Chương 14: Cổ mộ lão miêu
Việc được làm cho Phòng văn hóa từ trước đến giờ vẫn là niềm kiêu ngạo của Tả Đăng Phong, còn mẹ là người hắn lo lắng nhất. Bây giờ vừa mất việc, vừa mất mẹ, hai tin xấu cùng lúc làm Tả Đăng Phong ngơ ngơ ngác ngác, lại thêm đi đường dài nên bị phong hàn, vừa về tới là hắn ngã bệnh, rất nặng, mấy ngày liền không xuống được giường.Vu Tâm Ngữ luôn cẩn thận chăm sóc hắn, thường nấu cháo cho hắn, giúp Tả Đăng Phong cảm nhận được sự quan tâm của cô. Đàn ông khi nằm bệnh thường có cảm giác bơ vơ, có người chăm sóc sẽ làm cảm động và nhớ sâu, vì vậy, ba ngày sau khi Tả Đăng Phong từ giường bò dậy được, thì tình cảm dành cho Vu Tâm Ngữ đã sâu sắc thêm một tầng, đây là loại tình cảm phát sinh khi giúp đỡ nhau trong khi hoạn nạn, rất nhẹ nhàng nhưng sâu sắc.
Sau khi xuống giường, Tả Đăng Phong tìm thấy Vu Tâm Ngữ ngang ngồi trước bếp lò đun nước, bên cạnh có một con gà rừng.
“Đã dậy rồi?” Vu Tâm Ngữ ngẩng đầu lên, mỉm cười.
Nụ cười ngọt ngào ấy là trái tim Tả Đăng Phong rung động mạnh mẽ, mấy ngày nay luôn phải nằm bệnh trên giường, bây giờ hắn lập tức muốn gần gũi cô. Nhưng ý nghĩ này vừa mới nảy ra lập tức bị nỗi đau mất mẹ chặn lại ngay. Tuy mẹ qua đời đã lâu, nhưng bây giờ hắn mới biết được, theo đạo lý hắn vẫn phải để tang ba tuần cho tận hiếu. Nên Tả Đăng Phong hạ quyết tâm, trong ba tuần sẽ không đυ.ng tới Vu Tâm Ngữ, nếu không trong lòng sẽ bị dằn vặt.
“Bắt được ở đâu?” Tả Đăng Phong lấy chân hích hích con gà, thấy nó vẫn còn hơi mềm, chứng tỏ chết chưa lâu lắm.
“Thập Tam đem về, nó biết đi săn.” Vu Tâm Ngữ chỉ vào con mèo.
Tả Đăng Phong quay đầu nhìn Thập Tam, thấy nó đang nằm trong ổ nhìn Vu Tâm Ngữ. Cảm nhận được ánh mắt của Tả Đăng Phong, con mèo quay sang nhìn hắn một cái, rồi lại dời về Vu Tâm Ngữ ngay.
Tả Đăng Phong nghi hoặc nhìn con mèo chằm chằm. Thập Tam hình thể rất to, với hình thể này, bắt thỏ hoang, thậm chí cả hươu con cũng còn được, nhưng mà gà rừng có thể bay, Thập Tam làm sao bắt được nhỉ?
Đầy bụng nghi hoặc, Tả Đăng Phong cầm lấy con gà kiểm tra, phát hiện từ cổ đến bụng có mấy vết thương rất sâu. Điều này khiến Tả Đăng Phong giật mình, miệng vết thương trí mạng của con gà chứng tỏ Thập Tam không bắt khi nó đang ở dưới đất, mà là khi nó đang cất cánh bay lên mới tấn công. Con gà không lớn, tốc độ bay và độ cao không tệ, nhưng Thập Tam lại bắt được thì chỉ có hai khả năng, một là tốc độ cực nhanh, con gà chưa kịp bay lên cao đã bị túm xuống; hai là con gà đang bay thì bị túm. Khả năng này xác suất không lớn, vì con gà bay được khoảng ba bốn mét, Thập Tam nặng nề, không thể nhảy cao tới vậy.
Tả Đăng Phong càng lúc càng nghi hoặc, giờ lại thêm một mối nghi nữa, thường thì động vật khi bắt được mồi đều ăn thịt ngay, sau Thập Tam lại biết đem con gà về?
“Thập Tam, đây là dấu cào của ngươi phải không?” Tả Đăng Phong chìa con gà về phía con mèo, mở miệng hỏi.
Thập Tam quay qua nhìn Tả Đăng Phong, rồi lập tức dời mắt đi. Thập Tam rất không giống với mèo bình thường, nó rất yên tĩnh, hiếm khi kêu meo meo, nó cũng không xin ăn, càng lười vận động, rất trầm mặc và im lặng.
“Nó không biết nói chuyện, anh bảo nó trả lời thế nào?” Vu Tâm Ngữ lấy ấm nước ra, rồi cầm lấy con gà trong tay Tả Đăng Phong.
“Con mèo này rốt cuộc là ở đâu ra?” Tả Đăng Phong nhìn con mèo chằm chằm. con mèo lại không nhìn hắn, mà yên lặng nhìn con gà trong tay Vu Tâm Ngữ.
“Anh nhìn anh đi, một con mèo thì có thể ở đâu ra!” Vu Tâm Ngữ lắc đầu cười.
Tả Đăng Phong không nói gì nữa, xắn tay áo lên làm tiếp việc cho Vu Tâm Ngữ. Sau khi nhúng gà vào nước nóng rồi vặt lông xong, Tả Đăng Phong phát hiện xương dưới bụng con gà đều bị gãy, chỗ gãy chính là chỗ có vết thương. Vốn muốn mổ bụng gà phải dùng dao, nhưng bây giờ chỉ cần dùng tay cũng xé ngực nó ra được.
“Em tới làm tiếp đi, anh đi xem móng vuốt của Thập Tam.”Tả Đăng Phong đưa con gà cho Vu Tâm Ngữ, đi về phía ổ của Thập Tam, nắm lấy chân trước của nó. Thập Tam nhẹ nhàng rụt chân về, Tả Đăng Phong cố gắng giữ chặt. Thập Tam ngẩng lên nhìn Tả Đăng Phong, rồi không rụt lại nữa, để mặc cho Tả Đăng Phong săm soi móng vuốt.
Bộ vuốt của Thập Tam nhọn hoắt cong cong, đây là đặc thù của họ nhà mèo, nhưng vuốt của Thập Tam lại có màu hồng, trong khi móng mèo nhà thường là màu xám trắng. Tả Đăng Phong lấy ngón cái và ngón trỏ lôi tổng cộng mười ba cái vuốt ra, thấy độ cong của nó ít hơn so với mèo nhà, nhưng chiều dài lại dài hơn rất nhiều. Ngoài ra, phần ngoài của vuốt sáng bóng, chứng tỏ là mới dài ra gần đây mà thôi.
“Trước kia móng vuốt của nó rất ngắn, gần đây mới dài ra.” Tả Đăng Phong buông chân con mèo ra.
“Móng vuốt nó cứng như vậy, sao hồi trước lại không có nhỉ?” Vu Tâm Ngữ lấy đồ lòng của con gà ra bỏ vào mâm, Thập Tam thấy thế liền rời ổ đi qua ăn.
Tả Đăng Phong không trả lời ngay, mà còn đang suy nghĩ vài chi tiết đã phát hiện trước đây và bây giờ. Hồi mới nhìn thấy Thập Tam lần đầu tiên, hắn nhớ trên mình nó có rất nhiều bụi, chứng tỏ nó đã ở trong một chỗ kín nào đó rất lâu. Hồi đó, trên người nó còn chưa có lớp lông tơ chống lạnh, chứng tỏ chỗ nó ở khá là ấm áp. Điểm nữa là lúc ấy nó rất gầy còm, chứng tỏ đã rất lâu nó không ăn uống gì cả. Trên cổ có vòng cổ khắc bốn chữ Thập Tam âm dương, âm dương theo nghĩa huyền học, nghĩa là sống chết. Trọng yếu nhất là bản thân Thập Tam, Tả Đăng Phong chưa bao giờ thấy con vật nào như nó, chứng tỏ giống động vật này đã tuyệt chủng. Tổng hợp lại tất cả manh mối, Tả Đăng Phong rút ra được một kết luận khiến lông mao toàn thân dựng đứng.
“Thập Tam là từ một ngôi mộ cổ bò ra.” Tả Đăng Phong tới trước mặt Vu Tâm Ngữ, nghiêm mặt nói.
“Sao anh nói vậy?” Vu Tâm Ngữ sửng sốt.
“Nó đã sống ở trong đó rất lâu, nên trên người mới có nhiều bụi. Trong mộ nhiệt độ khá cao, nên người nó không hề có lông tơ chống lạnh. Lúc chúng ta thấy nó, nó rất yếu, đó là vì nó mới từ trong mộ chui ra. Móng vuốt của nó sắc bén vô cùng, thậm chí có thể cắt gãy xương gà, mà hồi đó móng vuốt nó không còn, chứng tỏ nó đã dùng vuốt để đào vật cứng trong một thời gian dài, chắc là đào lỗ để trốn ra khỏi cổ mộ.” Tả Đăng Phong giải thích.
“Thập Tam thật đáng thương.” Vu Tâm Ngữ có tính con gái, nghe Tả Đăng Phong giải thích thì phản ứng đầu tiên lại chính là thương cảm.
“Hồi trước anh có nặng lời với nó, nó lập tức bỏ đi, sau khi tìm được nó về anh cho nó đầu thỏ nhưng nó không ăn, chứng tỏ nó tức giận. Chúng ta vẫn luôn chăm sóc nó, nó cảm kích chúng ta, nên khi anh đổ bệnh nó mới ra ngoài săn mồi về. Mấy chuyện này chứng tỏ nó rất thông minh.” Tả Đăng Phong dù nói chuyện với Vu Tâm Ngữ, nhưng mắt vẫn không hề rời khỏi Thập Tam đang ăn uống. Không nói đến chuyện Thập Tam từ đâu tới, chỉ riêng chuyện nó đi bắt gà đem về, Tả Đăng Phong đã có thể đoán ra tính nó không xấu, vì nó hiểu được việc báo ân.
“Ngươi mặc kệ, anh ấy nói gì kệ anh ấy, ngươi nhanh ăn đi.” Vu Tâm Ngữ vuốt ve đầu Thập Tam.
“Thập Tam, tao biết mày nghe hiểu lời tao nói, nếu tao nói đúng, mày gật đầu nhé.” Tả Đăng Phong nhìn Thập Tam, nghiêm túc nói.
Tả Đăng Phong nói xong rồi, mà Thập Tam chẳng hề phản ứng, vẫn cứ cúi đầu thong thả ăn.
“Anh nói nhiều như vậy, làm sao nó hiểu hết được!” Vu Tâm Ngữ xen vào.
“Cái vòng cổ của nó ít nhất cũng phải được ba ngàn năm rồi, chứng tỏ nó đã sống ít nhất ba ngàn năm, sống lâu như vậy, chắc chắn vô cùng thông minh. Hồi nó mới từ trong cổ mộ chui ra có lẽ không hiểu ngôn ngữ của chúng ta vì ngôn ngữ thời của nó với ngôn ngữ hiện đại của chúng ta bây giờ khác nhau xa quá, nên lúc chúng ta nói chuyện nó thường đi tới nghe, mục đích là để quen thuộc hiểu dần ngôn ngữ của chúng ta. Bây giờ chúng ta nói chuyện, nó không buồn đi qua nghe nữa, chứng tỏ nó đã học xong rồi.” Tả Đăng Phong phân tích.
Thập Tam dừng ăn, xoay qua ngẩng đầu nhìn Tả Đăng Phong chằm chằm, ánh mắt vô cùng bất an.
“Thập Tam, mày nghe hiểu được chúng ta đang nói gì sao? hiểu được thì gật đầu đi.” Vu Tâm Ngữ vuốt ve đầu Thập Tam.
Thập Tam để mặc cho Vu Tâm Ngữ vuốt ve, mắt vẫn nhìn Tả Đăng Phong không rời.
“Bọn tao là người tốt, sẽ không hại mày, cũng sẽ không đem bí mật của mày nói cho ai hết, nếu mày đồng ý cứ ở cùng với bọn ta, còn nếu không muốn thì đợi đến khi trời ấm áp rồi hẵng đi.” Tả Đăng Phong nói với Thập Tam.
“Thập Tam, nếu hiểu được lời chúng ta nói, thì gật đầu đi.” Vu Tâm Ngữ giục.
Nhưng Thập Tam không làm gì cả, chỉ có đôi mắt toát ra vẻ do dự và nghi hoặc, một hồi lâu, ánh mắt chuyển dần thành tin tưởng và nhu hòa, rồi khẽ gật đầu với hai người.
Dù cả hai đã sớm đoán được Thập Tam nghe hiểu được tiếng người, nhưng giờ thấy nó gật đầu thật, ai cũng kinh ngạc.
“Mày thật là từ trong mộ cổ trốn ra sao?” Vu Tâm Ngữ phản ứng trước.
Thập Tam lại gật đầu, lần này không hề do dự, chứng tỏ nó đã tuyệt đối tin tưởng Tả Đăng Phong và Vu Tâm Ngữ. sự tín nhiệm này không phải là mù quáng, mà là qua mấy tháng trời quan sát mới làm ra quyết định này.
“Mày phải mèo không?” Vu Tâm Ngữ hiếu kỳ vuốt ve lưng nó. Trong mắt Vu Tâm Ngữ, Thập Tam là một con mèo, cô không muốn nó là loại động vật khác.
Thập Tam do dự một lát, rồi lắc đầu, kêu “Meo!”
“Vậy đến cùng nó có phải mèo không?” Vu Tâm Ngữ nghi hoặc nhìn Tả Đăng Phong. Thập Tam lắc đầu bảo nó không phải mèo, nhưng lại phát ra tiếng kêu của mèo, nên làm Vu Tâm Ngữ trở thành hồ đồ.
“Làm sao anh biết, thì em cứ coi nó là mèo đi…”