nhìn thấy Giản Minh lên cơn bất cần đời, định ăn như hổ đói, anh lại vội vàng nói, “Sợ một chút đi, chúng ta không cần phải đạt tới lý tưởng trong vòng một ngày đâu, ăn một miếng nhỏ là được rồi.” Giản Minh nghe theo lời anh, cắn một miếng nhỏ, ngây ngất, “Ngon quá đi.” Dáng vẻ thèm thuồng của cô làm cho Lăng Lệ không nín được cười, vộ vàng cất sô-cô-la đi, dặn dò, “Phải giữ lại cho Đông Đông.”
Giản Minh chỉ cười, tối hôm nay cô cười quá nhiều, nhìn thấy tâm trạng cô gái này đang vui vẻ, Lăng Lệ thương lượng, “Tiền mời cơm lúc nãy để anh trả lại cho em được không?” Anh than thở, “Em cũng xảo quyệt quá đấy, gửi tiền trước ở quầy thu ngân.”
Giản Minh vẫn chỉ mỉm cười, nụ cười của cô nhuốm mùi sô-cô-la, “Anh thấy em có thành ý mời anh ăn cơm chưa?”
Lăng Lệ vẫn so đo, “Mặc dù anh không phải là người giàu có, nhưng bình thường ra ngoài ăn cơm, rất ít khi để phụ nữ phải trả tiền.”
Nụ cười của Giản Minh vẫn ngọt ngào, “Được rồi được rồi, đừng suy nghĩ về việc này nữa được không?”
Cô gái này có gì đó không được bình thường lắm thì phải, chắc không phải trúng chưởng Tam tiếu tiêu dao tán[1] chứ nhỉ, sao cứ cười mãi vậy? Lăng Lệ không nhịn được, cúi người ghé sát Giản Minh, nâng cằm cô lên tỉ mỉ quan sát, “Em không sao chứ? Tâm trạng thật sự vui vẻ đến vậy sao? Hay là, hay là em say rồi?”
[1] Tam tiếu tiêu dao tán: Một loại chất độc không mùi, không màu của lão quái Đinh Xuân Thu, phái Tinh Tú, kẻ nào trúng độc sẽ cười lên ba lần rồi chết.
Giản Minh ra sức gật đầu, đuôi ngựa sau đầu đung đưa, “Em rất tỉnh táo, biết anh nói gì, chỉ có điều mỗi lần uống rượu xong đều như thế, cho dù chỉ uống một chút xíu thôi.” Cô đưa tay lên ra hiệu giải thích từ “một chút xíu”, tiện thể hất bàn tay của Lăng Lệ đang nâng cằm của cô ra, rất rất rất chân thật, trề môi, “Anh đừng có mà trêu em.”
Một Giản Minh như thế này, vừa đáng yêu vừa chân chất vừa điệu đà, Lăng Lệ giở trò, “Sau này nếu không có việc gì anh sẽ chuốc rượu em, một chút xíu thôi cũng được. Nào, kể cho em nghe một câu chuyện.” Anh kể sinh động như thật, “Có một lần, cũng vào khoảng thời gian này, anh và một người bạn cùng phòng học xong môn Giải phẫu, tan học quá muộn, trời đã tối, đi ngang một gốc cây trong vườn trường, ngửi thấy mùi gì đó thật hôi, liền hỏi bạn mình xem có phải nó vừa đánh rắm không, hắn nói không, đồng thời hỏi ngược lại xem anh có đánh rắm không, anh cũng nói rằng không, bọn anh tranh cái về đến tận ký túc xá, trước khi đi ngủ vẫn còn cãi nhau, người bạn cùng phòng thề rằng không phải nó, anh cũng thề rằng không phải anh, sau này nghe người ta nói, có một anh chàng thắt cổ tự tử trên gốc cây đó, bởi vì bạn gái của anh ta chết rồi, mà anh chàng đó lại hay đánh rắm…”
Bờ hồ đã vào đêm, những cô gái nghe kể chuyện này, chắc là không giống Giản Minh bây giờ nhỉ? Cô cười nghiêng cười ngả, Lăng Lệ rất không cam tâm, “Này, tiểu thư, đây là một câu chuyện ma mà…”