Chương 21: Toái tâm tàn bào
Vu Tâm Ngữ tự nhiên sẽ không tỉnh lại, Tả Đăng Phong cũng không quá thất vọng, chỉ là hắn muốn thử lại lần cuối, hy vọng có thể xuất hiện kì tích, dù hắn biết rõ kì tích sẽ không xuất hiện.Tả Đăng Phong ôm lấy Vu Tâm Ngữ, bi thương vô tận ngập tràn trong trí óc, mấy ngày hôm trước hai người còn thương lượng tích trữ lương thực mùa đông, hiện tại tất cả đều trở thành bọt nước, Vu Tâm Ngữ đã không nghe được tiếng hắn gọi, cũng sẽ không mở miệng nói chuyện, hắn đã mất nàng thực sự rồi.
Có một thành ngữ diễn tả sự coi trọng vật sở hữu của mình, đại ý mỗi người đều không nguyện ý mất đi chút đồ đạc gì của mình, cho dù đó chỉ là một cây chổi cùn, mất đi sẽ làm người ta mất mác không thôi. Vu Tâm Ngữ là tình cảm chân thành cũng là duy nhất của hắn, Vu Tâm Ngữ chết làm hắn cảm giác như trái tim bị khoét đi, trong lòng trống trải dị thường. Vu Tâm Ngữ như chiếc đèn soi sáng trong lòng hắn, giờ ánh đèn đã tắt, thế giới trong lòng hắn giờ chỉ còn một mảnh hắc ám.
Hai người nằm cách Thanh Thủy quan không xa, cũng không lâu lắm, Thập Tam đã trở lại, miệng ngậm một bình trà, nước trong bình bị đổ đi hơn phân nữa, còn lại cũng không nhiều.
Tả Đăng Phong nhận lấy bình trà uống một hớp nước, nước đã lạnh… làm Tả Đăng Phong rơi nước mắt. Nước trong bình là do Vu Tâm Ngữ đun nóng trong khi còn sống, hiện tại nó đã nguội…
“Em có khát không?” Tả Đăng Phong đưa bình trà tới trước mặt Vu Tâm Ngữ, Vu Tâm Ngữ vẫn không nhúc nhích.
Hồi lâu trôi qua, Tả Đăng Phong đặt bình trà xuống, ngồi bên cạnh nàng không nói năng gì. Thập Tam từ từ đi tới ghé sát vào bên cạnh hắn.
Sau giờ ngọ, Thập Tam rời đi, trở lại Thanh Thủy quan lấy khoai lang cho hắn, nhìn khoai lang hắn nhớ lại lần đầu tiên hắn thấy tình cảnh Vu Tâm Ngữ; nhìn khoai trong tay, lại nhìn Vu Tâm Ngữ nằm bên cạnh, lần nữa Tả Đăng Phong không nhịn được gào khóc lên.
Màn đêm lại phủ xuống, Tả Đăng Phong cảm thấy rét lạnh, Thập Tam trở về Thanh Thủy quan tha chăn đến cho hắn, Tả Đăng Phong ôm Vu Tâm Ngữ mơ màng ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Tả Đăng Phong cuối cùng cũng tiếp nhận cái chết của Vu Tâm Ngữ, hắn sai Thập Tam lấy oa sạn (không hiểu là cái gì – chắc giống xẻng nhưng nhỏ hơn) cho hắn, bắt đầu đào móc, hắn muốn chôn cất Vu Tâm Ngữ nơi đây, vì sau lưng và hai chân đều bị thương, không cách nào sử dụng xẻng được, chỉ có thể dùng oa sạn đào từng chút một.
Thập Tam thấy thế liền chạy đến hỗ trợ, tốc độ đào của nó vượt xa Tả Đăng Phong, có nó hỗ trợ, đến giữa trưa đã có hình dạng ban đầu của cái mộ, Tả Đăng Phong lại sai Thập Tam lấy cho hắn cái sọt cùng sợi dây thừng, Tả Đăng Phong ngồi dưới hố hốt đất bỏ vào sọt, Thập Tam ở trên thì kéo lên.
Tả Đăng Phong bị trọng thương trong người, đào hố cực kì phí sức, dù vậy hắn vẫn kiên trì đào cho Vu Tâm Ngữ một cái mộ rất sâu, cho đến khi ngồi ở đáy hố, cảm thấy hô hấp không thông, hắn mới bò lên.
“Thập Tam, đi xung quanh xem một tí, phàm là động vật ăn thịt đều gϊếŧ chết hết đi.” Tả Đăng Phong đờ đẫn gặm khoai lang ăn, cái này giờ giúp hắn phục hồi chút sinh lực.
Thập Tam nghe vậy thấy nghi ngờ, đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
“Chúng ta phải về kéo quan tài, tao không muốn trong lúc khi chúng mình rời đi, có cái gì tổn thương đến nàng.” Tả Đăng Phong lấy ngón tay chỉ Vu Tâm Ngữ ở bên cạnh.
Thập Tam nghe vậy lập tức quay đầu chạy đi, Tả Đăng Phong ăn khoai xong, dùng dao phay chặt hai nhánh cây làm gậy chống, sau đó lại chặt hai cây khác khoảng một thước, hai đầu vót nhọn dùng để cắm trên mặt tuyết mà trườn đi.
Làm xong những thứ này, Thập Tam đã trở lại, trên khóe miệng còn vương máu tươi.
Tả Đăng Phong dùng chắn quấn kín Vu Tâm Ngữ, lại ngồi dưới đất ăn thêm mấy củ khoai lang, hương vị khoai lang ra sao căn bản hắn không có cảm giác, nhưng hắn biết rõ, nếu không ăn gì, sẽ không có sức lực mà tới bắc phòng kéo cổ quan tài ra.
Lấy cây làm gậy chống đi, hơn nữa canh giờ mới trở lại Thanh Thủy quan, cửa ngoài Thanh Thủy quan vẫn còn mở; bên trong thi thể mấy tên lính Nhật không thấy đâu.
Nhìn thấy Thanh Thủy quan, nhìn vật lại nhớ người, Tả Đăng Phong lần nữa lại dâng lên niềm bi thương, nghỉ chân chút ít, hắn quay qua bắc phòng.
Nắp quan tài không nặng lắm, tròng dây thừng qua Thập Tam là có thể kéo đi, trong lúc Thập Tam kéo nắp quan tài đi, Tả Đăng Phong tìm quần áo cùng chăn nệm của Vu Tâm Ngữ cột lên lưng mình.
Sau khi Thập Tam trở về, một người một mèo bắt đầu kéo thân quan tài đi, mặc dù lúc trước Tả Đăng Phong đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng kéo cái thân hòm khá nặng làm cho hắn chịu nhiều đau đớn, hắn không thể đi, chỉ có thể bò, lúc trước vót nhọn hai nhánh cây chính là vì lúc này mà chuẩn bị.
Mãi tận hừng sáng, quan tài mới kéo tới nơi. Tả Đăng Phong châm lửa đốt củi làm ấm lên, thay đổi y phục cho Vu Tâm Ngữ, áo liệm cho Vu Tâm Ngữ chính là đạo bào của sư phụ nàng còn lưu lại. Hai người ở chung một chỗ lâu như vậy nhưng Vu Tâm Ngữ cũng chưa mua qua quần áo mới, điều này làm Tả Đăng Phong đau lòng vô cùng.
Lót chăn mền dưới đáy quan tài làm nệm, Tả Đăng Phong ôm Vu Tâm Ngữ kéo vào quan tài rồi đắp chăn lên.
“Anh cho em cơ hội cuối cùng, nếu em không mở mắt, anh sẽ chôn em.” Tả Đăng Phong nhìn Vu Tâm Ngữ mở miệng nói.
Vu Tâm Ngữ cũng không mở mắt.
“Nếu em có là quỷ, hãy cứ nói cho anh biết, anh không sợ đâu.” Tả Đăng Phong cố gắng nói lời cuối.
Chung quanh vẫn là một cảnh tĩnh mịch
“Ông trời trên cao, nếu quả thật có thần linh, xin cho nàng sống lại, bất kể bắt con giao ra cái gì, con cũng đáp ứng.” Tả Đăng Phong quỳ rạp xuống đất, dập đầu gào lên.
“Chỉ cần làm cho nàng sống lại, chúng con sẽ tìm một chỗ không có người qua lại, vĩnh viễn không cho ai biết, chúng con sẽ không tiết lộ bí mật của ngài.” Tả Đăng Phong tiếp tục dập đầu khấn lạy, nhưng lời hắn không có ai đáp lại.
Tả Đăng Phong tuyệt vọng, hoàn toàn tuyệt vọng, thâm tình nhìn Vu Tâm Ngữ lần nữa, khó khăn đậy nắp quan tài lại.
Hắn và Thập Tam cùng tiến hành chôn lấp quan tài, khi mặt trời mọc lên, Vu Tâm Ngữ đã nằm sâu dưới ba thước đất.
“Bất kể sau này anh làm gì, đi đâu, cuối cùng anh cũng sẽ về nơi này, trở lại bên cạnh em.” Tả Đăng Phong xoay người chống nhánh cây rời đi, hình bóng Vu Tâm Ngữ đã khắc sâu vào lòng hắn, vĩnh viễn không phai mờ, vĩnh viễn sẽ không quên.
Mặt trời từ hướng đông mọc lên, nhưng Tả Đăng Phong lại nhắm hướng tây mà đi, Vu Tâm Ngữ rời xa, thế giới của hắn không còn ánh sáng, giờ phút này hắn chỉ có một ý niệm duy nhất là mau chóng báo thù, sau đó về đây tự sát, đi xuống âm tào địa phủ tìm kiếm vợ hiền của mình. Sống trên đời này, đối với hắn chính là sự đau khổ, hắn không muốn sống, nhưng hắn không thể chết được, ít nhất hiện tại là không thể.
Dưới chân núi, thôn dân thấy hắn như là thấy quỷ, rối rít tránh né, trên đường phố còn rơi lả tả giấy vàng bạc… chứng tỏ mới đây không lâu có một đám tang, nhìn cảnh này Tả Đăng Phong âm thầm cười lạnh, Thôi trưởng thôn mặc dù không phải là đầu sỏ gây nên tội, nhưng chính hắn đã đưa người Nhật tới Thanh Thủy quan, bị người Nhật gϊếŧ là rất tốt, sau này mình khỏi cần động thủ.
Hiện giờ, Tả Đăng Phong đã không còn khái niệm thiện ác; nhân tình vốn ác tại sao phải lương thiện? Hắn cũng không bị luật phát ước thúc, thời loạn lạc, sao phải tuân thủ luật pháp?
Rời núi, Tả Đăng Phong tìm được thầy thuốc ở thôn khác, nhờ lấy ra đạn còn nằm trong cơ thể, mang theo thuốc trị thương trở về Thanh Thủy quan.
Trên đường trở về, Tả Đăng Phong như muốn khóc, không phải vì vết thương đau đớn làm hắn khóc mà bởi vì người thầy thuốc đã nói: “May nhờ cái áo choàng này rất dày và chỉ đan rất khít nhau, nếu không vết đạn này đã trúng phổi rồi.”
Cái áo choàng Tả Đăng Phong đang mặc là do Vu Tâm Ngữ đan cho, dùng số lượng lớn vải bông, trải qua đan kín…đã cứu hắn một mạng.
Mặc dù phía sau áo choàng có một lỗ đạn, phía trước đã muốn hư mòn, Tả Đăng Phong cũng không muốn bỏ đi, hắn muốn luôn được mặc nó trên người… bởi vì áo choàng này là vật duy nhất Vu Tâm Ngữ để lại cho hắn, trên đó có tình yêu của nàng, trên đó có vết máu của nàng để lại…