Chương 22
Nhân viên tạp vụ đi theo phía sau đẩy xe hành lý, Thì Nhan cho đến lúc vào thang máy vẫn mặt ủ mày chau, nghiêng đầu, mắt nhìn người đàn ông bên cạnh.Anh có chuyện giấu giếm.
Thang máy trên đường đi xuống, Trì Thành nhận được điện thoại, giọng nói là tiếng Đức, Trì Thành trả lời ngắn gọn một câu liền cúp, bỗng chốc ấn phím xuống tầng 6.
Chính là tầng lầu có phòng ăn hôm qua.
Trì Thành phân phó nhân viên tạp vụ trước tiên đem hành lý đưa lên xe, lôi kéo Thì Nhan ra khỏi thang máy.
Nhịn một đêm, hỏa khí xông thẳng lên đầu, Thì Nhan hất tay, cau mày trừng anh: "Làm gì? !"
Cô rõ ràng kháng cự, anh làm như không thấy, "Đi xem cái này." Thanh âm không ngại, đều là thản nhiên.
Thì Nhan hận không thể đập vỡ mặt của anh, hít sâu, nhịn lại nhịn, hất tay anh ra, tự mình đi về phía trước.
Phòng ăn tối còn chưa bắt đầu kinh doanh, cũng đã có một người phục vụ chờ ở nơi đó, nhìn thấy Trì Thành, vội vàng tiến lên: "GutenMorgen,Herr." Vừa nói, tự mình đưa lên một tấm hình.
Ánh mắt Thì Nhan quét qua tấm hình kia, rồi ngẩn ra.
Trong hình, người con gái ngủ thϊếp đi, chân mày xấu tính vẫn nhíu, không phải Thì Nhan thì là ai?
Mà cô cùng với người đàn ông, rúc thật chặt vào với nhau, là góc độ tự chụp, anh một tay cầm máy chụp hình, một tay kia vòng qua vai của cô, đẩy tóc rơi trên mặt cô ra .
"Tối hôm qua chụp, vừa mới làm xong."
Phản ứng của Thì Nhan có chút không kịp, nghe lời của anh, cũng chỉ kinh ngạc gật đầu.
Bị anh mang tới trước mặt, bức ảnh treo tường này, nhìn nhân viên tạp vụ giúp một tay đem tấm hình này thay thế tấm cũ treo lên, Thì Nhan bày không ra vẻ mặt thích hợp: "Anh thật đúng là Thần Thông Quảng Đại."
Người phụ nữ này nói chuyện đều mang chút chua, mà Trì Thành tính tình dễ chịu cười: "Bao tay của em rơi ở chỗ này, phục vụ nhặt được trả lại cho anh, anh mới biết tối hôm qua, tại sao em có cái gì đó không thích hợp như vậy."
Thì Nhan quay đầu đi, không để ý tới.
Trì Thành dùng ngón tay trỏ ngoắc ngoắc cằm cô, muốn cô xem tấm hình mới vừa đổi lại trong tay mình, "Đây là hình 5 năm trước chụp, là bữa ăn thứ 100. . . . . . Còn là hình chụp đôi tình nhân thứ 1000."
Thì Nhan bỏ qua một bên tay của anh, xoay người đi, bị anh vòng ôm lại. Trì Thành một bộ biểu tình tha thiết xin cô nghe xong, tay dùng sức lực nâng ngang lưng cô.
"Em xem này, người đàn ông trong hình, mặt tựa như nguội lạnh, biết tại sao không?"
Cô cắn môi, cự tuyệt mở miệng.
Trì Thành điểm mũi người phụ nữ này, anh cũng đã mang một ít buồn bực, vẫn tự biên tự diễn, "Khi đó anh ta mới vừa bị bạn gái đá, rồi bạn anh ta dẫn anh ta tới nơi này giải sầu, mới có chút hiệu quả, anh ta liền vứt bỏ hình bạn gái trước để trong ví tiền ra, tâm tình vui vẻ cuối cùng trong đời cũng đã biến mất."
Một câu nói của anh, sóng nước chẳng xao, cứ nhẹ nhõm như vậy xoẹt qua đầu cô. Cái thế giới này tội danh xấu nhất, gọi là mềm lòng, cô 3 phân may mắn, 7 phân khác, cũng là khinh bỉ như vậy đối với mình.
"Anh ở đây nhắc nhở em, năm đó em nợ anh, cho nên hiện tại em một chút nóng nảy cũng không thể có?"
Anh lại gật đầu: "Em nợ anh. Muốn giận cũng không được, không hề gì, anh bắt em tự mình trả nợ cả đời là tốt nhất."
Này nói cái gì? Nghe thế nào cũng giống như uy hϊếp? Nhưng giọng của anh, trước sau như một, vẻ mặt của anh, lại rõ ràng mang một ít buồn bã.
"Anh sáng sớm, bởi vì chuyện này?"
Trì Thành cười, không rõ ràng, nói với phục vụ một tiếng cám ơn, dắt tay của cô rời đi.
Lòng bàn tay trái nắm chặt tay cô, không buông.
Italy là trạm tiếp theo của họ, dắt tay đi, La Mã, Milan, Florence, cuối cùng trở lại La Mã, ở Milan gặp áo cưới liền đặt, cầm căn cước đến Lãnh Sự Quán xác minh, Thì Nhan cứ như vậy, hôn nhân trước mặt tại hai nơi không quen biết, căn cứ chính xác, gả mình rồi.
Một đường trở lại, mặc dù khoác áo khoác của anh, nhưng cô vẫn như cũ cóng đến không chịu được, áo cưới trễ ngực, kiểu dáng lộ cổ, lộ lưng, thật cùng mùa đông này không hợp nhau.
Váy dài này cũng thật vướng víu, chưa đi được mấy bước lại vấp té, Trì Thành mạnh mẽ, trực tiếp đem cô dâu mới khiêng vào phòng.
Giường lót sợi bông dày, gian phòng rất ấm áp, anh bao lấy tay của cô hà hơi, dịu dàng mà chân thành, thỉnh thoảng ngẩng đầu hỏi cô: "Còn lạnh không?"
Đơn giản ba chữ, kinh diễm thời gian, dịu dàng năm tháng.
Rất an tĩnh, chỉ có tiếng hô hấp của anh, với cô.
"Nếu như mà chúng ta ở Thượng Hải, mời ít bạn học cũ, bạn bè đồng nghiệp, đoán chừng lúc này đang náo động phòng."
Anh nói xong, cởi khóa áo cưới bên cạnh sườn, Thì Nhan ngồi dậy, đem làn váy hoa lệ phức tạp trải thẳng một chút: "Những bạn học cũ kia sẽ chỉ ở sau lưng, nói anh cưới người phụ nữ xấu."
"Anh cam tâm tình nguyện."
"Anh cũng cảm thấy em là người phụ nữ xấu?"
Được rồi, Trì Thành chấp nhận trầm mặc, nói lỡ miệng.
Thì Nhan trực tiếp ngồi chồm hỗm lên, níu lấy cà vạt của anh, rất có mấy phần hả hê là người gây sự : "Em dịu dàng lại thiện lương, xinh đẹp cùng trí khôn đều xem trọng, bất đắc dĩ chơi chút thủ đoạn, đó cũng là. . . . . . Lỗi của xã hội này."
"Đúng, đúng, đúng, lỗi của xã hội." Trì Thành ngửa mặt nằm vật xuống, gối lên hai cánh tay, ranh mãnh nhìn cô.
Cùng anh tranh luận không ra cái nguyên cớ, Thì Nhan mệt mỏi , nằm lỳ ở trên giường, mặt buồn bực ở trong gối lẩm bẩm: "Rót ly nước nóng cho em."
"Mặc áo lông cũng có thể kết hôn? Không phải là mặc ít như thế, khổ thân."
"Vậy anh thực không có bản lãnh, thời điểm tại giáo đường, tựa như lang sói nhìn chằm chằm vào em không thả."
Trì Thành ngược lại giật mình.
Anh tham muốn giữ lấy rõ ràng như vậy?
Trì Thành không tiếng động, thở dài, giúp cô cởϊ áσ cưới, áσ ɭóŧ bên trong bó chặt, đoán chừng có thể để cho người hít thở không thông, anh tháo dây buộc phía sau, đem cả người cô từ giữa một đống vật liệu may mặc kéo ra ngoài, nhìn ra được, hô hấp của cô thuận sướиɠ rất nhiều.
Ba món tây trang của anh đảo mắt toàn bộ nằm trên đất rồi, khỏa thân dán tại một nơi, quả nhiên nhiệt độ của người anh cao rất nhiều, nằm ở dưới người anh quả thật ấm áp, nhưng Thi nhan còn nhớ rõ : "Ngày mai còn muốn đi Venice."
"Anh biết."
"Vậy anh còn làm liều?"
Người đàn ông này dừng lại, sau đó tiếp tục im lặng không nói .
Theo xương sống một đường xuống phía dưới, dần dần đã hôn đến ngang lưng cô, đôi tay Trì Thành đặt tại hai bên eo ếch của cô, những thứ trơn mềm, thủy nộn kia, khu vực làm cho người ta thèm thuồng, anh nhất nhất thưởng thức.
Thì Nhan dùng hết toàn lực lật người, ngăn chặn anh, khom người nâng cà vạt dưới giường lên, cuốn lấy hai cổ tay anh.
Thật ra thì theo hơi sức của anh, đại khả trực tiếp đem người phụ nữ này nhảy xuống giường, nhưng trên thực tế, anh hết sức phối hợp mặc cho cô trói chặt mình.
"Em muốn nghỉ ngơi dưỡng sức."
Trì Thành thật sự không nghĩ ra những hoạt động khác có thể làm, "Chẳng lẽ muốn anh xem TV?"
Cô nghe vậy quả thật xuống giường đi tìm điều khiển ti vi, cà vạt cũng không có trói chặt lại, Trì Thành rất nhanh tháo ra, Thì Nhan khi trở về mở TV ra, anh đang ngồi ở trên giường chuyển động cổ tay.
Anh ngẩng đầu lên, hướng cô cười nhạt, Thì Nhan bị dọa, sợ đến đứng tại chỗ không dám động.
Trì Thành cười vui vẻ, ý bảo cô xem mình mới vừa mặc lại quần tây, hướng cô đi tới.
"Ngủ ngon."
"Ngủ ngon." Môi dịu dàng, in ở trán của cô.
******
Trạm sau cùng là Thì Nhan chọn—— đia danh nổi tiếng Amsterdam.
Ban ngày, dĩ nhiên là dạo chơi đến nơi tưởng niệm danh họa Van Gogh, nhìn ông xã mình xem tranh vẽ bằng kính phóng đại, dáng vẻ mười phần chuyên nghiệp , Thì Nhan đi theo phía sau cười khanh khách: "Anh thật hiểu những thứ này?"
Anh kín đáo cười nhẹ, "Em cũng học kiến trúc, thế nào mà đối với hội họa một chút cũng không thông suốt?"
Lời này rõ ràng cho thấy đang trêu chọc cô, thời còn học sinh cô bết bát nhất đúng là hội họa, anh cũng biết rõ ràng.
Đến khi màn đêm buông xuống, Thì Nhan mới bắt đầu thích lịch trình. Vợ chồng mới cưới lái xe đi nhìn malestripper biểu diễn đặc biệt, quả thật hiếm thấy, Trì Thành không thể gặp bộ dáng hào hứng bừng bừng của người phụ nữ này: "Đừng đi."
"Nơi đặc sắc như này, không thể bỏ qua."
"Về khách sạn em nhảy cho anh xem."
"Em sẽ nhảy?"
Dĩ nhiên là không biết.
Xe dừng ở bên ngoài quán ăn đêm nổi tiếng, đáng tiếc tới không phải lúc, lúc vào mới phát hiện ngày hôm đó là thứ bảy, quán ăn đêm chỉ cung cấp vũ nữ biểu diễn.
Âm nhạc đê mê, kịch hay sẽ phải mở màn, Thì Nhan có chút mất hứng, cầm cốc uống cạn xong đã muốn đi.
Một giây kế tiếp liền bị Trì Thành kéo trở về.
"Em không muốn xem."
Trì Thành cười đến đặc biệt tao nhã lễ độ: "Anh muốn xem."
"Về khách sạn em nhảy cho anh xem."
"Em sẽ nhảy?" Trì Thành đem lời cô nói với anh, trả nguyên xi lại cho cô.
Âm nhạc mê người bên trong vang lên, cô gái với vóc người đẫy đà từ từ ra sân, Thì Nhan đứng ở trước mặt anh, ngăn lại tầm mắt anh, anh lại bảo cô ngồi xuống, xem thật kỹ.
Người đàn ông này một thân tây trang hưu nhàn, màu đen, cắt xén vừa người, xem ra rất nhiều tiền, trẻ tuổi mà anh tuấn, vũ nữ hướng nơi này quăng tới ánh nhìn mập mờ, Thì Nhan lập tức liền chịu không được, xốc túi lên đập anh một cái : "Em đi khiêu vũ, anh xem xong rồi tới tìm em."
Thật là, loại hậu quả xấu mình lại nếm, Thì Nhan trà trộn trong sàn nhảy, trong lòng đầy ngập oán khí, trong lúc vô tình, không hề phát hiện, ánh mắt cũng sáng ngời rối loạn, có một người đàn ông đến gần mời cô khiêu vũ.
Người nọ huýt sáo, cô dừng lại, lúc này mới phát giác, người nọ đã dựa vào cô rất gần, bày ra tư thế mời nhảy .
Thì Nhan tận lực tránh, đáng tiếc trong sàn nhảy quá nhiều người, cô đang muốn nghĩ cách lui ra, đột nhiên liền bị người chặn ngang giữ chặt.
Thì Nhan mặt của bị buộc dính vào trên ngực đối phương, không nhìn thấy diện mạo đối phương, chỉ biết là cái đầu cao, vóc người bền chắc, khó đối phó, cô đi giày cao gót, đang muốn hướng đôi chân trước mặt này đạp ——"Là anh."
Thanh âm này, bên tai cô nỉ non, rõ ràng là cô quen thuộc, ngẩng đầu nhìn, đúng là Trì Thành.
"Em muốn khiêu vũ? Đàn ông đều muốn tới chạm vào em."
Quả thực là ác nhân cáo trạng trước, Thì Nhan nhăn lại lông mày: "Vị tiên sinh này, chúng ta quen biết sao?"
Nói xong lại muốn đẩy anh ra.
Quả nhiên, người phụ nữ này chọc không được.
"Vị tiên sinh này, ngài nếu không buông tay, cẩn thận tôi kiện ngài gây rối."
Trong sàn nhảy ánh sáng lúc sáng lúc tối, toàn bộ vỡ trong mắt của anh, ánh mắt tĩnh mịch khó lường, khóa cô lại, anh nhàn nhạt nói: "Xem ra, muốn anh nhắc nhở một chút, quan hệ của chúng ta là gì."
Giọng điệu hoàn toàn bất đồng, theo sát phía sau rơi xuống là nụ hôn của anh. Hôn hết sức tham lam, trằn trọc ngậm mυ'ŧ, lúc rời đi, đầu lưỡi khó khăn lắm tách ra dính dấp ra một tia tơ bạc.
Nghe cô thở hổn hển, Trì Thành khóe mắt khẽ cong, đều là nụ cười, môi còn in ở khóe môi cô, hôn từng điểm từng điểm: "Nhớ ra rồi sao?"
"Không có."
"Chưa?" Tiếp tục.
Thì Nhan rốt cuộc đầu hàng, lôi kéo anh rời đi. Trong xe là địa bàn của cô, đến phiên cô đề ra nghi vấn: "Anh không phải là đang nhìn thoát y vũ sao? Thế nào? Liền kết thúc?"
Hiện tại, cô một bộ kiêu căng, nhưng đôi môi lại sưng, gương mặt hồng thuận, không có nửa điểm uy hϊếp, anh định không đáp, Thì Nhan đợi nửa buổi, cũng không nghe được anh nói nửa câu, chợt nhấn ga.
Trì Thành ngước mắt, xuyên thấu qua kính chiếu hậu bên trong xe nhìn cô, chợt mở miệng: "Về khách sạn nhảy cho anh xem."
"Một mình em đi dạo khắp nơi, anh lo lắng đến không có tâm tình nhìn múa, em đương nhiên phải bồi thường anh."
Anh ung dung nói xong, lý lẽ chính đáng, Thì Nhan nén không cười, lái xe thật nhanh: "Trì tổng , anh chính là đang đùa giỡn bà xã anh."
Rất ít khi nghe anh nói lời cợt nhã, không có nghĩa là anh sẽ không nói, Trì Thành tiến tới bên tai cô, chỉ nhỏ giọng nói một câu, Thì Nhan liền nhất thời đỏ mặt.
Trì Thành ngồi yên trở về, thấy cô bỗng dưng tăng tốc che giấu ngượng ngùng, anh ôm hai cánh tay, dù bận vẫn ung dung mà cười.
Trở lại khách sạn, cô ra ngoài tắm rửa, vội vàng đẩy anh đi vào phòng tắm. Trì Thành ôm cô không thả, mặt chôn ở hõm vai cô ngửi ngửi: "Mùi ——"
"Không phải muốn xem em nhảy sao? Anh tắm rửa xong em liền bắt đầu."
Chiêu này có tác dụng, anh lập tức lắc mình vào phòng tắm.
Thì Nhan đem điện thoại đang sạc điện của anh rút ra, cắm máy sấy, mau chóng làm khô tóc rồi thay quần áo.
Điện thoại di động của anh lại đang rung .
Là một chuỗi số xa lạ, Thì Nhan tiện tay nhận.
Một giây kế tiếp, giọng trẻ con non nớt giòn tan truyền đến: " Chú Trì, chú đang ở đâu? Mẹ của con, mẹ . . . . ."