Đang vẽ ra một viễn cảnh tươi đẹp như thế thì Mễ Lợi ân cần, “Phó chủ nhiệm Lăng, hết giờ làm rồi, tranh thủ về nhà nghỉ ngơi đi, thầy nhìn lại thầy đi, bỏ qua giờ ăn cơm, lưu lạc đến giờ này mới ngồi gặm bánh quy.”
Một sinh viên khác phụ họa theo, “Đúng rồi đó, bình thường thầy có bao giờ ăn bánh quy đâu.”
Lăng Lệ né tránh, “Ồ, lâu lâu ăn một lần cũng được.”
Mọi người đều khuyên, “Thầy về nhà đi, đừng đi lang thang đâu nữa, ở đây cũng chẳng có việc gì nữa.”
Lăng Lệ gần như đuối lý không nói vào đâu được nữa, vẫn ngoan cố nói tiếp, “Thì rảnh rỗi chẳng có việc gì làm.”
Mễ Lợi thật lòng muốn tốt cho sư phụ của mình, “Rảnh rỗi ở đâu cũng tốt hơn rảnh rỗi ở đây chứ, thầy ngửi cái mùi của hành lang này đi…”. Bên này, Mễ Lợi chưa nói hết, Đường Nhã Nghiên đã gọi điện thoại đến, “Ông Lăng này, tôi đã ngủ trưa dậy rồi đấy, ông còn bận rộn ở đó hả? Mau về nhà nghỉ ngơi đi, ông phải cho học sinh của ông cơ hội tự giải quyết vấn đề chứ, đừng có suốt ngày úm bọn nó như thế được không hả? Chà, tôi nói cho ông biết, hôm nay tôi gặp em gái của bà thím tôi, vừa du học bên châu u về, được lắm, ngày nào đó…”. Lăng Lệ giả ngây giả ngô bên điện thoại, “Cái gì? Chị nói cái gì? Tín hiệu không tốt, tôi dập máy đây.” Uống hết sữa trong ly, thở dài một hơi, thôi, dẹp thôi, mọi người quậy tưng bừng như thế này, chắc không thể nào tiếp cận mục tiêu được nữa.
Thật là tội nghiệp, đến thời gian đi ngang qua 106 một mình cũng không có nữa, Mễ Lợi cũng về luôn, “Phó chủ nhiệm Lăng, hai thầy trò mình cùng về đi.” Lăng Lệ biết chắc chắn rằng, người học trò cưng này của mình muốn ra về một cách chính đáng, nên mới bắt ép anh phải về nhà. Đi ngang qua 106 với Mễ Lợi, Giản Minh đang nói chuyện điện thoại, chào hỏi anh với Mễ Lợi bằng ánh mắt ấm áp, tiếp tục nói chuyện liên hồi với người gọi điện thoại, “Đông Đông, cha và dì Mạn đều không có nhà, con ở nhà với chị Phương phải ngoan nghe chưa, phải làm bài tập đầy đủ…’. Chết rồi, bông hoa hồng giấy kia vẫn chưa có cách nào để trả lại cho cô ấy.
Xuống dưới lầu, nhìn Mễ Lợi tranh luận nhảm nhí với Lăng Lệ và các bác sĩ khác, Lăng Lệ không thể nào không ôm hận trong lòng, cái cô Mễ Lợi xúi quẩy này, hai hôm trước không phải nói anh và Giản Minh rất đẹp đôi đó sao? Nói xong rồi quên mất chắc? Làm mai làm mối nửa chừng vậy thôi sao?
Để có thể ngủ được, Giản Minh đã chuẩn bị cho mình một cái khẩu trang, nhưng mà đeo nó vào thì không thở đựợc, không đeo thì chịu không nổi mùi hôi của hành lang này, thế nào cũng không được cả. Mà cụ bà giường bên cạnh vẫn chưa hết nhiễm trùng, lên cơn sốt cao, cũng lật qua lật lại ngủ không được, rên ư hử ư hử. Đêm hôm nay, quả thực là dài dằng dặc, không ngủ được chút nào.
Sáng sớm ra tìm bông hoa hồng giấy của Đông Đông tặng, nhưng lại không tìm thấy, Giản Minh suy nghĩ một lúc mới nhớ ra, đêm hôm trước Lăng Lệ cầm lấy xem, đoán rằng anh cũng quên trả. Tiêu rồi, một đồ vật nhỏ như thế, đối với cô là vật phẩm vô giá, nhưng đối với người ngoài lại chẳng có giá trị gì cả, chắc là bị bác sĩ Lăng quăng vào thùng rác mất rồi, Giản Minh đau khổ vò đầu, ái chà, cái tính đần độn này của cô, hết thuốc chữa rồi. Để cho mình không bị đần độn hơn nữa, Giản Minh gọi điện thoại về hỏi thăm cha mẹ, nhưng không để lộ tin tức ra, để cho cha mẹ biết trước bệnh tình của cô. Trong điện thoại cô nói dối rằng tất cả mọi thứ đều ổn cả, không cần cha mẹ phải lo lắng. Giấu được, tạm thời cứ giấu cái đã, qua khoảng thời gian này thôi là đến Tết rồi, đợi khi về thăm nhà rồi nói kĩ hơn về bệnh tình của mình.
Kiểm tra đường huyết như thường lệ, ăn sáng, đợi bác sĩ đến thăm bệnh. Sáng sớm hôm nay, Lăng Lệ đưa bác sĩ chủ trị Dương cùng đi thăm bệnh, căn cứ vào các chỉ số y tá ghi lại, đường huyết của Giản Minh cơ bản đã quay về chỉ số bình thường, đối với kết quả này, bác sĩ Dương chỉ ừ một tiếng, không có thái độ gì cả. Lăng Lệ lại nhìn Giản Minh bằng một ánh mắt đáng tin cậy và nụ cười ấm áp, “Rất tốt.” Anh gần gũi đến nỗi làm Giản Minh muốn hỏi về tăm tích của bông hoa hồng giấy. Có khả năng trong lòng nghĩ như thế làm vẻ mặt giống như có việc gì đó, nếu không thì trong người bác sĩ Lăng có gắn máy chụp X quang, nên thăm bệnh xong giường của cô, Lăng Lệ đang định đi bỗng quay người lại hỏi, “Còn có việc gì sao?”. Giản Minh có cảm giác sợ hãi vì những suy nghĩ của mình như bị nhìn xuyên thấu, ra sức lắc đầu, “Không có không có!”. Đợi sau khi Lăng Lệ đi khỏi, cô mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chà, cô thật là vô dụng.
Khi truyền nước xong, La Thế Triết đột nhiên xuất hiện không hề báo trước, đứng bên cạnh giường, “Giản Minh, hôm nay thế nào rồi?”.
“Rất tốt, đường huyết đã bình thường trở lại.” Giản Minh kỳ lạ hỏi, “Tại sao chỉ có mình anh? Tô Mạn đâu?”. Bình thường Tô Mạn sẽ không để cho chồng của cô ta đơn thương độc mã đến thăm vợ cũ thế này đâu.
La Thế Triết không giấu vẻ mệt mỏi, “Cô ấy và mẹ vừa mới đến thay với anh.”
Giản Minh mới hiểu ra, “Tối hôm qua anh ở đây chăm sóc cha của Tô Mạn sao?”.
La Thế Triết gật gật đầu, ngồi xuống bên mép giường cạnh Giản Minh, với thái độ Giản Minh gặp nhiều thành quen và vô cùng quen thuộc đó, nói, “Hôm qua anh có lên mạng tìm tài liệu về bệnh tiểu đường, từ nay về sau em nhớ phải cẩn thận ăn uống.”
Lên mạng chỉ để tìm kiếm tài liệu? Mình có cần phải cảm tạ ơn nghĩa sâu đậm này không nhỉ? Giản Minh cười thầm trong lòng, ngoài mặt vẫn giữ thái độ khách sáo, “Em biết rồi. Cảm ơn anh! Anh tốt bụng quá.”
La Thế Triết liếc mắt nhìn cô, không tranh luận vấn đề này nữa, chỉ hỏi, “Muốn ăn gì không? Để anh đi mua cho em?”.
Ôi trời đất ơi, lần này Giản Minh được yêu chiều quá mà giật mình, Giản Minh cố gắng đè nén sự kinh ngạc đó lại, “Em ăn sáng rồi. Đúng rồi, cha của Tô Mạn thế nào rồi?”
“Tình hình có vẻ không khả quan lắm, phải theo dõi thêm.”
“Ồ.” Giản Minh đáp lại một tiếng rồi thôi, quay qua giục La Thế Triết đi về, “Anh cũng mệt cả đêm rồi, mau về nghỉ ngơi đi.”
La Thế Triết chẳng động đậy, yên lặng vài giây rồi đột nhiên hỏi, “Em giục anh đi, là quan tâm anh, hay là cảm thấy anh ngồi đây bất tiện nên đuổi khéo anh?”.
Ủa? Nói thế có ý gì không đây? Những lời nói này sao chẳng giống với những lời nói ngày thường của La tiên sinh, người luôn ăn nói cẩn thận nhỉ? Giản Minh không để ý đến sự lỗ mãng của La tiên sinh, nghĩ rằng chắc anh quá mệt rồi đâm ra bị lẩn thẩn. Có điều anh đã hỏi như thế, Giản Minh cũng đành phải nói thật vậy, “Đều có!”. Cô biết rõ anh là người tinh tế, thông minh, nói dối anh sẽ phát hiện ra ngay.
La Thế Triết lại giở bản tính không lạnh lùng cũng chẳng nhiệt tình của ba trăm ngày trong ba trăm sáu mươi lăm ngày của một năm ra, “Cố gắng nghỉ ngơi, anh đi trước đây.”
La Thế Triết vừa nhấc chân bước đi, bác gái giường đối diện hỏi thăm tình hình ngay và luôn, “Chồng cháu phải không?”.
Giản Minh cười cười, không muốn phủ nhận. Mặc dù ly hôn đã lâu, nhưng không biết vì một lý do nào đó mà trừ phi cảm thấy cần thiết, cô không muốn nói cho tất cả mọi người đều biết rằng cô đang tạm thời đang ly hôn và sống đơn thân một mình. Không cần chờ câu trả lời chính xác của Giản Minh, bác gái đã khen ngợi, “Một người quá được, nhìn kiểu cách thế kia, chắc là làm ở công ty lớn lắm phải không? Nhìn bề ngoài trông có vẻ đàng hoàng, hai vợ chồng cháu đều đẹp như thế này, gene tốt, con cái chắc cũng xinh đẹp, đáng yêu lắm đây…”.
Phòng khám gọi có việc gấp, Lăng Lệ quay về, ngang qua giường 106, nghe thấy cuộc nói chuyện giữa bác gái và Giản Minh. Vừa nãy, anh nhìn thấy người đàn ông tên La Thế Triết qua đây, cho nên, anh đều hiểu được hết.
Anh hiểu được một người đàn ông nhìn thấy vợ cũ của mình sống không tốt, sẽ cảm thấy có trách nhiệm, cảm thấy áy náy trong lòng, không thể nào vứt qua một bên không thèm để ý đến được.
Anh hiểu cả nụ cười giả vờ bình yên trên khuôn mặt của Giản Minh nữa, anh cũng hiểu được cả những yếu đuối càng muốn giấu lại càng lộ ra bên ngoài trong trái tim cô, cũng hiểu rõ sự trông đợi và khát vọng về một cuộc sống bình yên, tốt đẹp sâu thẳm bên trong linh hồn cô. Đúng thế, hai người tuy không tiếp xúc nhiều, nhưng anh hiểu cô như hiểu bản thân mình vậy. Hai người đồng cảnh ngộ, chính vì thế mới hiểu nhau, không liên quan đến những yếu tố khác.