Bệnh Tình Yêu

Chương 40

©STENT

Giản Minh suy nghĩ mãi mà vẫn không hiểu được, điện thoại đổ chuông, số điện thoại hiển thị trên màn hình là số điện thoại bàn của thành phố này, Giản Minh hỏi, “Xin hỏi ai ở đầu dây ạ?”

Giọng nói của Lăng Lệ, “Là anh.” Sau đó nói tiếp một câu ngớ ngẩn, “Xem ra phải dùng điện thoại bàn, gọi bằng điện thoại di động em không thèm nhấc máy.”

Giản Minh cảm thấy vô cùng khó hiểu, “Cái gì cơ?”

Lăng Lệ ngập ngừng, cố gắng kiếm chuyện để nói, “Không có gì, chỉ là muốn nói với em một tiếng, ông Tô sắp phải ra viện rồi, ông cụ sẽ đi Mỹ để chữa bệnh.”

“À, La Thế Triết có nói với em.” Ngón tay của Giản Minh sờ lên mấy con ếch xanh trên túi chườm nóng, “Anh ta và Tô Mạn sẽ đi cùng, em phải chăm sóc Đông Đông một khoảng thời gian. Đúng rồi, bệnh tình của ông Tô thế nào rồi? Có còn nguy hiểm nữa không?”

”Ừ, chức năng của tim gần như tê liệt, không thể cung cấp đủ lượng máu và dưỡng khí cho nội tạng, chức năng thận cũng suy yếu, ngoài ra còn có triệu chứng của phù phổi cấp.”

”Không còn cách nào khác sao?”, giọng nói của Giản Minh có chút tiếc nuối.

“Bọn anh cảm thấy cơ hội không lớn lắm, nhưng mà người nhà của ông ấy cho rằng không nên dễ dàng buông xuôi như thế, đang liên lạc với bệnh viện bên Mỹ, đưa ông ấy qua đó, để xem thử có thể tiến hành phẫu thuật thay tim hoặc thận hay không.”

“Đến Mỹ chắc sẽ chữa khỏi phải không?”

“Theo như tình hình sức khỏe của ông Tô, có lẽ sẽ không chịu đựng được cuộc phẫu thuật đó. Thực ra…”, Lăng Lệ định nói gì đó nhưng lại thôi.

“Thực ra thế nào?”

”Thực ra vào lúc này rồi, nên đón ông về nhà, để ông được sống trong một không gian quen thuộc, cùng ông đi hết khoảng thời gian cuối cùng của cuộc đời. Ở bệnh viện, cuối cùng ông cụ sẽ tắt thở trong phòng ICU lạnh lẽo, lúc lâm chung, xung quanh đều là những bác sĩ lạ mặt, quan tâm đến các cơ quan nội tạng trong cơ thể ông hơn là quan tâm đến linh hồn của ông.”

Vị bác sĩ này… lại làm Giản Minh muốn khóc, cô vội vàng dừng tại đây, Giản Minh nói mấy câu để kết thúc cuộc nói chuyện, “Cảm ơn túi chườm nóng của anh, mặc dù em cảm thấy không cần thiết lắm, có điều, cảm ơn anh!”

“Chỉ thế thôi à, em không có việc gì nói với anh cả sao?”

Việc gì là sao? Thêm một việc chi bằng bớt đi một việc, Giản Minh ước rằng chưa từng xảy ra chuyện gì, kiên quyết, “Không có.”

Hình như anh thở dài phía bên kia điện thoại, “Giản Minh, em đối xử với anh lúc lạnh nhạt, lúc hồ hởi, hay ho lắm sao?”

Giản Minh kêu oan, “Làm gì có.”

Lăng Lệ quả quyết, “Chắc chắn em là như thế.”

Giản Minh không thể nào giải thích được, sự ấm ức tích tụ mấy ngày hôm nay có cơ hội bộc phát, “Đúng vậy, bệnh viện là địa bàn của anh mà, anh nói có tức là có, anh nói không có tức là không có, bây giờ anh nói mặt trăng là nhà của anh, ai dám nói không phải?”

Lăng Lệ không lên tiếng, một lúc sau, khi Giản Minh nghi ngờ không biết anh đã cúp máy hay chưa, giọng nói êm dịu của Lăng Lệ mới vọng đến, “Bây giờ, anh chỉ cách em đúng hai phòng bệnh, mấy bức tường, nhưng để gặp được em, em có biết rằng, mỗi ngày anh phải đi qua phòng em bao nhiêu lần không?”

Giản Minh không kiềm chế được, rốt cuộc nước mắt vẫn tuôn ra, cô không cố ý, nhưng mà vị bác sĩ này, thật sự rất có năng khiếu đó, mỗi lần đều làm cho cô khóc, cô khóc, cho dù có cách hai phòng bệnh và mấy bức tường, bác sĩ cũng nhận ra, “Anh xin lỗi, đừng khóc nữa.”

Giản Minh khóa máy di động, vội vàng bước về phía cửa ra vào, đóng cửa lại, khóa luôn! Cô trượt người xuống theo cánh cửa, nước mắt ướt đẫm cả khuôn mặt, bây giờ, anh không thể nhìn thấy cô rồi chứ?

Giản Minh nhận được điện thoại của cơ sở chính, nhắc nhở cô vô cùng khách sao, kỳ nghỉ của Giản Minh quá dài, hơn nữa, điều kiện cơ bản tuyển người của họ là nhân viên làm việc phải đủ sức khỏe. Giản Minh biết rằng, cô đã mất công việc này. Theo kế hoạch ban đầu là đợi đến khi thi xong có chứng chỉ hành nghề mới xin nghỉ việc, có điều bây giờ Giản Minh cũng đã nghĩ thông suốt rồi, trên thế giới này, mọi việc đâu thể nào có thể diễn ra một cách suôn sẻ theo ý muốn của cô được phải không nào? Sau khi truyền thuốc xong, cô rời khỏi bệnh viện đến cơ sở chính làm thủ tục nghỉ việc, còn may chán, cơ sở chính còn phát thêm cho cô mấy tháng lương.

Quay trở về bệnh viện phải đi tàu điện ngầm, Giản Minh nghe được câu chuyện của hai người con gái ngồi cách cô một ghế, trong đó có một cô gái kể về chuyện bị một người đàn ông đã có vợ vô liêm sỉ theo đuổi, cô ấy kể chuyện đã xử lý việc này một cách ngon lành, gọn gàng như thế nào. Phương pháp rất đơn giản, mời người ta ăn cơm, yêu cầu người ta đưa vợ đến cùng để có cơ hội làm quen với nhau, anh ta liền cứng họng, sợ dây vào rắc rối, biết khó khăn mà rút lui.

Giản Minh cho rằng đây là một ý kiến hay, một người đàn ông có vợ vô liêm sỉ biết đường rút lui, một người đàn ông đã có vợ không vô liêm sỉ lắm chắc cũng biết mà rút lui chứ nhỉ? Ra khỏi bến tàu điện ngầm, đứng bên vệ đường, Giản Minh phải gọi điện thoại cho La Thế Hoa trước đã, “Nói cho chị nghe xem, có biết quán thịt bò kho tàu nào ngon không?” Một lần vô ý, cô nghe mấy cô y tá nói chuyện với nhau, Lăng Lệ thích ăn món thịt bò kho tàu.

Sau khi Thế Hoa nói địa điểm cho Giản Minh, hỏi sức khỏe Giản Minh thế nào rồi, cảm thấy rất áy náy, “Chị dâu, em nghe anh trai nói rồi, chị bị tiểu đường phải nằm viện, tiếc là đợt này em đi công tác quay mấy cảnh phim, không cách nào về thăm chị được, có điều tối nay em về rồi…”

Giản Minh không ngại ngùng đính chính lại, “Thế Hoa, chị không còn là chị dâu của em nữa rồi. Xin em sửa cách gọi lại dùm chị. Yên tâm đi, chị không sao cả, đợi em về đây, hai chị em mình nói chuyện sau…” Tắt máy. Một giây một phút không thể chậm trễ, gọi điện thoại tìm Lăng Lệ, gọi vào số điện thoại bàn anh từng gọi cho cô, “Vui lòng giúp tôi tìm phó chủ nhiệm Lăng.”

Giọng nói của người nghe vừa dịu dàng vừa ấm áp, “Giản Minh? Là anh đây.”

Giản Minh căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, “Dạ, bác sĩ Lăng.”

“Em ở đâu thế? Lại đi ra ngoài à? Ồn ào quá, nghe không rõ giọng em nói. Đúng rồi, em có mang theo ít kẹo theo người không đấy?”

Giản Minh rõ ràng đãi bôi cho xong chuyện, “Kẹo à, mang theo rồi mang theo rồi.” Nép vào tiệm hoa tươi bên đường, xốc lại tinh thần, “Bây giờ anh nghe rõ chưa? Bác sĩ Lăng, trước đây có nói mời anh ăn cơm, mấy ngày nay anh có thời gian không?”

Lăng Lệ vô cùng quyết đoán, “Có.”

“Tối ngày mai, được không ạ?”

“Không thành vấn đề.”

”Thế địa chỉ là thế này, anh ghi lại đi.” Giản Minh nói theo bản thảo viết trong đầu, “Nghe nói anh thích ăn nhất là món thịt bò kho tàu, em đã hỏi thăm một người bạn là phóng viên, tiệm này nấu món thịt bò kho tàu rất ngon, chi bằng anh đưa theo bà xã đến ăn luôn được không?” Chắc anh ta hiểu chứ nhỉ? Giản Minh nín thở chờ Lăng Lệ từ chối, sẽ trả lời những câu ví dụ như ngày mai bận việc này nọ…

Phía bên kia Lăng Lệ lặng đi hai giây, “Được thôi, ngày mai mấy giờ?”

Cánh tay ôm một bó hoa cẩm chướng buông thõng xuống, lắp bắp, “À, anh, thế anh, tùy anh thôi, xem mấy giờ thì anh đi đươc.”

Lăng Lệ bình tĩnh trả lời, “Năm giờ rưỡi đi.”

“Được.” Đến cả lời nói khách sáo nói tạm biệt Giản Minh cũng quên nói, tắt máy luôn, cầm điện thoại đứng ngơ ngẩn. Có nhân viên tiệm hoa đi đến, “Chị ơi, chị làm dập hai cành hoa của bọn em…”

Tại sao không phải là từ chối cơ chứ? Nếu như không từ chối, anh ta quá vô liêm sỉ hay là không vô liêm sỉ lắm nhỉ? Bây giờ làm thế nào đây? Giản Minh trằn trọc suy nghĩ cả một đêm cũng suy nghĩ không ra, gặp phải việc này, bộ não của cô hình như bị quá tải. Ôm tâm trạng gieo gió thì gặt bão trong lòng. Giản Minh nhận được thông báo xuất viện, bác sĩ Dương khi đi thăm bệnh nói rằng, “Ngày mai có thể ra viện rồi.”