Chương 42.
Tâm trạng của Lục Bất Du bị ảnh hưởng nên cũng không muốn ăn cơm nữa.
Nhưng không sao, vốn dĩ minh tinh cũng không nên ăn cơm.
Anh ra khỏi khu dạy học thì muốn đi xem con nhóc kia đang làm gì.
Khó chịu quá.
Lục Vãn vừa ra khỏi nhà ăn của trường học, thời tiết dạo gần đây tương đối nóng, cô đang cầm một que kem ốc quế trong tay.
Vào mùa hè, sau khi ăn xong lại có một que kem ốc quế… thật sự giống như lên tiên nha!
“Bạn học Lục Vãn!”
Đột nhiên có người đẩy cô một cái từ góc chéo phía sau, Lục Vãn run tay, phần kem bơ lớn ở phía trên ốc quế rơi xuống đất.
Đúng lúc dì lao công quét dọn đến chỗ này, cười lớn một tiếng rồi xúc nó đi luôn.
Mọi việc xảy ra quá nhanh, cô thậm chí còn chưa kịp thương tiếc cho sự chia ly đột ngột này.
Lục Vãn nhìn vỏ ốc quế trụi lủi trong tay, quay đầu lại hỏi với vẻ mặt u ám: “Anh không muốn sống nữa sao?”
Lục Bất Du: “Đừng nổi giận, em phải cảm ơn anh mới đúng ấy! Ăn kem sẽ bị béo phì, em xem, mặt em còn to hơn cả mặt anh rồi.”
Lục Vãn: “…”
To cái đầu anh! Đó là cơ táo* của em đó!
*Cơ táo là cơ cười, đó không phải là cơ, nó chủ yếu là mô mỡ trước gò má. “Cơ táo” là một mô hình tam giác ngược ở dưới mắt 2 cm. Cơ mặt sẽ bị bóp nhẹ khi cười hoặc khi thực hiện các biểu cảm. Phần phình ra trông giống như một quả táo tròn và bóng, được đặt tên là “Cơ táo”.
Cơ táo đặc trưng của thiếu nữ! Không hiểu thì đừng nói lung tung!
“Sau này anh tránh xa em ra! Nếu không thì đừng trách em độc ác.”
Lục Bất Du: “Em cũng vô tình quá đi! Anh cố ý tới tìm em mà!”
Bạn học bên cạnh bật cười ra tiếng, đại minh tinh có vẻ rất hợp với Lục tổng.
Nếu Lục Bất Du và các bạn nữ khác quá thân thiết thì có khi mọi người còn có suy đoán gì đó.
Nhưng nếu là Lục Vãn thì hoàn toàn không có.
Chẳng lẽ Lục tổng của chúng tôi không đẹp trai sao? Cậu ấy hoàn toàn có tư cách này!
Người quay phim cũng cảm thấy buồn cười, quyết định ghi lại cảnh tượng này.
Chưa kể, lần này mời đến ba nhóm gồm sáu vị khách mời, quả thật Lục Bất Du là người có biểu hiện xuất sắc nhất.
Hôm qua, nhân viên công tác của tổ tiết mục xem lại các cảnh quay, đến cảnh quay của Lục Bất Du thì cười sặc sụa suýt chút nữa thì chết vì cười.
Không hổ là đỉnh lưu, tuy đắt nhưng tỉ suất lợi nhuận rất cao nha.
Khó trách các tiết mục đều muốn hợp tác với anh.
Trong gameshow này, ngoại trừ quay lại cuộc sống học tập hàng ngày của các minh tinh thì còn có các mối quan hệ của bọn họ với bạn học.
Dù sao bọn họ cũng là minh tinh, bạn học và thầy cô trong trường khó có thể đối xử bình thường với bọn họ….. Nhưng bạn học Lục Vãn lại rất khác biệt, cô bé hoàn toàn không có ngăn cách gì với bạn cùng bàn.
Đỉnh lưu vốn được mọi người săn đón nhưng lại bị học bá ngồi cùng bàn ghét bỏ trên nhiều khía cạnh.
Dù sao trong trường học thì chỉ so sánh việc học hành thôi, trong mắt Lục Vãn, hào quang của đỉnh lưu hoàn toàn vô tác dụng, anh chính là một kẻ ngốc không biết đọc hiểu.
Thỉnh thoảng không biết là cô đột nhiên muốn ban phát lòng tốt hay là bị làm phiền đến mức bất lực, cô cũng sẽ giúp đỡ bạn cùng bàn của mình một chút.
Lục Bất Du giống như một đứa trẻ to xác, nếu người khác phớt lờ anh, anh sẽ mạnh mẽ xông lên tìm cảm giác tồn tại.
Mặc dù hơi phiền nhưng phần lớn là tấu hài.
Thì ra nam thần còn có một mặt như thế này.
Lục Bất Du tràn ngập sức sống của tuổi trẻ, mặc đồng phục học sinh xen lẫn vào trong đám học sinh cũng không hề lạc loài.
Khuôn mặt của anh xinh đẹp đến mức có thể đè bẹp các nữ minh tinh trong giới giải trí, trong quá trình hợp tác với anh ở các tác phẩm điện ảnh, truyền hình, các nữ nghệ sĩ cũng không dám đăng thông cáo lung tung, bởi vì sẽ bị người đối diện hoặc là anti-fan lấy hình ảnh của nhân vật nam nữ chính để xử tội công khai.
Làn da của anh còn đẹp hơn cả nữ nghệ sĩ, các đường nét trên khuôn mặt cũng tinh xảo hơn, không có so sánh thì không có đau thương.
Nhưng Lục Vãn là một người trẻ tuổi hàng thật giá thật, hơn nữa hai người thuộc hai phong cách khác nhau, đều có sức hấp dẫn.
Hơn nữa bạn học Lục Vãn chẳng nể nang bạn cùng bàn của mình chút nào, vì vậy hai người giống như anh em thân thiết, hoàn toàn không có ý định xào CP, sau khi tiết mục được phát sóng, fans cũng sẽ không có bất kỳ ý kiến gì.
Lục Vãn ăn hai ba miếng hết vỏ ốc quế mà cô đang cầm trong tay.
Mặc kệ có người quay phim hay không, cô chịu không nổi, bây giờ, ngay lập tức, cô cần phải đánh chết đối phương!
Trường học có diện tích lớn, đường chạy trốn cũng nhiều hơn.
Lục Bất Du nhìn tình huống không ổn là cất bước chạy trốn, hai người chạy đuổi hơn mười mét nhanh như một cơn gió.
Mọi việc diễn ra quá đột ngột, người quay phim lấy lại tinh thần là vội vàng đuổi theo.
… Không đuổi kịp.
Sau nửa tiếng, Lục Bất Du trở lại phòng học, người quay phim cũng không dám hỏi anh xem lúc nãy anh có bị bạn học Lục Vãn bắt được hay không?
Bắt được thì có bị đánh hay không?
Buổi chiều có tiết thể dục, tổ tiết mục muốn tăng điểm nhấn và sức cuốn hút nên đã xin phép nhà trường để tiết này được chọn môn bắn cung.
Bắn cung không phải là môn bắt buộc phải học trong giờ thể dục bình thường, mà là môn tự chọn giống như chơi golf và tennis vậy.
Trường học có sân golf và phòng bắn cung.
Lúc trước, Lục Bất Du đã giành được giải Á quân thế giới trong cuộc thi đấu bắn cung dành cho thanh thiếu niên, vào được trường với tư cách là một học sinh thể thao.
Nhân viên công tác của tổ tiết mục cảm thấy vầng hào quang của nam thần không thể hoàn toàn lụi tàn, nên sắp xếp để đối phương được tỏa sáng một phen!
Trợ lý của Lục Bất Du rất thức thời cầm cây cung chuyên dụng của ông chủ lại đây.
Đó là một cây cung dài xinh đẹp, trông có vẻ nhẹ nhàng nhưng cần lực kéo lên tới 40 pounds.
*40 pounds tương đương khoảng 18.14 kg, lực khoảng 178 N
Hai ngày qua, Lục Bất Du rất hoà đồng, không hề kiêu ngạo, bạn học trong lớp đều nóng lòng muốn thử xem có thể kéo được cây cung của anh hay không.
Ba bạn học thử sức nhưng đều thất bại, Hứa Yêu là người thứ tư đi ra, Lục Bất Du cười đưa cây cung qua.
“Cậu nhớ kiềm chế một chút, đừng kéo hỏng cây cung của tôi là được.”
Ban đầu Hứa Yêu không nghiêm túc, sau đó dùng ba ngón tay, cũng chỉ kéo ra được một chút xíu.
Trên mặt cậu lộ ra vẻ hơi hơi không phục, suy nghĩ một lát rồi đưa cây cung cho Lục Vãn.
“Lục tổng, cậu tới thử một lần đi.”
Ý định ban đầu của Hứa Yêu là muốn nói cho Lục Vãn rằng sợi dây cung này rất khó kéo ra, chứ không phải do tôi yếu ớt không có sức!
Không ngờ sau khi Lục Vãn tiếp nhận, kéo ra trước mắt bao người, lại còn có thể khống chế rất tốt.
Hứa Yêu: “……”
Cậu vẫn biết Lục Vãn có sức lực rất lớn nhưng có phải quá khoa trương rồi không?
Haley: “Lục tổng đẹp trai quá đi! Hôm nay tôi càng yêu Lục tổng hơn.”
Các bạn học: “……”
Đúng! Lục tổng đẹp trai!
Vốn dĩ còn cho rằng cô không thể kéo được, Lục Bất Du đang chuẩn bị đắc ý cũng ngây ngẩn cả người, anh ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Em chưa từng luyện tập, sao có thể kéo dây cung?”
Lục Vãn: “Vừa nãy anh làm mẫu, em quan sát vị trí ngón cái của anh và dây cung một cách nghiêm túc, thật ra kéo ra cũng không có gì khó, chỉ là anh khá thuần thục mà thôi.”
Mấy bạn nam khỏe mạnh trong lớp không kéo được dây cung, bởi vì dùng lực không đúng, sử dụng các cơ bắp hoàn toàn sai rồi.
Khi bạn học thứ hai không thể kéo ra được, Lục Vãn lập tức chú ý tới điều này, hơn nữa cô còn lấy di động ra để lên mạng tìm kiếm cách dùng lực chính xác để kéo cung tên.
Nhưng quả thật cô cũng là người có sức lực lớn.
Lục Bất Du sắp không giữ nổi nét mặt, vốn dĩ anh muốn khiêm tốn một chút, không cần quá khoe khoang nhưng bây giờ làm sao để ý nhiều như vậy được.
Anh bắn một lần năm mũi tên, có ba mũi tên trúng vòng tròn mười điểm, không có một mũi tên nào không trúng bia, lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Xem đi, anh trai vẫn lợi hại lắm.
Dù sao môn bắn cung cũng là một môn không phổ biến, có rất nhiều người không biết, mọi người lập tức vỗ tay ầm ầm.
“Em thử bắn tên xem sao?”
Lục Vãn cầm lên một cây cung 20 pounds, thử thì thử.
Dáng người cô thẳng tắp kéo cung tên rất đẹp trai, híp mắt để nhắm chuẩn hồng tâm cũng rất đẹp trai, sau đó bắn một lần năm mũi tên nhưng tất cả đều không trúng bia, không được điểm nào.
Lục Vãn vẫn bình tĩnh, đây là điều bình thường thôi, dù sao trước kia cô cũng chưa từng được học.
Mặc dù vừa rồi cô đã tìm kiếm bí quyết để bắn tên nhưng lý thuyết và thực hành vẫn có khác biệt.
Lục Bất Du khoanh tay: “Hay là em cầu xin anh đi, em cầu xin thì anh sẽ dạy em.”
Lục Vãn: “Ồ, không cần.”
Các bạn học khác: “…”
Em cầu xin anh có được không a a a a, nam thần ơi, anh nhìn em đi nè!
Lục Vãn không cầu xin nhưng Lục Bất Du vẫn chủ động hướng dẫn cô, dù sao với thành tích từng đoạt cúp của anh thì hoàn toàn có thể làm huấn luyện viên.
Lục Bất Du lời ít mà ý nhiều, dăm ba câu đã chỉ ra bí quyết, Lục Vãn cũng lĩnh ngộ rất nhanh, mặc dù là tay mơ mới học nhưng sau bảy tám lần, ít nhất có thể bắn trúng bia rồi.
Tất nhiên các bạn học khác cũng có huấn luyện viên đi hướng dẫn, môn thể thao bắn tên này không phổ biến ở trong nước, cho dù trường học có phòng bắn cung thì rất nhiều bạn học cũng không đến, có rất ít người am hiểu.
“Niệm Niệm, cậu đừng nóng vội, có rất nhiều bạn học cũng không biết đâu.” Vu Soái an ủi.
Lâm Niệm Niệm thu lại tầm mắt đang dính trên người Lục Vãn, cô ta cắn răng kéo dây cung trong tay ra, chưa kéo nổi một tấc*, mũi tên đã rơi xuống.
*1 tấc bằng 10 cm.
Cô ta không cam lòng, chẳng lẽ cô ta lại thua kém người ta về mọi mặt à, chỉ là càng thử càng sốt ruột, càng sốt ruột thì càng không làm được.
Huấn luyện viên đi tới phía sau, lấy đi cung tên từ trong tay của Lâm Niệm Niệm.
“Em không thể kiểm soát được thì rất nguy hiểm, đừng nóng vội mong thành công, cho dù hôm nay không học được thì cũng không sao, suy cho cùng, thể lực nam nữ có chênh lệch.”
Lâm Niệm Niệm không trả lời, cô ta lại vô thức nhìn Lục Vãn.
Huấn luyện viên nhìn theo tầm mắt của cô ta nhưng thản nhiên nói: “Bạn học Lục Vãn rất có thiên phú, còn học tốt hơn rất nhiều bạn nam trong lớp chúng ta, em đừng so sánh với em ấy.”
Lâm Niệm Niệm: “Không có, em không so sánh với cậu ấy.”
Huấn luyện viên cười nói: “Vậy được rồi, tiếp theo em cứ luyện tập theo khả năng, nhất định phải tự bảo vệ bản thân đừng để bị thương.”
“Vâng, em biết rồi ạ.”
―――
Sau khi Lục Bất Du chỉ dẫn Lục Vãn bắn tên thì sự tự tin đã trở lại.
Biết anh trai rất đẹp trai chưa?!
Suốt hai tiết cuối cùng của buổi chiều, toàn bộ học sinh lớp 11 đều học thể dục.
Bởi vì đây là môn tự chọn nên càng dễ bố trí.
Từ phòng bắn cung ra ngoài, khi đi ngang qua sân bóng rổ, Hứa Yêu hỏi một câu: “Lục Vãn, cậu muốn chơi bóng rổ với tôi không?”
Khi hai người học cấp hai thì còn cùng nhau chơi bóng nhưng lên cấp ba, Lục Vãn vừa phải đi học vừa phải đi làm thêm nên không có thời gian rảnh.
Lục Vãn: “Không đi, tôi phải về nhà.”
Lục Bất Du: “Vội vàng về nhà làm gì, đi xem đi.”
Hình như đội bóng rổ của trường đang huấn luyện, chia làm hai đội để thi đấu, rất đặc sắc.
Các bạn học vây xem ở bên cạnh thường xuyên vỗ tay hoan hô ầm ầm.
Có rất nhiều học sinh nam cảm thấy có hứng thú với môn bóng rổ, cho dù mình chơi không tốt thì cũng rất thích xem.
Lục Bất Du khá cao, khi học cấp ba anh cũng ở trong đội bóng rổ của trường nhưng sau khi anh ra mắt thì rất ít chạm vào, thứ nhất là không có bạn chơi cùng, thứ hai là không có thời gian.
Haley: “Đi đi, mình cũng muốn đi xem, bữa tiệc thịnh soạn gồm nhiều mãnh nam như vậy cơ mà, Lục tổng, cùng nhau lên đi.”
Lục Vãn: “……”
“Đi thôi.” Haley huýt sáo một tiếng, cậu cực kì thích xem mãnh nam chơi bóng, điều này hạnh phúc quá đi mất.
Nhưng không thể thường xuyên tới đây xem, cũng không phải vì ngượng ngùng, mà là mỗi lần xem cái này, đối với cậu mà nói thì giống như ăn tết vậy.
Nếu mỗi ngày đều ăn tết thì không có cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ nữa rồi.
Hơn nữa… cũng không tốt cho thân thể nha.