Tàn Bào

Chương 19

Chương 19: Không thể chia lìa, không thể quên
Vu Tâm Ngữ còn chưa nói xong Thập Tam như cánh cung, đột nhiên từ dưới đất bay lên, tấn công tên lính đang nắm tóc Tả Đăng Phong.

Từ cửa ra vào đến nơi Tả Đăng Phong là hơn mười thước, khoảng cách xa như vậy nhưng Thập Tam lại nhanh như tia chớp, bay lên không trung đồng thời móng vuốt dài tới 2 thốn từ bàn chân lộ ra, nhằm thẳng cổ họng mà tấn công.

Một đòn đánh ra, tên lính Nhật lập tức che cổ của mình, liên tiếp lùi ra sau, sau mấy bước chân, máu tươi mới từ ngón tay tràn ra.

Thập Tam tấn công thắng lợi, lập tức đánh tới tên lính bên trái, tên lính Nhật này từ trong kinh ngạc đã kịp phản ứng lại, vội vàng giơ tay lên đỡ lấy móng vuốt Thập Tam, khiến ống tay áo bị rách, trên tay đã có vết thương

Thập Tam đầu rất lớn, kêu lên ầm ỉ rồi nhảy vào đám đông, tất cả đều có chung phản ứng là cuống quít lùi về phía sau, lúc này Vu Tâm Ngữ đã từ cửa vọt tới, tay cầm kéo đâm vào cổ một tên lính Nhật.

Kéo không giống như móng vuốt của Thập Tam, mặc dù móng vuốt Thập Tam sắc bén, nhưng rất nông, dù đánh trúng cổ họng thì trong thời gian ngắn cũng không tạo được vết thương ra nhiều máu. Mà kéo của Vu Tâm Ngữ sau khi cắm vào cổ thì máu tươi văng tung tóe lên mặt nàng.

Vu Tâm Ngữ chưa bao giờ thấy tràng diện máu tanh như vậy, hơn nữa cũng chưa từng gϊếŧ người, trong cơn hoảng sợ nàng cầm kéo liên tiếp lui về phía sau.

“Thập Tam, gϊếŧ nó đi” Tả Đăng Phong lết chân phải bị thương từ trên mặt đất bò dậy, đưa tay chỉ vào Đằng Khi. Đáng tiếc là cằm của hắn đã bị lệch vị trí, âm thanh phát ra không rõ ràng. Dù vậy Thập Tam căn cứ vào dấu tay Tả Đăng Phong chỉ liền hiểu ý đồ của hắn, xoay người hướng Đằng Khi nhào tới.

Đằng Khi thấy Thập Tam tấn công mình, cũng không như những tên binh lính kia ngạc nhiên mà lùi về sau. Hắn đứng yên tại chỗ, ngưng thần đề phòng, chờ tới khi Thập Tam nhào tới gần thì nhanh chóng đá lên, Thập Tam đang ở giữa không trung, không có cách nào thay đổi phương hướng, bị Đằng Khi đá văng đến cửa tây phòng.

“Chận cửa ngoài lại ,bắt sống.” Sau khi đá văng Thập Tam, Đằng Khi cúi đầu nhìn chân trái, một đá đó dù đá văng Thập Tam nhưng cũng bị móng vuốt Thập Tam rạch vài đường trên giày và lưng bàn chân.

Lúc này phần lớn binh lính đã từ trong kinh ngạc hồi tỉnh lại, liền chia ra làm ba nhóm. Một nhóm chận cửa ra vào, một nhóm xông về Vu Tâm Ngữ, những tên còn lại tạo thành hình vòng cung vây lấy Thập Tam trước cửa tây phòng. Tuy Thập Tam bị Đằng Khi đá văng ra, nhưng cũng không bị thương gì, giữa không trung điều chỉnh tư thế, nhẹ nhàng rơi xuống đất, bốn chân lại lần nữa tụ thế chuẩn bị nhằm Đằng Khi phát động tấn công.

Lúc này Vu Tâm Ngữ đã chạy đến trước mặt Tả Đăng Phong, đỡ hắn dậy; thấy lính Nhật xông tới liền vội vàng thả Tả Đăng Phong xuống, cầm kéo công kích bọn chúng. Đạo thuật của Vu Tâm Ngữ vô cùng ít ỏi, lại không có chút kinh nghiệm đối địch, công kích của nàng không có phương pháp gì cả, kéo vừa đâm vào vai một tên lính Nhật, còn chưa kíp rút ra thì ba tên lính khác đã ập vào, Vu Tâm Ngữ chỉ còn cách bỏ kéo, giơ tay đấm đá lung tung.

“Bắt lấy, ném.” Tả Đăng Phong thấy thế vội vàng lấy tay đỡ cằm mình rồi nhắc Vu Tâm Ngữ, mặc dù giọng nói hắn mơ hồ không rõ, nhưng Vu Tâm Ngữ vẫn nhận biết được, liền đưa tay nắm lấy vạt áo một tên lính Nhật, đột nhiên phát lực ném tên này bay vào vách tường đông phòng.

Vu Tâm Ngữ thấy kế này dùng được, vội vàng áp dụng đúng như vậy, lại ném tiếp một tên bay ra ngoài

Đùi phải của Tả Đăng Phong lúc này bị thương nghiêm trọng, không thể đi lại bình thường, nhưng nhìn tên lính Nhật bị Vu Tâm Ngữ ném vào tường, bị thương ngã xuống đang muốn đứng lên, hắn liền cắn răng lấy dao găm trên đùi rút ra, lết tới tên lính này mà đâm.

Tên lính Nhật đó lúc này đang dựa vào tường, định đứng lên, thấy Tả Đăng Phong tấn công tới liền bối rối đưa tay che mặt và cổ, Tả Đăng Phong cũng không nghĩ tấn công vào mục tiêu cố định nào, chỉ có thể đâm được chỗ nào thì đâm, dưới sự phẫn nộ, hắn cầm dao găm cắm lút vào bụng tên lính Nhật, sau đó bắt chước hành động của Đằng Khi, hắn xoay loạn con dao găm khiến tên lính Nhật đau đớn tru lên, quơ tay chụp lấy khẩu súng lục bên hông, Tả Đăng Phong thấy thế liền lập tức đưa tay đoạt lấy khẩu súng, nhắm ngay đầu hắn bóp cò.

“Phanh!” Tiếng súng vang lên, trên trán tên lính Nhật liền xuất hiện một cái lổ máu.

Đám người Đằng Khi lần này là tự tiện hành đồng, nói trắng ra là đơn độc xâm nhật, rất sợ rắc rối lớn, bọn chúng từ đầu đến cuối đều không dám nổ súng, sau khi Tả Đăng Phong nổ súng, tất cả không hẹn mà quay đầu nhìn, Tả Đăng Phong lập tức giơ súng lên, nhắm Đằng Khi mà bóp cò, đáng tiếc chính là: súng không nổ, đã bị kẹt đạn.

Trong tay Tả Đăng Phong là loại súng mà quân Nhật sử dụng phổ biến, loại súng có hộp đạn chứa tám viên, nước Đức có loại súng có hộp chứa 20 viên. Hai loại súng này đều như nhau, người ngoài thường lầm lẫn, nhưng loại súng có hộp tiếp đạn 8 viên này thì hộp đạn ở trong tay cầm, loại súng này rất thường xuyên bị kẹt đạn khi bắn; nhưng nếu là người quen thuộc sử dụng thì chỉ cần lên đạn lại là bóp cò được. Nhưng Tả Đăng Phong không hiểu được những thứ này, mấy lần bóp cò đều không có kết quả liền ném khẩu súng đi, rút lấy con dao trên bụng tên lính cầm trong tay.

Đằng Khi thấy thế giận tím mặt, xoay người móc súng ra.

Đằng Khi móc súng vốn là định bắn Tả Đăng Phong nhưng khi xoay người, thấy Vu Tâm Ngữ ném mấy tên thuộc hạ của hắn té ngã, đầu óc choáng váng, mặt mũi sưng phù, trong cơn tức giận liền chuyển nòng súng qua phía Vu Tâm Ngữ.

Giờ phút này Tả Đăng Phong quên mất đau nhức trên đùi, nhanh chóng bay người về phía Vu Tâm Ngữ, cùng lúc đó tiếng súng của Đằng Khi vang lên.

Phía sau lưng truyền đến cảm giác như bị đâm sâu vào khiến Tả Đăng Phong biết minh trúng đạn rồi, bất quá Tả Đăng Phong không có cảm giác đau đớn mãnh liệt mà chỉ cảm thấy như có người hung hăng vỗ một viên gạch lên lưng, cảm thấy sau lưng vô cùng nhức mỏi.

“Đăng Phong, anh có sao không?” Vu Tâm Ngữ thấy thế bỏ qua đối thủ, nâng Tả Đăng Phong lên.

Tả Đăng Phong còn chưa kịp trả lời thì súng của Đằng Khi lại nổ vang, sau bốn tiếng súng nổ, Tả Đăng Phong cùng Vu Tâm Ngữ trước sau ngã xuống, mấy phát đạn này đều nhắm vào đùi bọn họ mà bắn.

Mấy tên lính Nhật bị Vu Tâm Ngữ ném bay, thấy Đằng Khi khai hỏa cũng rối rít móc súng của mình ra. Đằng Khi thấy thế bước nhanh tới, tát cho mỗi tên một tát thật mạnh, nói: “Đi bắt con mèo.”

Mấy tên lính Nhật bị đánh, nghe lệnh Đằng Khi liền lâp tức gia nhập đoàn người đang vây bắt Thập Tam, Đằng Khi phẫn hận nhìn hai người một cái rồi đưa sự chú ý lên người Thập Tam.

“Đăng Phong, anh có đau không?” Vu Tâm Ngữ ôm Tả Đăng Phong khóc nức nở, vết thương trúng đạn phía sau lưng Tả Đăng Phong đang chảy máu xối xả.

Tả Đăng Phong nghe vậy khẽ lắc đầu, chậm rãi đưa tay bịt vết thương trên chân Vu Tâm Ngữ.

“Kêu Thập Tam chạy đi.” Tả Đăng Phong khó khăn nhìn Vu Tâm Ngữ nói. Cằm hắn bị trật khớp nên lên tiếng khó khăn, nhưng lúc này hắn vô cùng thanh tỉnh, hắn biết rõ sở dĩ Đằng Khi không bắn chết bọn họ là vì Thập Tam, nếu như Đằng Khi bắn chết họ thì Thập Tam rất nhiên sẽ chạy trốn, Mà nay hai người đã mất hết ý chí sống sót, nên hắn không muốn liên lụy tt.

“Thập Tam, chạy nhanh đi.” Vu Tâm Ngữ lớn tiếng hô. Sau tiếng hô, Thập Tam lập tức từ trong sân nhảy lên mái nhà tây phòng, từ mái nhà tây phòng theo bờ tường chạy xuống cửa, nơi có hai người đang đau thương nức nở.

“Chạy mau đi!” Vu Tâm Ngữ lần nữa lên tiếng hô lớn.

Đằng Khi thấy Thập Tam nhảy lên chỗ cao, giơ súng ngắm vào Thập Tam, nhưng chỉ trong chốc lát liền thu súng lại, bước nhanh tới trước mặt hai người, giáng cho Vu Tâm Ngữ một bạt tai, trên cửa lầu, Thập Tam nhìn thấy cảnh này liền phát ra tiếng kêu tức giận.

Đằng Khi đánh Vu Tâm Ngữ nhằm mục địch ép Thập Tam xuống, thấy Thập Tam tức giận, lại lần nữa cười lạnh, điên cuồng đánh tiếp Vu Tâm Ngữ. Lúc trước Vu Tâm Ngữ cùng mấy tên lính Nhật đánh nhau sống chết hồi lâu, thể lực đã cạn kiệt, vết thương trên cánh tay làm nàng mất nhiều máu làm nàng càng thêm suy yếu, giờ này chẳng qua chỉ dựa vào tường, bàn tay chặn vết thương sau lưng Tả Đăng Phong, đã không còn sức tránh né những cái tát như mưa của Đằng Khi rơi xuống.

Tả Đăng Phong mắt nhìn Vu Tâm Ngữ bị đánh, lòng đau như dao cắt, khó khăn giơ cánh tay trái lên như muốn ngăn cản lại, nhưng mà cố gắng của hắn chỉ phí công, hắn khó khăn nhấc cánh tay lên căn bản không cách nào ngăn được hành động của Đằng Khi, Đằng Khi dễ dàng gạt văng tay hắn ra, tiếp tục đánh Vu Tâm Ngữ.

Tả Đăng Phong bị trúng ba vết đạn, mỗi một nơi đều đang chảy máu, mất máu quá nhiều làm hắn ngày càng suy yếu, thậm chí ngay cả ngẩng đầu lên cũng cực kỳ khó khăn, dù vậy hắn vẫn muốn làm chút gì đó để Vu Tâm Ngữ thoát khỏi cảnh bị đánh, lúc này hắn phát hiện ra Đằng Khi đã thành “Xích Cước Đại Tiên”. Lúc trước, mỗi lần hắn đá bay Thập Tam, đều bị Thập Tam lưu lại vài vết cào trên chân, 3 lần như thế, giày vớ Đằng Khi sớm đã mất bóng dáng, hai chân cũng đầm đìa máu tươi

Tả Đăng Phong cúi đầu nhìn chân Đằng Khi, hít sâu một hơi, lấy hết toàn lực, cầm dao găm trong tay nhằm chân trái Đằng Khi đâm xuống.

Giờ phút này, Đằng Khi cũng không chú ý đến Tả Đăng Phong đang sắp chết, vì vậy mà hành động của Tả Đăng Phong lại thành công. Lưng bàn chân truyền đến cảm giác đau đớn khiến Đằng Khi ôm chân lui về sau.

Đúng lúc này, Thập Tam nhìn đúng cơ hội, nhảy xuống, nhanh chóng tấn công Đằng Khi, bất đắc dĩ Đằng Khi phải vội vàng quay người tránh né, Thập Tam sau khi vồ hụt cũng không có truy kích mà xoay ngoài chui vào đông phòng.

Hành động của Thập Tam làm Tả Đăng Phong rất cảm động, dù Thập Tam chỉ là con mèo nhưng thời khắc này nó đang suy nghĩ mọi biện pháp để cứu Tả Đăng Phong và Vu Tâm Ngữ, sở dĩ nó chui vào đông phòng thật ra là muốn hấp dẫn sự chú ý của kẻ địch, làm cho hai người có cơ hội chạy trốn. Đáng tiếc, nó không biết rằng hai người hiện tại đã không còn sức mà bỏ chạy rồi.

Quả nhiên, đám người Đằng Khi thấy Thập Tam chạy vào đông phòng liền lập tức chia làm hai đường, một đường chặn cửa đông phòng, một đường tiến vào tây phòng, không hỏi cũng biết là ngăn cửa ra vào của địa đạo.

Thấy vậy Tả Đăng Phong âm thầm cười lạnh, những tên Nhật Bản này mặc dù ngăn chặn hai đầu cửa ra vào, bọn họ cũng không bắt được Thập Tam, bởi vì Thập Tam còn có con đường khác, đó chính là ống khói ở đông phòng. Ở Thanh Thủy quan, trong thời gian này phần lớn thời gian ban ngày thì Thập Tam đi ra ở cửa chính, đến buổi tối khi đi ra ngoài săn, khi trở về đều từ ống khói ở bếp lò mà chui vào. Dù Thập Tam mập mạp, nhưng ống khói của bếp lò tương đối rộng rãi, cho nên mỗi lần nó từ nơi này vào trên đầu đều dính đầy tro bụi.

Trong lúc Tả Đăng Phong phân tâm suy nghĩ, hắn cảm giác được Vu Tâm Ngữ cầm lấy dao găm, Tả Đăng Phong nỗ lực ngẩng đầu lên để nhìn chuyện gì xảy ra thì bỗng nhiên cảm giác được thân thể chợt nhẹ, cảnh vật trước mắt thay đổi nhanh chóng.

Lúc đầu Tả Đăng Phong nghĩ rằng mình đang xuất hiện ảo giác, hắn nhìn thấy cửa, sau đó là cảnh vật trong núi, sau đó hắn mới hiểu là được Vu Tâm Ngữ bế hắn chạy đi. Giờ phút này đầu óc của Tả Đăng Phong cũng không hỗn loạn, hắn nhớ được mình và Vu Tâm Ngữ hai chân đều bị trúng đạn, không thể đi lại được nữa. Nhưng cảnh vật thay đổi liên tục chứng tỏ lúc này Vu Tâm Ngữ đang chạy trốn với tốc độ cực nhanh.

Nỗi nghi ngờ trỗi lên, Tả Đăng Phong khó khăn ngẩng đầu, chỉ thấy tình cảnh trước mắt làm hắn trợn to hai mắt: ở bên phải cổ Vu Tâm Ngữ máu tươi đang tuôn ra.

Mặt Vu Tâm Ngữ lộ vẻ thống khổ dị thường, chân mày nhíu chặt chứng tỏ nàng đang phải chịu đựng đau đớn vô cùng, nhưng ánh mắt kiên nghị cho thấy dù chịu bao nhiêu đau khổ nàng cũng không lùi bước.

“Thả anh xuống!” Tả Đăng Phong khó khăn vội vàng mở miệng. Máu nơi cổ Vu Tâm Ngữ cũng không phải ồ ạt bắn ra điều này nói rõ động mạch chủ chưa bị thương tổn, chỉ cần kịp thời băng bó thì sẽ có hy vọng sống sót.

Vu Tâm Ngữ cũng không dừng lại, quay đầu nhìn thoáng về phía sau, lần nữa lại tăng tốc chạy nhanh.

“Không được, anh cần em sống!” Tả Đăng Phong cố gắng muốn lấy tay che vết thương trên cổ Vu Tâm Ngữ nhưng mặc cho hắn cố gắng thế nào, cánh tay không còn không chế được, vô lực nhấc lên lần nữa.

Vu Tâm Ngữ vẫn không nói gì, sắc mặt tái nhợt, nhíu chặt mày, mồ hôi tuôn rơi, cắn chặt hàm răng… tất cả đều biểu lộ nàng đang tiêu hao sinh mạng, hơn nữa đã đến lằn ranh sinh tử rồi.

Tả Đăng Phong không nói gì thêm, viên đạn phía sau lưng rất có thể đã làm thương tổn phổi của hắn, lúc này trong khoang miệng của hắn đều là bọt khí chứa máu tươi, đã không cách nào mở miệng.

Hai người rất nhanh tiến sâu vào rừng, lúc này cổ Vu Tâm Ngữ đã không còn máu tươi chảy ra, nhưng tốc độ chạy trốn lại không giảm bớt.

Vài phút trôi qua, rốt cuộc Vu Tâm Ngữ cũng đã dừng lại, dừng lại vô cùng đột nhiên, không hề có dấu hiệu báo trước.

“Anh, em mệt mỏi quá….”