Chương 19
Trong nước, chìa khóa mấy chỗ phòng ốc của Trì Thiệu Nhân vẫn luôn do con trai giữ, hôm nay ông trở về nước, ở khách sạn cũng không dễ dàng, phòng ốc bỏ trống mấy năm thật ra thì cũng vẫn có người xử lý, tùy lúc có thể vào ở.Giờ phút này, Trì Thiệu Nhân tới nơi của con trai, Trì Thành trở về thư phòng cầm chìa khóa, liền cùng Nhiễm Khiết Nhất ngồi nói chuyện ở trong phòng khách.
Trì Thiệu Nhân đơn giản nhìn vòng quanh nhà trọ một cái, "Con gái Nhiễm, các ngươi hiện tại liền ở chỗ này?"
"Bá phụ, con thật sự không ở nơi này." Bởi vì bữa ăn tối lúc uống một chút sâm banh, sắc mặt Nhiễm Khiết Nhất hồng nhuận, nhìn hết sức lanh lợi.
Trì Thiệu Nhân này, cẩn thận tỉ mỉ để ý tóc, chỉ có bên tóc mai màu trắng, thái độ làm người cũng không có dáng vẻ trưởng bối, dáng dấp Nhiễm Khiết Nhất ở trước mặt ông cũng rất tùy ý.
"Ta hiểu biết rõ ý định những người tuổi trẻ các con, có thể khi kết hôn rồi dốc sức làm sự nghiệp, bộ biệt thự ta mua được chính là vì làm lễ gả cho con, ai mà biết hai người các con đến nay cũng còn không tin gì."
Nhiễm Khiết Nhất ngượng ngùng nể mặt bác, chỉ có thể cười hóa giải.
"Các con cũng kéo tốt như vậy mấy năm, lúc nào thì có thể đem hôn sự này xử lý? Hai nhà chúng ta cũng đều mong đợi đấy." Trì Thiệu Nhân ngược lại tình ý sâu xa trước sau như một.
Nhiễm Khiết Nhất như ngồi bàn chông, ý định đứng lên: "Bá phụ, con đi làm cho người nước trái cây."
Trì Thành chậm chạp không có từ thư phòng ra ngoài, bởi vì anh đang gọi điện thoại.
Âm thanh chờ đợi thật lâu Thì Nhan mới nhận.
Thì Nhan thờ ơ "A lô?" một tiếng, Trì Thành liền thấy không ổn: "Em uống rượu?"
"Không có, thế nào?"
"Thanh âm của em nghe có điểm lạ."
Thì Nhan đầu kia dừng một chút, tiếp tục nói: "Ừ, uống một chút."
"Em ở đâu? Anh hiện tại đi đón em." Nói xong, Trì Thành cầm lên cái chìa khóa hướng cửa thư phòng đi.
"Anh không phải đang bận sao? Em không sao, chính mình có thể trở về." Trong thanh âm của cô lộ ra tia kháng cự, mới vừa nói xong, lại đổi lời nói, "Em tối nay trở về nhà mình ngủ, có lẽ anh cũng không rảnh quan tâm em."
Trì Thành bước chân dừng lại, "Anh nơi nào lại được em gán tội?"
"Anh không phải là hỏi em tại nơi nào sao? Em ở tại bãi đậu xe dưới lầu, mới vừa còn nhìn thấy anh và Nhiễm Khiết Nhất." Nói sẽ phải cúp máy, Trì Thành giống như là sớm đoán được, bỗng dưng quát một tiếng: "Không cho phép cúp máy!"
Cô không có cúp. Nhưng tức giận không nhỏ, Trì Thành cũng nghe thấy tiếng hít thở hơi trầm xuống của cô.
Trì Thành điều chỉnh hô hấp một cái, giọng nói hơi chậm một chút: "Em thấy được Nhiễm Khiết Nhất? Vậy nên em cũng nhìn thấy, tại chỗ có người thứ ba. Đó là ba anh, anh vốn là nghĩ tối nay gặp mặt giới thiệu em, đến khi hẹn là em thoái thác."
"Cho nên anh liền mượn Nhiễm Khiết Nhất một lát cho đủ số?"
Hiển nhiên giải thích của anh có hiệu quả, Trì Thành nghe được, nữ nhân này là mạnh miệng hay là thật tức giận.
Trì Thành đi trở về kéo màn cửa sổ ra, nhìn ra ngoài bãi đậu xe, có thể thấy được mơ hồ.
"Là ba anh hẹn cô ấy tới."
Ở nơi này, loại chuyện tranh luận nhàm chán trên không ra kết quả, Trì Thành nhảy qua đề tài này: "Em đã đến rồi, lên đây đi, để cho ba anh gặp em một chút."
Sự trầm mặc của cô, bình thường đều là cự tuyệt.
"Thì tiểu thư, em thì thế nào?"
"Em không thể gặp ba anh." Thanh âm của cô có chút khác thường, không giống làm khó, giống như sợ sệt, ". . . . . . Bộ dáng của em bây giờ thê thảm không nỡ nhìn, mọi người sẽ bị dọa."
Trì Thành bật cười, cô đây là nói cái chuyện hoang đường gì vậy? Nhưng anh thật đối với nữ nhân này một chút biện pháp cũng không có.
"Cái người này lấy cớ quá nát. Anh đi xuống đón em."
". . . . . ."
"Không được đi! Em dám đi, anh bảo đảm chạy vào nhà em khiêng em trở lại."
Nam nhân này giống như đang ở bên người cô, anh vừa nói như thế, tay Thì Nhan đã nắm ở hộp số không khỏi dừng lại.
Thì Nhan xem một chút mình sau gương, bộ dạng nhếch nhác này ——buổi chiều chịu đánh, thật đúng là giúp cô bận rộn.
Trì Thiệu Nhân nhất định nhận ra cô, nếu như ông đem chuyện đã qua nói cho Trì Thành, cô cùng Trì Thành nhất định đi tong.
Quả nhiên, Trì Thành khẳng định lấy được trả lời chắc chắn của cô, lúc này mới cúp điện thoại, ra khỏi cửa phòng sách.
Nhiễm Khiết Nhất vừa bưng cốc nước cam từ phòng bếp ra ngoài, chỉ thấy Trì Thành vội vội vàng vàng, như muốn ra cửa.
Bên trong phòng đối diện,Trì Thành làm như không thấy hai người khác, Trì Thiệu Nhân có chút không vui: "Vội vội vàng vàng như vậy muốn đi đâu?"
"Trước tiên, con nói muốn giới thiệu cho ba một người, đang ở lầu dưới, con đi đón cô ấy."
"Chính là người bạn kia?" Trì Thiệu Nhân mặt mày có chút chút khinh thường, trước mặt ông đối với người trẻ tuổi đó còn chưa thấy qua, ấn tượng cũng không tốt, mơ hồ đoán được sẽ là phụ nữ, cho nên ông mới ở bữa ăn tối trước giao hẹn, Nhiễm Khiết Nhất nghênh đón.
Trì Thành cũng không dừng bước, đi tới cửa trước kéo ra cửa chính, lúc này mới dừng một chút bước chân: "Nói đúng ra, là bạn gái con. A, không, là vị hôn thê."
******
Trì Thành đến trong xe này vừa nhìn, nhất thời không biết bày ra loại vẻ mặt nào.
Người phụ nữ này theo như lời không nói dối, vốn là mặt lớn chừng bàn tay, giờ phút này phân nửa bên phải sưng lên cũng không phải rất nghiêm trọng, mấu chốt là khóe miệng nứt ra, dán OK băng bó, cô vốn lại muốn nghiêm mặt, lại mơ hồ mang một ít sát khí.
Hai tay Thì Nhan bày ra: "Em như vậy, Nhiễm Khiết Nhất như vậy, ba anh gặp qua em về sau, nhất định không muốn con dâu này."
Trì Thành, mặt mày bị vẻ buồn rầu bao phủ, cẩn thận chạm một cái vào mặt của cô.
Thật ra thì cũng không phải là rất đau, Thì Nhan "Khàn khàn" giọng điệu thật rút ra, lại thấy như làm bộ, Trì Thành cũng không có phát giác, nửa thật nửa giả nói: "Vậy chúng ta len lén kết hôn, gạo sống nấu thành cơm chín rồi nói cho ông ấy biết?"
Một câu đánh thức người trong mộng, Thì Nhan ngẩn ra, đề nghị không đáng tin cậy của anh giống như con rắn nhỏ linh hoạt, dễ dàng chui vào trong đầu cô, xua đi lại không được.
Trì Thành thấy cô suy nghĩ không biết lại bay tới nơi nào, vội vàng lên tiếng gọi về: "Ba anh thích Khiết Nhất, anh thích em, như vậy có đủ hay không?"
Không đủ, thật không đủ, Thì Nhan thầm nghĩ, chỉ có thể bụm mặt làm hình dạng khổ sở.
Thì Nhan vẫn ở trong xe, đưa mắt nhìn Trì Thành lái xe đưa hai người kia rời đi.
Cô trở lại nhà trọ, làm như trộm, lúc đóng cửa lại đồng thời thở phào, suy nghĩ phức tạp xông lên nhiều hơn, vây khốn cô.
Có lẽ thật nên liều mạng, trước kết hôn hãy nói .
Trì Thành rất khuya mới trở về, trở về phòng ngủ không thấy bóng dáng cô, trong bụng quýnh lên, lúc này mới liếc thấy phòng sách sáng đèn.
Anh men theo ánh sáng đi tới, Thì Nhan lại thức đêm làm bản vẽ.
Trì Thành thật ra thì rất ít thấy cô, hết sức chuyên chú vùi đầu vào việc của người nào đó, người phụ nữ này, tổng làm cho người ta một loại cảm giác bắt không được, giờ phút này, cô là ở chỗ đó, tinh thần tập trung cao độ, cũng không nghe tiếng bước chân của anh.
Trì Thành bỗng dưng ôm sau cô một cái đầy cõi lòng, trong miệng từng trận có tiếng: "Bắt được em rồi."
Thì Nhan cả kinh, nghe là thanh âm của anh, tiếng kinh hô đã ở cổ họng bị đè xuống, tay cô kéo về phía sau, gãi gãi anh, lúc này mới thanh thản ổn định đem tay phủ trên mu bàn tay anh: "Con nít."
"Đã trễ thế này, ngày mai làm thôi." Anh đang bên tai cô hà hơi.
"Em muốn đem công việc nửa năm sau, toàn bộ kết thúc."
"Sau đó rời đi Thì Dụ?" Trì Thành theo lời của cô bổ sung.
Cô ở trong l*иg ngực của anh xoay người, mặt anh thay đổi ngay, thần sắc nghiêm túc: "Em đến lúc đó nghĩ nghỉ phép, chúng ta cùng đi du lịch như thế nào?"
"Tốt, thật là nhiều năm qua, anh tích góp từng tí một , đủ du lịch vòng quanh thế giới rồi. Em nghĩ đi đâu?"
Thì Nhan suy nghĩ một chút: "Thụy Sĩ."
Tựa hồ Thụy Sĩ có thể chỉ bằng hộ chiếu, kết hôn, Thì Nhan trong lòng yên lặng bổ sung.