Này! Mau Buông Cô Ấy Ra

Chương 41

Chương 41
Edit: kentu.

Tìm một cái cớ bâng quơ, Diệp Sơ liền suôn sẻ trốn nhiệm vụ phải đi đến suối nước nóng, một mình ở lại khách sạn nghỉ ngơi. Cô cũng không cảm thấy tiếc vì mùa nắng ở Tam Á bây giờ rất nóng, du khách lại rất đông, nói chung là không bằng ở lại phòng có điều hòa, hưởng thụ một buổi sáng dễ chịu.

Tiếc là không thoải mái được bao lâu điều hòa lại bị hỏng.

Diệp Sơ nghịch cái điều khiển trong tay một lát, cảm thấy nhiệt độ trong phòng càng ngày càng nóng, không còn cách nào đành phải gọi điện thoại cho nhân viên phục vụ, bên kia đáp lại rất nhanh, vừa mới gác điện thoại, tiếng gõ cửa liền vang lên.

Rất có năng suất, Diệp Sơ nghĩ như vậy liền nhanh nhẹn ra mở cửa.

Cửa vừa mở ra cô liền thấy thân hình cao ngất của Thẩm Nam Thành ngoài cửa, trên gương mặt tuấn tú kia mang một nụ cười thân thiện.

Diệp Sơ giật mình, đang định hỏi tại sao anh đã về rồi thì đối phương đã mở miệng trước cô: "Không phải đau bụng sao? Đã đỡ chưa?"

Rõ ràng cô không phải là kiểu người giỏi nói dối, bị Thẩm Nam Thành hỏi như thế, một lúc sau cô mới lí nhí đáp lại: "Vâng, cũng đỡ hơn một chút..."

"Mọi người vừa mới đi mà em đã đỡ hơn?" Rõ ràng là cười hỏi nhưng không biết sao lại làm cho người ta cảm thấy một loại áp lực vô hình.

Trong chớp mắt Diệp Sơ liền nghĩ đến lần nói chuyện với anh ở trong phòng mình, nhất thời cảm thấy nụ cười kia không thân thiện chút nào, cô không trả lời anh mà hỏi ngược lại: "Không phải mọi người đi suối nước nóng à? Về làm gì?"

"Bị cảm nắng." Nói dối mà mặt không đỏ, tim không đập mạnh, so với Diệp Sơ còn bình tĩnh thành thạo hơn.

"Sao lại đột ngột bị cảm nắng thế?"

"Em cũng bị đau bụng đột ngột như vậy còn gì?"

"...." Diệp Sơ không nói gì, hơi xấu hổ.

"Đứng rất mệt, không định mời anh vào trong ngồi một lát à?" Thẩm Nam Thành chủ động mở lời.

Diệp Sơ không từ chối nhưng cũng không đồng ý, chắn ở cửa, chân cũng không nhúc nhích lấy một bước, thản nhiên nói: "Điều hòa trong phòng em bị hỏng rồi, nóng muốn chết."

"Thế à?" Trong nụ cười của Thẩm Nam Thành lộ ra mấy phần ý tứ.

Ánh mắt anh thay đổi trong phút chốc nhưng mà Diệp Sơ vẫn nhìn thấy được, theo phản xạ mà lùi về sau, vừa mới bước được nửa bước, cổ tay đã bị túm lấy.

"Em muốn tránh anh?" Thẩm Nam Thành hỏi.

Diệp Sơ ngẩn ra, theo bản bản năng muốn hất ra.

"Em sợ anh?" Anh lại hỏi, khuôn mặt kề sát vào cô.

Diệp Sơ liền hoảng lên: "Anh nói gì vậy? Bỏ tay ra trước đi!"

"Không được, trả lời câu hỏi của anh trước đã, thế nào?" Cách anh nói chuyện khác với Vệ Bắc, tên nhóc kia nói gì cũng dùng giọng ra lệnh nhưng cô lại nghe theo, còn Thẩm Nam Thành thì ngược lại, dùng câu hỏi mà khiến người ta có cái cảm giác bị áp bách, không thoải mái.

Loại cảm này rất đáng ghét.

Diệp Sơ khẽ cắn môi, đối mặt với ánh mắt của anh: "Đúng, em đang trốn tránh anh."

Hai hàng lông mày của Thẩm Nam Thành nhíu chặt lại, hỏi: "Tại sao?"

"Bởi vì em không thích anh." Nếu đã không thích thì nên cho anh một câu trả lời dứt khoát, nhưng mà Thẩm Nam Thành lại hiểu sai ý.

Không thích à? Nụ cười của anh trong chớp mắt đã nản lòng, không chút tình cảm nào mà hỏi: "Vậy em thích ai? Cái thằng nhóc ranh chưa đủ lông đủ cánh kia?"

Lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt anh không có chút tình cảm, Diệp Sơ hơi kinh ngạc, há hốc miệng nhưng không biết nói cái gì.

Trong lúc đó, Thẩm Nam Thành đã khôi phục lại vẻ mặt như bình thường, bỗng nhiên cười rộ lên, trong nụ cười mang theo vài phần khinh thường: "Dù em có thích nó thì em cũng có dám để cho người nhà chấp nhận nó? Anh còn nghe nói nhà nó còn xảy ra chút chuyện gì đó..."

Câu nói này làm cho lòng của Diệp Sơ lại thấp thỏm lo lắng.

Không sai, đây chính là cửa ải khó khăn giữa cô và Vệ Bắc, cho đến bây giờ cô vẫn không quên được lúc mẹ ép cô hứa làm theo thời cấp ba.

Mẹ nói: Hai đứa các con không phải cùng một loại người.

Thấy Diệp Sơ thất thần, Thẩm Nam Thành như thực hiện được điều gì đó mà vui vẻ, mặt anh sát lại, nhẹ giọng nói: "Thay vì ở cùng với một người không xứng, không bằng chọn một người thích hợp? Chẳng hạn như..." Anh không nói tiếp, ánh mắt nhìn chăm chú vào môi của cô, càng sát lại gần hơn.

Diệp Sơ vẫn đang vì câu nói kia mà không để ý, trong lúc anh sắp đạt được ý đồ thì ở giây phút quan trọng này một tiếng hô nhẹ ngăn giữa hai người.

Một người thanh niên cầm trong tay hộp đồ sửa máy điều hòa mới đi lên, kinh ngạc nhìn hai người.

"Đến thật đúng lúc..." Thẩm Nam Thành khẽ cất tiếng cười, buông tay ra.

Anh nào có nghĩ đến, sau khi chuyện của anh bị phá hoại thì Diệp Sơ cũng giật mình bừng tỉnh, thấy bộ dạng của Thẩm Nam Thành như muốn hôn mình, kết quả là cô không nghĩ nhiều liền giơ tay tát một cái.

Cái tát này gần như gây chấn động trong lòng, đừng nói là Thẩm Nam Thành và tên thợ sửa đứng ngoài xem xét kia mà ngay cả Diệp Sơ cũng chết lặng.

Sao cô có thể tát người chứ?

Nhưng mà anh ta lại lấy Vệ Bắc ra mà chọc vào nỗi đau của cô, còn muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, việc này thực sự rất đáng đánh! Diệp Sơ nghiến răng, quả quyết đồng ý, trừng mắt nhìn Thẩm Nam Thành cũng không quay đầu lại bước qua cửa vào phòng.

Sau đó cánh cửa "Rầm" một cái đóng lại, Thẩm Nam Thành sờ mặt bị đánh đến đỏ, bó tay lắc đầu một cái, ngay sau đó cũng về gian phòng ở đối diện.

Sau cùng chỉ còn lại có một người thanh niên sửa máy đứng ở chỗ kia, vô cùng buồn bực giơ cái tua vít lên vô rồi lẩm bẩm.

"Tôi chỉ đến sửa điều hòa..."

Chuyến đi Tam Á lần này từ lúc bắt đầu đã quái dị, đến lúc kết thúc cũng vội vội vàng vàng, đến khi người hai nhà bước lên chuyến bay trở về nhà, Diệp Sơ vẫn khó chịu.

Ngược lại Thẩm Nam Thành cứ như chưa có chuyện gì từng xảy ra, vẫn giống như trước nói chuyện với cô, thái độ bình tĩnh làm cho Diệp Sơ nghĩ như chuyện hồi trước chỉ như là mơ vậy.

Mãi đến khi máy bay hạ cánh, hai nhà cũng đến lúc phải tạm biết, Thẩm Nam Thành ở bên cạnh đột nhiên nhẹ nhàng nói một câu: "Lời anh nói đều là thật, có thể suy nghĩ lại một chút."

Đến khi Diệp Sơ quay đầu lại thì anh đã kéo vali đi xa, lúc vẫy tay chào cô, khóe miệng còn mang theo nụ cười tự tin, giống như chắc chắn rằng Vệ Bắc sẽ không được ba mẹ cô chấp nhận.

Một cảm giác buồn bực khó chịu tồn tại trong lòng Diệp Sơ, trên đường về cô gửi tin nhắn cho Vệ Bắc: "Em đã về rồi."

Một lát sau cô nhận được tin nhắn trả lời của Vệ Bắc: "Diệp Tử, nghỉ hè này anh định đi làm thêm."

"Làm việc gì?"

"Chuyển phát nhanh."

Tưởng tượng đến cảnh vẻ mặt khó chịu của anh khi phải chuyển hàng, Diệp Sơ đã cảm thấy buồn cười: "Sao lại nghĩ đến chuyện đi làm thêm?"

"Trước kia dù sao cũng được ba mẹ chăm lo, thiếu cái gì cũng chỉ biết chìa ta ra xin, bây giờ anh mới biết được người ta có được không dễ dàng cho nên muốn thử rèn luyện bản thân mình một chút."

Rất ít khi anh nói nghiêm túc như thế này, Diệp Sơ đột nhiên cảm thấy cậu bé cùng chơi với mình chục năm đã trưởng thành, vậy còn mình? Có phải cũng nên thay đổi rồi?

Cô ngẩng đầu nói với mẹ đang ngồi bên cạnh: "Mẹ, nghỉ hè dài như thế con muốn đi làm thêm vào hè."

Lúc đó Lưu Mỹ Lệ còn vì đi đường mệt nhọc lại buồn ngủ, nên khi nghe thấy con gái nói cũng không nghĩ nhiều liền gật đầu, thế nên ý nghĩ đi làm thêm của Diệp Sơ còn chưa bị bóp chết ở trong nôi. Cho đến khi bà muốn ngăn cản thì con gái đã sớm nghĩ ra cách thực hiện sự thay đổi.

Diệp Sơ đã tìm cho mình một công việc đầu tiên rất bình thường- gia sư.

Đối tượng mà Diệp Sơ dạy kèm tại nhà chính là một thằng nhóc ranh nghịch ngợm mới học lớp ba tiểu học, thành tích rất kém, còn rất lì lợm, nghe nói có vài gia sư bị làm tức giận bỏ đi hết, ba mẹ cậu ta cũng bó tay với cậu con trai này.

Trái lại, với Diệp Sơ dường như trời sinh có thể kiềm chế được những tên nhóc có gen nghịch ngợm như thế này, không đến vài ngày đã làm cậu bé kia ngoan ngoãn nghe lời.

Phụ huynh của cậu bé hư hỏng này rất vui mừng, không chỉ tăng tiền lương cho cô mà còn nhờ cô mỗi ngày về muộn một chút, đôn đốc con trai làm hết bài tập đi.

Cứ bận bịu như vậy, kì nghỉ hè khá dài cũng lặng lẽ trôi qua.

Đến cuối tháng tám, vụ án của Vệ Đông Hải cũng có kết quả điều tra bước đầu, kết quả cho thấy trong rất nhiều thư nặc danh có nhiều chứng có chỗ sơ hở nghiêm trọng, tội danh nhận hối lộ của Vệ Đông Hải không được thành lập, nhân viên chịu trách nhiệm điều tra lần này quyết định mấy hôm nữa sẽ đưa ra kết quả công chính.

Khi biết được ba cuối cùng cũng được giải oan, Vệ Bắc còn đang đi đưa hàng, anh vội vàng gọi điện thoại cho Diệp Sơ, nhưng sau khi Diệp Sơ nghe điện, anh lại cố tình úp mở.

"Tối về nhà anh đi đón em, có chuyện muốn nói với em." Vệ Bắc nói.

"Chuyện gì?" Diệp Sơ hỏi.

"Chuyện bí mật."

Dáng vẻ rất là thần bí, Diệp Sơ lại hỏi vài câu, anh còn không chịu nói, cũng thôi luôn, cô cúp điện thoại rồi quay đầu lại tiếp tucj công việc dạy kèm cho cậu bé kia.

Không nghĩ tới tai đứa bé kia rất thính, lại nhớ rõ chuyện của cô nói qua điện thoại, cậu cười trộm bày đặt hỏi: "Cô giáo, cuộc điện thoại vừa rồi gọi đến có phải là bạn trai của cô không?"

Thằng nhóc ranh mới học lớp ba thì biết cái gì? Diệp Sơ giả vờ tức giận mà trừng mắt nhìn cậu một cái: "Nói vớ vẩn? Làm bài đi!"

Tên quỷ nhỏ hư hỏng kia lại cười rộ lên: "Cô giáo à, cô đừng cho là em không hiểu, em cũng có bạn gái."

Diệp Sơ phì cười, bỗng chốc nở nụ cười, hỏi: "Vậy em có mấy bạn gái?"

Sao có thể nghĩ đến tên quỷ nhỏ kia lại nghiêm túc: "Cô giáo, cái này cô nói không chính xác rồi, bạn gái đương nhiên chỉ có một, em rất chung tình."

Một tên nhóc ranh còn chưa đủ lông đủ cánh dùng cái giọng điệu này nói chuyện, đặc biệt lại có cảm giác vui mừng chứ, vì vậy Diệp Sơ cảm thấy thú vị liền đùa: "Xem ra em rất thích bạn gái của em nhỉ?"

"Tất nhiên rồi, bọn em đã nói suốt đời phải ở cùng nhau."

Dù sao cũng là trẻ con, có đồng ý hứa hẹn cả đời cuối cùng cũng chỉ là chuyện trẻ con, Diệp Sơ cười rộ lên: "Vậy nhỡ may ba mẹ em không muốn em và cô ấy ở cũng nhau thì sao?"

"Sao lại thế?" Cậu bé kia hỏi lại.

Diệp Sơ suy nghĩ một lúc: "Chẳng hạn như ba mẹ em không thích cô ấy."

Cậu bé kia giống như bị hỏi, dừng một lát có thể là không nghĩ ra, cậu nói: "Trời ơi, cô giáo à cô rất phiền, em thích cô ấy thì còn suy nghĩ nhiều làm gì nữa!"

Diệp Sơ ngây người vì câu trả lời bâng quơ của một đứa trẻ chín tuổi.

Trong thoáng chốc cô hiểu ra được điều gì đó.

Cô thích anh, cần gì phải lo lắng nhiều như vậy? Hoá ra có đôi khi hai người đi quá xa, thế cho nên mới quên mất mục đích ban đầu ở chung với nhau, đơn giản là thích lẫn nhau, nó phát ra từ trong trái tim mà muốn ở cũng một chỗ với nhau, chỉ có thế thôi.

Buổi tối, quả nhiên Vệ Bắc đã ở dưới nhà chờ cô, dáng người thật cao đứng lặng im ở bên cạnh cột đèn đường, một tay dắt xe đạp, một tay vẫy vẫy với cô, không dấu được vẻ mặt vui mừng.

Diệp Sơ chạy tới khoác lên cánh tay của anh.

Vệ Bắc vốn muốn đem tin tốt nói cho cô biết, lại bị hành động vô cùng thân thiết này làm cho kinh ngạc nói không lên lời, đang muốn nói gì thì Diệp Sơ lại hỏi anh trước: "A Bắc, chúng mình ở chung một chỗ có được hay không?"

Chúng ta không phải ở chung một chỗ từ lâu rồi hay sao? Anh muốn nói như vậy nhưng khi nhìn ánh mắt nghiêm túc của Diệp Sơ, trong đầu hình như hiểu được điều gì: "Cho dù ba anh có như thế em cũng không để ý chứ?" Anh hỏi.

"Không để ý." Diệp Sơ lắc đầu.

"Nếu mà ba mẹ em không đồng ý thì sao?"

"Thì là không đồng ý, em vẫn yêu anh." Cô nói rất nghiêm túc.

Yêu? Cái từ này hình như chưa bao giờ từ miệng cô nói ra, trong giây phút kia, anh đường đường là một thanh niên cao bảy thước lại xúc động đến muốn khóc.

"Mẹ kiếp!" Anh chửi một câu: "Những lời này em nên nói sớm chứ!"

Nói xong, anh nghiêng người ôm cô vào trong lòng.

"Anh cũng yêu em." Anh nói.

Sự căng thẳng trong lòng Diệp Sơ được nới lỏng, từ trong ngực anh cô nhìn về phía bầu trời đêm, sao Bắc Cực ở cuối trời lóe sáng.

Ngày mai lại là một ngày nắng đẹp, cô nghĩ thế.