Sau khi Lục Vãn đi mất, những bạn học vây xem vẫn chưa rời đi liền mặt đối mặt bàn luận hăng say.
"Ôi trời ạ, cậu ấy nói gì làm gì cũng làm tôi rụng tim hết, đứng yên đó không nói chuyện cũng vậy."
"Tôi muốn được đánh cược với cậu ấy, cược xem ai động lòng trước, tôi thua ngay giây đầu tiên, mau dồn tôi vào tường ngay đi!"
"Tôi cũng muốn đánh cược..."
"Tôi cũng muốn thua cuộc."
Mọi người vừa nói, vừa nhìn về hướng Lâm Niệm Niệm - người mới vừa thua cược.
Thật ngưỡng mộ quá đi, cô gái này cái khác không nói, nhưng cố ý đánh cược với Lục Vãn không khỏi quá gian xảo rồi!
Sao bọn họ lại không nghĩ đến cách này chứ?
Thật là đáng chết mà.
Sắc mặt của Lâm Niệm Niệm trông cực kỳ đặc sắc, không làm chủ được mà lùi về sau một bước.
Vu Soái trấn an nói: "Niệm Niệm, sắp vào học rồi, chúng ta trở về phòng học đi, thật ra cậu cũng rất ưu tú, chỉ cần không so sánh với Lục Vãn..."
Lâm Niệm Niệm gật đầu.
Quả thật là cô ta chạy trối chết.
Tầm mắt đánh giá từ khắp nơi nhìn sang, làm cho cô ta cảm thấy như ngồi trên đống lửa.
Những người đi ngang không biết chuyện lúc sáng đều bị những bạn học đứng trước bảng thông báo hù hết cả hồn.
... Đám người đó đứng cùng nhau, phát ra tiếng kêu như gà gáy?
Cho dù là công bố kết quả thi, thì thế này cũng không khỏi quá kích động rồi.
Lục Vãn về đến phòng học, mới vừa ngồi xuống, bạn học chung quanh liền sáp lại gần, việc cô thi được hạng ba đã truyền đi khắp nơi rồi.
"Cậu lợi hại quá đi!" bạn nam phía trước quay đầu lại, tràn đầy sùng bái.
Hứa Yêu cảm thấy vinh dự lây nói: "Đâu chỉ là hạng ba, Lục tổng sẽ lập tức giẫm hạng nhất trước đây dưới chân nhanh thôi, chính là cái tên gọi là Trần gì đó Khanh."
Cậu không thích tên công tử bột đó.
Nói đến Trần Niệm Khanh, Lục Vãn nhớ đến điểm của đối phương.
Điểm môn Toán của hai người như nhau, môn Tiếng Anh đối phương cao hơn cô ba điểm, Lý Hóa Sinh cao hơn hai điểm, những cái này đều không cách biệt nhiều lắm.
Thế nhưng then chốt là môn Ngữ Văn của Trần Niệm Khanh thi được 140 điểm.
Ngữ Văn của Lục Vãn... mới được có 126, cách nhau ròng rã 14 điểm, thế là có thể thấy được sự chênh lệch của tổng điểm ngay.
Lục Vãn không hiểu liền hỏi: "Sao môn Ngữ Văn của Trần Niệm Khanh có thể thi được điểm cao như vậy, Tô Nhiêu giỏi Ngữ Văn hình như cũng thi được có 136."
Bạn nam hàng trước bình tĩnh nói: "Không có gì không thể, dưới tay nam thần tất cả đều có khả năng hết! Ngữ Văn của cậu ấy chưa từng thấp hơn 130 điểm, tốt nhất còn từng thi được 143, lần đó phần trắc nghiệm đúng hết, phần giải thích từ vựng được điểm tối đa, chỉ là phần tập làm văn bị trừ mất hai điểm, ngôn ngữ văn học trừ một điểm, ba bài đọc hiểu bị trừ mất 4 điểm, mạnh đến không phải người."
Lục Vãn: "Tập làm văn chỉ trừ hai điểm? ... Tôi muốn xem thử bài thi của cậu ấy ghê, sao có thể làm được như vậy chứ."
Cô không tính là lệch môn, thế nhưng Ngữ Văn phát huy tốt nhất thật ra cũng được khoảng 130 điểm thôi.
Sao mà làm được như vậy chứ? Lục Vãn cực kỳ thắc mắc.
Bạn nam hàng trước "Hơ" một tiếng: "Không nên hỏi, hỏi thì đây chính là sự khác biệt giữa người và thần."
Lục Vãn: "..."
———
Tiết đầu tiên là tiết tự học, không có giáo viên đứng lớp.
Có điều giáo viên Tiếng Anh của tiết sau đã bảo người đại diện của lớp mang đề về phát ra trước.
Haley nhìn bài thi được phát ra, mây đen đầy mặt thở dài: "Khó quá đi, Tiếng Anh khó quá đi."
Giọng Lục Vãn yếu ớt: "Một người nước Anh như cậu? Mà môn Tiếng Anh không đủ điểm?"
Haley: "Làm ơn đi Lục tổng, mình sinh ra và lớn lên ở Trung Quốc đó, bố mình mà biết được mình chỉ thi được có nhiêu đây điểm thôi, nhất định sẽ nổi nóng, trách mình quên gốc, Tiếng Anh khó quá đi."
Lục Vãn: "..."
Haley cảm thán xong, lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị xem có tin gì mới để hóng không.
Đúng như dự đoán, có quần chúng hóng hớt nhiệt tình, gửi ngay bản thảo chuyện lúc sáng cho nick công chúng.
Hôm nay có kết quả của kỳ thi tháng, có thể nói là mấy nhà vui mấy nhà sầu, lớp tự học buổi sáng hôm nay chẳng được mấy người có thể bình tĩnh học tập cả.
"Kỳ thi tháng Lục Vãn của lớp bốn thi được hạng ba, học sinh từ thiện thi được hạng tám mươi mấy, người phía sau đánh cuộc thua phải quét dọn hành lang ba tháng, Lục tổng ngày hôm nay đẹp trai chứ? Đẹp trai chết người!"
2333: Lục tổng của tôi thực sự là cái gì cũng biết! Kết quả học tập lại tốt như vậy! Rất có phong thái của tổng tài bá đạo nha.
0: Bảng thông báo là nơi tình yêu của bổn tiên nữ bắt đầu, suýt chút tạ thế tại hiện trường.
Lục phu nhân: Lục tổng vừa đẹp trai vừa xinh đẹp, có được cô ấy đồng nghĩa với có được cả vợ và chồng, quá đáng giá rồi!
Hở tí là mập: Người ta là gái thẳng ok, Lục nữ thần mình có thể!
Mỗi ngày ngủ không tỉnh: Nếu như cậu ấy thích con gái, ok vừa may, cậu ấy thích con trai, vậy mình chính là con trai.
Pháo hoa: Trước đây mình chỉ thích trai đẹp, bây giờ không phải là... Lục tổng làm gì cũng đúng, nhất định là do mình không đủ nỗ lực!
Bò trên đầu tường: Ghét cái học sinh nhận từ thiện đó quá đi, sao cô ta cứ phải tìm cảm giác tồn tại thế này, làm cho tôi cũng muốn đi đánh cược.
Lá cây: Nên trách Triệu Yên, là do cậu ta bắt đầu lệ xấu, lẽ nào nhất định phải đắc tội với Lục tổng mới có thể đổi được một lần bị dồn giữa chân, lẽ nào nhất định phải đánh cược mới có thể đổi được một lần ép lên tường sao, lâm vào trầm tư - ing...
Triệu Yên cũng xem nick công chúng, quả thực tức muốn chết.
Kể từ khi biết Lục Vãn bị bệnh thần kinh, cô đã không còn dám chọc đến đối phương nữa, tránh bị làm mất mặt trước mọi người.
So với việc Lục Vãn lần này thi được hạng ba thì điều làm cô thấy tức giận hơn là . . . . . sao lại có thể mang cô ra so sánh với Lâm Niệm Niệm chứ?!
Triệu Yên nhìn thấu cách làm của Lâm Niệm Niệm, số lượng bạn nam vây quanh đối phương không nhiều, nhưng cực kỳ trung thành.
Khi có bạn nam thổ lộ với Lâm Niệm Niệm, cô ta sẽ nói một cách áy náy là mình tạm thời không nghĩ đến những việc này.
Sau khi từ chối còn sẽ an ủi quan tâm bạn nam đó, khen ngợi ưu điểm của đối phương.
Những bạn nữ khác trong trường hoàn cảnh gia đình đều không tệ, khó tránh khỏi hơi kiêu ngạo, từ đó loại hình con gái dịu dàng tỉ mỉ nhà bên như Lâm Niệm Niệm nổi bật lên hẳn.
Rất thần kỳ chính là, cô ta có thể làm bạn với tất cả những bạn nam từng tỏ tình thất bại.
Còn có thể làm cho những người đó chung sống hòa bình. Họ đều tự mình cho rằng Lâm Niệm Niệm chẳng có gì với những người kia cả, mình là người có nhiều phần thắng nhất... thế là lại càng cố gắng hơn nữa.
Triệu Yên rất tự biết mình biết người, thế nhưng cô vẫn rất chướng mắt loại người như Lâm Niệm Niệm thế này. Sao có thể mang họ ra đặt cùng một chỗ để so sánh chứ?
Mẹ kiếp thực sự là tức chết rồi! Tức chết đi được!
Haley lật xem bình luận, tất cả đều là đủ loại nhóc con nóng lòng muốn thử giẫm đuôi cọp.
Cậu nhìn về phía bạn cùng bàn, như vậy thật sự không sao chứ?
Lục Vãn chỉ thuận miệng nói câu "muốn xem thử bài thi của người khác", thế nhưng sau khi Hứa Yêu đi nhà vệ sinh nam một chuyến, tình hình đã thay đổi hoàn toàn.
Quan hệ của cậu và Lục Vãn tốt, người khác nhìn thấy cậu, đương nhiên sẽ hỏi một câu.
Tiết học thứ hai đã có lời đồn truyền ra
Nguyên văn của Hứa Yêu là: "Lục tổng của tôi sớm muộn gì cũng sẽ lên được hạng nhất, hai người phía trước thức thời thì tốt nhất mau nộp bài thi ra cho Lục tổng nghiên cứu xem tại sao có thể thắng được Lục tổng, đặc biệt là môn ngữ văn."
Nguyên văn cũng rất hung hăng, sau khi truyền miệng từ người này đến người khác, cộng thêm nghệ thuật gia công không ngừng, biến thành: Lục tổng muốn chân trái giẫm Tô Nhiêu, chân phải giẫm Trần Niệm Khanh, bài thi sau này đều phải đưa cho cô ấy xem qua, rồi phụ đạo cho hai người còn lại.
Tất cả mọi người sợ ngây người, lại cảm thấy không có gì không đúng...
Dù sao Lục Vãn lần này đã thi được hạng ba, chỉ cách hạng nhất có hai thứ hạng thôi, tuy rằng Trần Niệm Khanh rất lợi hại, nhưng mọi thứ đều có thể xảy ra.
Lục tổng nói như vậy rất hung hăng nhưng lại nhiệt huyết một cách kỳ lạ.
Vì loại lời nói hung hăng thế này không phải ai cũng dám, ai cũng có thể nói được cả!
Tự nhiên bị đẹp trai đến ngất.
Sau khi bạn cùng lớp biết được đều thấy rất kính nể, hai chữ Lục tổng quả nhiên không phải gọi chơi chơi nha!
Sau khi Lục Vãn biết được, quả thật muốn đánh Hứa Yêu một trận, cái tên miệng rộng này!
Tiết học thứ ba thì Tô Nhiêu đã tìm đến
Do lời đồn đại.
Trên hành lang, Tô Nhiêu nghiêm nghị hỏi: "Bạn học Lục Vãn, nghe nói cậu muốn giẫm mình trên đất, còn muốn giúp mình kiểm tra bài thi?"
Lục Vãn: "..."
Tô Nhiêu thấy đối phương cuống lên, cười nói: "Đùa thôi, mình biết là cậu hiếu kỳ tại sao mình lại thi được điểm cao hơn cậu, mình có mang phiếu đáp án đến rồi, cho cậu đó."
Lục Vãn ngại ngùng nhận lấy: "Cám ơn cậu, cậu thật tốt."
Tô Nhiêu thở dài: "Cậu thật sự cảm thấy mình rất tốt?"
Lục Vãn: "Đương nhiên, không có ai cảm thấy cậu không tốt mà."
Tô Nhiêu chính là kiểu nữ thần tỏa sáng lấp lánh, gương mặt xinh đẹp, tính cách tốt, biết biện luận, biết trượt ván, còn có thể khiêu vũ và chơi Piano.
Còn có tinh thần đạo đức cao, là một người bảo vệ môi trường.
Năm ngoái Tô Nhiêu tham gia thi đấu diễn thuyết có liên quan đến chủ đề bảo vệ môi trường, đạt được giải nhì, lúc thu thập tài liệu để chuẩn bị cho cuộc thi thì cô đã bị cảm động sâu sắc.
Sau lần đó khi đi ra ngoài cô sẽ cố gắng hết sức sử dụng phương tiện giao thông công cộng, có thể ăn tại chỗ thì tuyệt đối sẽ không gói về, có thể sử dụng túi bảo vệ môi trường thì sẽ tránh sử dụng túi ni lông.
Cô không yêu cầu người khác chỉ yêu cầu chính mình.
Bạn nữ thế này, đại khái là trình độ mà cho dù mình có đầu thai thêm mấy lần cũng không thể nào đạt đến được.
Cho nên trong trường cô ấy cũng được rất nhiều bạn nữ yêu thích.
Tô Nhiêu: "Nhớ kỹ lời cậu nói hôm nay nha, cậu về lớp đi, sắp vào học rồi, mình cũng đi đây."
"Được, tí nữa mình trả lại cậu."
Bạn học lớp bốn cực kỳ bất ngờ là Tô Nhiêu sẽ tìm đến.
Do lời đồn nghe rất hung tàn, vốn là cho rằng hai người sẽ đối đầu nhau, không ngờ là bầu không khí lại tốt như vậy?
Việc hạng nhì trong kỳ thi tháng tìm đến hạng ba được truyền đi rất nhanh.
Phối hợp với lời đồn phía trước là "Lục tổng muốn đạp hai hạng đầu dưới chân", thật sự là đầy mùi bát quái nha.
———
Phòng học của lớp một.
Triệu Nhất Hàng ngẩng đầu lên khỏi điện thoại, nói ra tin bát quái mà người của lớp bốn vừa gửi đến, lại cau mày nói: "Lục Vãn đây cũng quá lớn lối rồi, vậy mà Tô Nhiêu lại không hề tức giận."
Trần Niệm Khanh: "Tiết sau không phải cậu muốn đi ra cửa hàng tạp hóa sao, thuận đường mang bài thi ngữ văn của tôi đưa cho cô ấy đi."
Triệu Nhất Hàng: "Hả? Chuyện này... không thích hợp lắm đi."
Trần Niệm Khanh suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Đúng là hơi không thích hợp, vẫn là tôi tự mình đi được rồi."
Triệu Nhất Hàng: ??!
Lại xảy ra chuyện gì thế này? Sao nhà của cậu lại sụp rồi?
Thần tượng, sao cậu phải làm như vậy chứ?!
——
"Chào cậu, nhờ giúp mình gọi bạn học Lục Vãn một tí, xin chào?"
Trần Niệm Khanh lặp lại hai lần, bạn nữ được gọi lại lúc này mới như vừa tỉnh giấc mộng.
Bạn nữ mặt ngoài bình tĩnh, trong lòng lại là: a a a a đệt!
Tại sao nam thần lại xuất hiện ở đây, tại sao lại muốn tìm Lục Vãn?
Tuy rằng trong đầu đang có mười ngàn chú lạc đà chạy qua, nhưng ngoài mặt bạn nữ vẫn gật đầu một cách rụt rè, sau khi lấy lại tinh thần thì quay đầu vào lớp học gọi người.
Lục Vãn: "..."
Cô nhìn người hạng nhất đang đứng bên ngoài hành lang, đứng dậy đi ra ngoài.
Những bạn học ngồi phía sau trở nên kích động trong nháy mắt, còn xao động hơn cả khi Tô Nhiêu đến nữa.
Đây là cảnh tượng thần tiên gì thế này!
Mau đánh nhau đi!
Trần Niệm Khanh nhìn cô: "Nghe nói cậu muốn giẫm mình?"
Lục Vãn: "... Không phải."
Lại nữa? Cô muốn gϊếŧ cái tên miệng rộng Hứa Yêu đó.
Trần Niệm Khanh: "Tuy rằng yêu cầu rất kỳ quái, có điều nếu như cậu khăng khăng thì... cũng không phải không thể."
Cậu nói xong đem chân dịch về phía trước một chút, ra hiệu đối phương có thể giẫm.
Lục Vãn cảm thấy lúng túng quá, liền vội vàng nói: "Không không không, mình không có ý này."
Thế là Trần Niệm Khanh liền đưa tờ đáp án đã được gấp ngay ngắn: "Cho cậu, xem xong rồi có thể cho mình lời khuyên."
"Hả? Được, cám ơn."
Lục Vãn cầm bài thi của Trần Niệm Khanh trở lại phòng học, cả người đều như đang đi trên mây.
Sao mọi chuyện lại trở thành như vậy chứ?
Có điều nếu đã lấy được bài thi... cô đương nhiên muốn xem thử bài văn chỉ bị trừ có hai điểm này trông ra sao!
Sau khi Lục Vãn mở ra, vừa nhìn liền giật cả mình.
Không nói nội dung, kiểu chữ viết tay mà cứ như được in lên đó thế này.
Là chữ tiểu khải phóng khoáng lại có phong cách, ngay cả từng nét mực đậm nhạt đều rất đều đặn, hoàn toàn không chút dấu vết bôi xóa nào cả.
Có thể trực tiếp mang đi làm bảng chữ mẫu luôn rồi.
Rốt cuộc sao lại làm được thế này vậy?
Nhìn sơ qua cả bài viết thôi đã thấy vui tai vui mắt rồi, cứ như một loại hưởng thụ vậy, sẽ khiến cho giáo viên chấm bài muốn xem hết từng chữ một, chứ không chỉ xem việc sửa bài là một loại công việc.
Nội dung cũng rất xuất sắc, đừng nói chi là giáo viên, cả cô cũng muốn cho điểm tối đa nữa!
Sau khi dần xem xong, Lục Vãn liền cảm thấy... trừ hai điểm đều có vẻ hơi nhiều.
Nhìn từ những phương diện khác nhau mà nói, dường như không thể nào viết tốt hơn được nữa rồi.
Lục Vãn xem như hoàn toàn chịu thua rồi, quả thực rất mạnh.
Ba bạn học ngồi phía sau đều chồm người lên trước, trước đây có một bài thi ngữ văn của Trần Niệm Khanh cũng từng được in với số lượng lớn để làm bài mẫu.
Lúc đó mỗi người được một phần, được rất nhiều bạn nữ cất giữ rất kỹ.
Nhưng đây chính là bút tích thật của chính chủ đó nha!
Sau khi xem xong… họ chỉ có thể cảm thán một câu thần và người quả nhiên khác nhau!
Nam thần quả nhiên chỉ có thể dùng để ngước nhìn thôi!
Chỉ một buổi sáng thôi Lục Vãn đã thành công thu thập được hai bài thi của hai người top đầu trong khối.
Buổi trưa sau khi tan học, cô nhìn bài thi trên bàn, rơi vào trầm tư.
Haley vẫn cứ cảm thấy không ổn, trông vẻ mặt này của người bên cạnh... chẳng lẽ là cũng đã nhận ra rồi?
"Cậu đang nghĩ gì vậy?"
Ánh mắt Lục Vãn dần dần trở nên kiên định: "Có! Các bạn học thật là có lòng! Mình cũng muốn thi được điểm cao như vậy! Mình có thể làm được!"
Xem bài thi của người khác, cô hoàn toàn không thể khống chế được khát khao chiến thắng đang cháy hừng hực trong lòng mình.
Haley: "..."
Đồ gái thẳng não thô, cáo từ.
Tác giả có lời muốn nói:
Tất cả bạn học: Hạng nhất và hạng hai sao thế này?
Haley: Có ý đồ xấu chứ gì