Bố Mẹ Giàu Có Và Anh Trai Lưu Lượng Hàng Đầu Cuối Cùng Cũng Tìm Thấy Tôi

Chương 9

Chương 9

Bác gái dồn tất cả trọng lượng lên chân cô, quả thật nặng chết được, Lục Vãn thử nhiều lần cũng không thể rút chân ra.

Cô kéo người theo, gian nan di chuyển về trước được... nửa mét.

Bác gái: "Hu hu hu, hức hức~"

Lục Vãn: "..."

Sao lại còn gào lên thế này?

Người xung quanh không ngừng nhìn qua, còn có người không ngại phiền lấy hạt dưa ra, vừa cắn vừa xem.

Cậu thiếu niên mặc đồng phục "trường trung học phổ thông quý tộc", người phụ nữ trên mặt đất mộc mạc và tiều tụy.

Hai người nhìn không chút liên quan nào lại lôi lôi kéo kéo giữa đường.

Thật là náo nhiệt nha!

Lục Vãn hiểu ra, bác gái này không chỉ là muốn lừa bịp tống tiền, có lẽ còn muốn kiếm một khoản lớn của mình.

Thật là tìm nhầm người rồi! Đừng xem cô bây giờ nhìn ra hình ra dạng như vậy, nếu như không phải do một ngày của nhiều năm trước, cô yêu việc học tập, thông qua việc không ngừng học tập, biết được thế giới này có quyển sách thật dày tên là "Luật hình sự"... Nói không chừng cô đã trở thành nhân tài kiệt xuất trong nghề ăn vạ này rồi, đương nhiên, cũng có thể sẽ vì quá mức ưu tú mà được "ăn cơm tù".

Ngày càng có nhiều người đến xem náo nhiệt, vậy cũng không phải cách hay.

Lục Vãn ngồi xổm xuống, giận dữ nói: "Bác có chuyện muốn nói với tôi sao? Vậy chúng ta đổi sang nơi khác yên lặng nói chuyện được không?"

Vương Tuệ gật đầu, lúc này mới chịu buông tay ra, bà ta cột lại tóc, nhanh chóng đứng lên, ngập ngừng nói: "Đừng gọi tôi là bác gái... tôi mới 32 tuổi thôi."

"...Cũng được, chị gái."

Lục Vãn muốn tìm một nơi yên tĩnh, Vương Tuệ đi sát phía sau cô, sợ bị bỏ lại.

Chỗ này ngay sát đường lớn, xung quanh ngay cả công viên cũng không có, Lục Vãn đi hơn bốn năm trăm mét, cuối cùng nhìn thấy cuối đường có quán cà phê.

Nhìn thấy cô đi vào, Vương Tuệ nhẹ nhàng thở phào, cuối cùng cũng dừng lại rồi. Đối phương chân dài đi nhanh, chị ta phải chạy chậm cả một đường mới theo kịp!

Người phục vụ cầm thực đơn đến mời hai người khách chọn món.

Lục Vãn hơi nhíu mày, nước lọc đến 15 tệ một ly??? Có điều đây cũng là cướp của một cách hợp pháp, nếu cô đã vào quán thì không thể dày mặt không gọi món được.

"Cho tôi một ly nước."

"Tôi cũng muốn một ly nước." Vương Tuệ liếʍ môi một cái, chị ta khóc xong lại chạy chậm cả đoạn đường, bây giờ cổ họng như đang bị đốt cháy.

Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Lục Vãn hơi dựa ra sau, nói thẳng vào chủ đề chính: "Chị gái này, chị tìm tôi có chuyện gì?"

Thái độ bình tĩnh của đối phương làm Vương Tuệ không đoán chính xác được, có điều thật vất vả mới đợi được người, chị ta không thể từ bỏ được!

Vương Tuệ cố lấy dũng khí, lời nói không khiến người khác bàng hoàng muốn chết thì không ngừng: "Tôi và bố em yêu nhau, thế nhưng ông ấy lại bỏ rơi tôi."

Lục Vãn hoài nghi mình nghe nhầm "Có bệnh thì uống thuốc đi."

Cô lười phải nói nhiều với người này, đứng lên muốn đi.

Vương Tuệ sốt ruột, vội nói: "Tôi nói thật đó! Nhưng giáo sư Lục không dám đối mặt tình cảm của mình, bây giờ còn không chịu gặp tôi nữa."

Lục Vãn nghiền ngẫm nhìn chị ta, rồi lại ngồi xuống: "Tôi không tin."

Vương Tuệ hít một hơi sâu, có ý thuyết phục đối phương: "Chúng tôi làm việc cùng nhau, mỗi khi giáo sư Lục nhìn thấy tôi đều cười với tôi, có mấy lần trời mưa, ông ấy đều đưa tôi về nhà, còn đưa tôi đi đón con gái tan học!"

Nghĩ đến cảnh hai người ở cùng nhau, Vương Tuệ nở nụ cười, âm thanh kiên định hẳn lên: "Ông ấy thích tôi."

Lục Vãn thông qua những lời miêu tả thêm mắm dặm muối đó, miễn cưỡng nắm được trọng điểm.

"Chị ở sở nghiên cứu? Chắc là gần đây không gặp được giáo sư Lục, không có cách nào nên đành đến tìm tôi, chị bị sa thải rồi à?"

Kiểu điên cuồng ăn vạ ngoài vòng pháp luật thế này, tỉ lệ xác suất sẽ không phải là nhân viên nghiên cứu.

Vương Tuệ bị đâm trúng chỗ đau, giọng nói trở nên kích động: "Giáo sư Lục không hề thích vợ mình, người phụ nữ đó lớn hơn ông ấy bốn tuổi! Nếu không thì tại sao ông ấy thà ở lại phòng nghiên cứu cũng không muốn về nhà chứ!"

Lục Vãn: "Cho nên chị muốn tôi khuyên bố mẹ tôi ly hôn sao?"

Vương Tuệ run rẩy, chị ta hy vọng có thể như vậy nhưng cũng biết là không thể nào.

Chị ta chỉ mong thông qua cách này để được người đàn ông đó xem trọng thôi.

"Chị đang phá hoại gia đình người khác." ngừng một chút, Lục Vãn còn nói: "Mặc dù chị cũng không có tư cách đó."

Trong nháy mắt, nét mặt Vương Tuệ trở nên rất khó coi, sự oán hận thoáng qua trong mắt, không phục nói: "Cô không biết gì cả, tôi và giáo sư Lục thật tâm yêu nhau!"

Một người phụ nữ cố ý muốn dây dưa với đàn ông có vợ, nếu không phải vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ, không phải là tình yêu chân thành thì chính là tiền thật bạc thật rồi.

Cuộc sống của bác gái này đã đủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi, tình cảm thì càng không thể nào.

Vậy chỉ có thể vì tiền.

Lục Vãn ngước mắt lên: "Bố tôi là giáo sư hàng đầu, còn kiêm chức làm việc trong viện nghiên cứu, ông ấy không trở về nhà là bởi vì công việc quá bận, không phải do tình cảm vợ chồng không hợp, càng không phải do bà."

Vương Tuệ ngẩn ra, lắc đầu nói: "Cô vốn chẳng biết gì cả."

Lục Vãn: "Tôi biết phụ nữ độc thân một mình nuôi dưỡng đứa nhỏ rất vất vả, nếu có thể tìm được một người đàn ông có thực lực kinh tế và tính cách tốt thì cuộc sống hiện tại của chị sẽ tốt hơn rất nhiều."

Vương Tuệ không ngờ ý nghĩ của mình sẽ bị nói huỵch toẹt ra như vậy, mím môi, bắt đầu hơi lo lắng.

"Lương của ông ấy cộng thêm tiền thưởng thì mỗi năm cũng được hơn cả triệu tệ, cũng không ít nhưng chút tiền này cũng chỉ tạm đủ để nuôi chính ông ấy thôi."

"Cô gạt người, nhiều tiền như vậy sao có thể chứ!" Vương Tuệ lớn tiếng cãi lại, chị ta mới không tin đâu.

"Sách mà giáo sư Lục mua rất đắt tiền, đồ dùng trong phòng thí nghiệm ở trường đại học đều do ông ấy tự mua, thậm chí nhỏ đến cây gậy khuấy còn đắt hơn rất nhiều so với những thứ đồ cao cấp do trường cung cấp, vô cùng tốn tiền. Ông còn thường xuyên giúp đỡ những sinh viên gia cảnh khó khăn, giống như là thuận tay giúp chị vậy, mức chi tiêu vô cùng lớn."

Vương Tuệ: "..."

Những điều này thật ra chị ta không hề biết.

Giáo sư Lục rất có gu đúng không? Bởi vì chỉ cái áo vét tùy tiện của ông đã có năm chữ số. Cho nên ngoại trừ chi tiêu của ông, tiền ông kiếm được không đủ phí sinh hoạt trong nhà.

Lục Vãn rất nhạy bén với các con số, mặc dù mới chỉ được nhận về nhưng cũng biết không ít.

Lục Bách Niên không tính nghèo, thế nhưng thu nhập của nhân viên nghiên cứu hàng đầu không thể nào so sánh được với nhà kinh doanh hàng đầu cả.

Ông không soi mói, có thể ăn ngoài trong kí túc xá nhưng khổ nỗi vợ ông lại quá biết thưởng thức, hai người ở chung với nhau quá lâu, giáo sư Lục khó tránh khỏi bị nhiễm.

Bây giờ ông ấy đã có thể chính xác chọn ra được món đồ đắt nhất từ trong một đống vật dụng trong nhà rồi.

Năm mà Lục Bách Niên kết hôn với vợ mình, ông vẫn chỉ là một nhà nghiên cứu 22 tuổi, bên nữ lớn hơn ông bốn tuổi, là bà chủ của một công ty.

Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc hai người vừa gặp đã yêu.

Sau khi yêu nhau được một tháng, vợ ông đề nghị kết hôn, sau khi thận trọng cân nhắc thì ông đã đồng ý.

Ông là một người rất thông minh và đơn giản, cho dù đã qua tuổi bốn mươi nhưng ánh mắt vẫn rất trong suốt, lương thiện, thuần túy.

Nhưng mà trên thế giới này chẳng bao giờ thiếu những con người được một tấc lại muốn tiến lên một thước, ví dụ như người trước mắt cô đây.

Vương Tuệ gian nan tiêu hóa những điều này, giọng nói u ám: "... Nhưng mà, chưa chắc ông ấy và mẹ cô hợp nhau."

"Đúng không nhỉ?"

Lục Vãn mở album ảnh ra, tìm bức ảnh mà hôm qua cô chụp lén, cô đặt điện thoại lên bàn, đẩy đến trước mặt đối phương, tất cả đều không cần nói gì nữa.

Người trong hình mặc đồ ở nhà bằng lụa, ngồi cạnh đèn sàn, đang cúi đầu xem tài liệu.

Dáng điệu tao nhã, thần thái điềm đạm, tự nhiên, mặc dù không có trang điểm nhưng da dẻ trắng nõn trong suốt.

Lúc đó Lục Vãn không nhịn được mà chụp lén một tấm.

Bởi vì cô thực sự không hiểu, mẹ con có thể khác nhau nhiều như vậy... không hề giống nhau chút nào cả.

Đương nhiên, cô muốn nói mình giống bố thì cứ có cảm giác như mình đang chửi giáo sư Lục vậy.

Vương Tuệ nhìn bức ảnh, trên mặt đầy khϊếp sợ, điều này khác hoàn toàn với suy nghĩ của chị ta.

Chị ta cho rằng vợ của giáo sư Lục sẽ là một người phụ nữ già, thân hình biến dạng lại điêu ngoa. Nhưng mà đối phương thoáng nhìn còn tốt hơn rất nhiều so với mình.

Nhưng… chị ta vẫn không cam tâm!

Giáo sư Lục đối với chị ta ôn hòa như vậy, không hề ngại chị ta chỉ là một người làm việc hậu cần!

Vương Tuệ khá có nhan sắc, cũng được một số đàn ông khá giả bày tỏ tình cảm… chị ta đã từng tưởng tượng vô số lần cảnh hai người cùng nhau nuôi nấng con gái của mình, tạo nên một gia đình.

Lục Vãn: "Chị đừng nằm mơ nữa, đây chắc chắn sẽ là cơn ác mộng đó. Chị có con gái, vậy chị có cha mẹ không?"

"Cô muốn làm gì? Con gái của tôi vô tội! Nó mới bốn tuổi thôi!"

Lục Vãn: "Ồ, tôi cũng rất vô tội nha nhưng không phải chị cũng tìm đến tôi rồi sao."

"Tôi cũng không còn cách nào khác." Giọng nói Vương Tuệ khàn khàn.

"Nếu chị có thể cây ngay không sợ chết đứng như vậy, chắc chắn cho rằng mình không hề làm sai, nếu đã là đúng, vậy có gì không thể nói chứ. Tôi cam đoan khi con gái của chị học tiểu học, trung học cơ sở, thậm chí đến lúc sau này đi làm đều sẽ có người nói cho bạn học và bạn bè của nó những chuyện mà mẹ nó đã làm, cũng không nên nghĩ đến việc mấy năm sau mọi chuyện trôi qua là ổn nha, bởi vì tôi sẽ đến nhắc nhở."

"Cô dựa vào đâu mà làm như vậy" Vương Tuệ mang vẻ mặt kích động, cả câu chất vấn cũng không có chút sức lực.

Con gái chính là mạng của chị ta!

"Bây giờ chị đã biết rồi đúng không, sự tự cho là đúng của chị không thể cải thiện cuộc sống của họ được, ngược lại sẽ làm cho họ càng cực khổ hơn thôi."

Vương Tuệ: "..."

Lúc này, chuông điện thoại để trên bàn bất thình lình vang lên.

Do bố Lục gọi đến, đương nhiên lại là một cuộc điện thoại gọi đến để tra hỏi.

Lục Vãn đưa ngón tay đặt ở trên môi, ra hiệu cho người đối diện yên lặng, rồi nhấn nút nghe máy.

"Thư Thư, sao con còn chưa về nữa? Hay là bố đến đón con nhé."

"Không cần đâu, con đang trên đường đi về rồi."

Lục Vãn ngắt điện thoại, nhìn thấy trên khuôn mặt người đối diện tràn ngập vẻ không cam lòng.

Vương Tuệ muốn lớn tiếng kêu lên để người đầu bên kia điện thoại chú ý đến.

Nhưng cuối cùng chị ta vẫn không, bởi vì không dám.

Lục Vãn đã biết được sự lựa chọn của đối phương, giọng cô bình tĩnh nói: "Nếu giáo sư Lục ở cùng với chị sẽ không hề tốt hơn so với bây giờ. Mà chị đặt cược trên người ông ấy sẽ thất bại thảm hại, huống hồ ông ấy không thích chị, từ khi bắt đầu chị đã không có cơ hội rồi."

Vương Tuệ trầm mặc không nói lời nào.

"Chúng ta cứ xem như hôm nay chưa từng gặp nhau, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, lần này tôi không truy cứu, không phải do bà đáng thương, mà là tránh cho đứa con gái của bà sẽ trở nên đáng thương."

Lục Vãn rời khỏi chỗ ngồi.

Cô cảm thấy đúng là thấy quỷ rồi, tại sao tất cả mọi người đều cảm thấy cô rất dễ nói chuyện nhỉ.

Chẳng lẽ trên mặt cô có viết mấy chữ thật thà lương thiện sao? Đừng vậy chứ...

Lục Vãn trong tiểu thuyết, không chỉ thân cận với Triệu Yên, mà còn thân cận với nhà họ Triệu nữa.

Bây giờ nghĩ lại nhất định là do đã xảy ra chuyện gì đó.

Nếu như Lục Vãn trong tiểu thuyết vừa mới được nhận lại đã bị "đối tượng bên ngoài của bố" này hù dọa, hết sức hoang mang lo sợ, người nhà họ Triệu lại đi giả vờ an ủi, làm cho mối quan hệ hai bên thân cận hơn.

Bây giờ cách giờ tan học cả hai tiếng rồi, bác gái còn có thể đợi cô ở cổng trường, không có ai báo tin cho mới là lạ.

Ai sắp xếp thì vừa nhìn cái là đã biết ngay rồi!

Haiz, lại muốn đến PUA cô nữa!

Lục Vãn chỉ muốn tập trung tất cả vào việc học thôi.

Trường Nhất Trung của Huyện Ninh cũng chỉ là phấn đấu vào đại học, thế nhưng ngôi trường hiện tại không hoàn toàn coi trọng điểm số, mà xem trọng phát triển toàn diện các tố chất, các loại kỹ năng.

Thậm chí trong trường còn có cả sân golf nữa.

Học phí đắt như vậy, Lục Vãn đương nhiên phải nắm chặt cơ hội học hết tất cả rồi!

Cô chỉ hận không thể bắt hết các giáo viên lại, sắp xếp để từng người cuối tuần đến dạy bù cho mình.

Đương nhiên nếu các thầy cô biết bạn học Lục có suy nghĩ như vậy, chắc chắn sẽ cách cô càng xa càng tốt.

---

Lục Vãn đi đến quầy tính tiền, hai ly nước 30 tệ… đây là ly nước đắt nhất mà cô từng uống!

Trong lòng Vương Tuệ đang rối như tơ vò, chị ta bất lực ngồi ở trên ghế, không biết nên làm gì.

Nhìn thấy người vòng trở lại, chị ta lập tức căng thẳng ngồi thẳng người lên, mặt đầy sợ hãi.

Đây là muốn làm gì đây? Uy hϊếp chị ta còn chưa nói, cô còn định ỷ vào dáng cao để đánh người hay sao chứ?

Lục Vãn cầm ly nước trên bàn lên, uống xong ly của mình, lại cầm ly nước trước mặt người phụ nữ lên uống hết.

"Tiền tôi trả, chị muốn uống thì tự mình đi mà mua."

"..."

——

Lục Vãn không có nói cho người nhà biết mình đã gặp phải một bác gái ăn vạ.

Vương Tuệ hiểu nhầm giáo sư Lục có tình ý với mình, tỏ tình bị cự tuyệt, còn ba lần bốn lượt đến quấy rầy.

Lục Bách Niên thấy chị ta một mình nuôi con cực khổ, mới tiện đường cho đi nhờ trong mấy lần trời mưa, sau này không thể nhịn được nữa mới đuổi việc chị ta, ông cũng không để chuyện này trong lòng.

Sau khi bị đuổi, người phụ nữ đó vẫn cảm thấy đối phương không nhìn thẳng vào trái tim của chính mình.

Giáo sư Lục và người của viện nghiên cứu xử lý quá ôn hòa, cũng không nói gì nặng nề. Vương Tuệ vẫn không từ bỏ, vẫn còn mang theo suy nghĩ kỳ lạ là mình vẫn còn cơ hội.

Chị ta nghe theo ý kiến của người khác, muốn bóp thì phải chọn quả hồng mềm mà bóp nên mới tìm đến Lục Vãn.

Sau đó… đến đây thì bị Lục Vãn hù dọa, suýt chút nữa tối ngủ mơ thấy cả ác mộng.

Giáo sư Lục ôn hòa nhã nhặn sao lại có con gái ác độc như vậy chứ!

Nếu không phải nghe người kia nói, giáo sư Lục và vợ không có tình cảm, chị ta cũng không được ăn cả, ngã về không như thế!

Bây giờ trong lòng chị ta vô cùng sợ hãi, tâm tư của thánh nữ Mary Sue tuổi trung niên hoàn toàn bị chặt đứt, cũng không xuất hiện lần nào nữa.

——

Cả cuối tuần không gặp mặt, sáng thứ hai trong lớp khá huyên náo.

Các bạn học đều đang kể cho nhau nghe những chuyện thú vị trong hai ngày này.

Triệu Yên vừa đi vào phòng học đã bị ngăn lại.

Lục Vãn chống một chân lên cửa, ngăn chặn đường đi của đối phương.

"Khoan hãy vào, tôi có chuyện muốn nói với cô."

Chân dài của Lục Vãn tựa vào cửa cao hơn đầu của Triệu Yên cả khúc.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều nhìn sang.

Mặc dù không biết tại sao Lục Vãn lại kiếm chuyện với Triệu Yên nhưng... cặp chân này, yêu rồi, yêu mất rồi!

Quá, quá, quá đẹp trai rồi!

Trong lớp có người khẽ thảo luận.

"Mịa nó đôi chân của Lục Vãn thật sự tồn tại sao, tuy rằng... nhưng mình cũng rất muốn bị gác một lần như vậy quá đi!"

"Cậu lại có thể đúng không?"

"Mình cũng có thể mà!" Một học sinh nam cũng không chịu yếu thế.

———

Triệu Yên hơi chột dạ, cau mày nói: "Sáng sớm cậu nổi điên gì chứ, tôi không có gì muốn nói với cậu cả."

Lục Vãn ung dung nhìn người trước mặt: "Trong lòng cô thật sự không hiểu sao?"

Triệu Yên nghĩ quanh, lẽ nào Lục Vãn phát hiện gì rồi sao? Nó không có chứng cớ đâu!

Hay là nó muốn nói rõ việc họ là chị em họ, nói nó là con gái của nhà họ Lục để từ đó cướp danh tiếng của cô?

Cho dù là gì, cũng không phải là điều cô ta muốn nhìn thấy.

Triệu Yên kiềm sự hoang mang lại, cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh nói: "Thôi vậy, có chuyện gì thì chúng ta đi ra bên ngoài nói."

Lục Vãn nắm cà vạt trên áo của Triệu Yên, kéo người về: "Không cần phiền phức như vậy, mấy câu nói thôi, nói ở đây là được."