Bố Mẹ Giàu Có Và Anh Trai Lưu Lượng Hàng Đầu Cuối Cùng Cũng Tìm Thấy Tôi

Chương 6

Chương 6

Trước đây Lục Vãn mặc áo sơ mi, quần đùi kiểu thể thao, giày vải mua đại bên đường còn có thể được rất nhiều người khen "đúng là người đẹp thì mặc gì cũng đẹp".

Nhưng không phải.

Chiều cao của cô không thể mặc đồ phong cách đồ Nhật dễ thương, hoa hòe hoa sói, ngọt ngào được.

"Kiểu tóc, nhất định là kiểu tóc!"

Lục Vãn hì hục chạy lên lầu tìm tóc giả, có lẽ là tóc dài thì sẽ không sao nữa.

Tối qua cô giặt tóc giả rồi phơi ở bên ngoài, lúc này đang phơi ở bên ngoài.

Lục Vãn chạy đến ban công, trống không, không có gì cả?

Không lẽ bị gió thổi bay mất rồi?

Một việc ngoài ý muốn làm cho người vốn không sung túc như cô đã rét vì tuyết lại giá vì sương*.

*Gần như câu đã nghèo lại gặp cái eo của mình.

Dường như hoàng hôn chói mắt hơn rồi.

Lục Vãn nghĩ thử, dù là bị thổi bay thì chắc cũng chỉ rơi ở gần đây thôi, sau khi căn cứ theo chiều gió, ước chừng tốc độ gió, độ cao để tính toán, cô nằm nhoài trên lan can, cố gắng rướn cổ nhìn lên.

Trong bụi cỏ của sân bên phải có một cục màu đen khả nghi!

Cô xuống lầu chạy ra ngoài như gió, quăng lời hỏi thăm của Lục Bất Du ra sau đầu.

——

Lục Vãn đứng lại, hình như bên trong không có người.

Cô nhớ tối qua căn nhà này không hề mở đèn.

Vấn đề đến rồi đây, nếu như hôm nay chủ nhà cũng không có ở nhà thì tóc giả của cô phải lẻ loi chờ bên ngoài cả đêm sao?

Thế này thì đáng thương quá!

Sân của khu biệt thự ở đây đều được xây theo kiểu nửa mở, tường hở và cửa chạm rỗng đều cao chưa đến nửa mét, chẳng có chút tác dụng ngăn cách nào cả.

Lục Vãn quan sát vài giây, không có người đi đường.

Cô bước vào thì chỉ khoảng 10 giây đã có thể đi ra rồi!

Chỉ là vừa đi được hai bước thì cô lại dừng bước.

Góc tường trong sân có một cây cây lê rất lớn, tạo thành một bóng râm lớn phủ xuống, dưới tàng cây có đặt một chiếc ghế dựa, trên đó có một người đang ngủ.

Vị trí của cậu ấy rất khéo, cho dù lúc nãy Lục Vãn đứng trên lầu, hay đứng bên ngoài cũng đều không phát hiện được.

Nhìn dáng dấp có vẻ là một chàng trai trẻ, cậu mặc một chiếc áo ngắn tay, đôi chân để trên bãi cỏ nhìn rất dài, trên đầu gối còn có vài cánh hoa trắng.

Lúc này ánh mặt trời ngả về phía Tây, ánh nắng chiều đỏ rực chiếu trên người cậu ấy, Lục Vãn liếc nhìn vài giây mới nhìn rõ áo của cậu ấy là màu trắng chứ không phải màu hồng.

Xung quanh vô cùng yên tĩnh, Lục Vãn còn chưa nghĩ ra nên làm thế nào thì người dưới tán cây không chút báo trước nào đã mở mắt ra.

Tầm mắt cả hai chạm vào nhau.

Lục Vãn run lên, dứt khoát bước đến, thoải mái mở miệng nói: "Tôi ở trong nhà bên đó, thật ngại quá, đồ của tôi bị gió thổi rơi vào sân nhà cậu, tôi nhặt xong sẽ đi ngay."

Cô chạy chậm qua đó, cầm bộ tóc giả trong bụi cỏ lên.

"Lấy được rồi, vậy tôi đi đây, quấy rầy rồi." Lục Vãn giấu đồ ở đằng sau, không người cậu ra trả lời, nhanh chóng lút rui.

Sau khi rời khỏi cô thở phào nhẹ nhõm, cũng may không bị xem như tên trộm, cũng không bị mắng.

Lục Vãn đi về, đúng lúc có một chiếc xe dừng trước cửa nhà, sau đó một người phụ nữ mặc áo gió màu xám tro, quần jean ống rộng, mang giày cao gót màu đen bước xuống xe.

Lục Vãn từng thấy bà trong hình nhưng khí chất của người thật còn đặc biệt hơn, có loại cảm giác xa cách rất vi diệu nhưng không đáng ghét.

Mà lúc này cô đang mặc váy, tay còn cầm bộ tóc giả, không biết có nên đi tới hay không.

Mẹ Lục chú ý đến cô gái đứng cách mấy mét, bà vừa nhìn thấy đã chạy như bay đến ôm chầm lấy cô.

"Con ơi."

...Mặt của Lục Vãn được chôn trong một nơi rất mềm mại.

Không đúng, tại sao dáng người của bà lại đẹp như vậy? Còn mình giả trai thì chỉ cần mặc áo ba lỗ dày một tí là được, có hơi tiện quá rồi nha.

Có rất nhiều bạn nam trong đội thể thao có cơ ngực còn lớn hơn ngực của cô nữa.

Đúng là vừa tức lại vừa may mắn mà _(:з" ∠)_

Được rồi, có vẻ bây giờ không phải là lúc nghĩ đến những việc này.

Lục Vãn vốn cho rằng cô sẽ thấy lúng túng nhưng chẳng những không có, trái lại cô có một loại cảm giác ấm áp không thể nói rõ được... Có lẽ đây chính là

huyết thống dẫn dắt chăng?

Cô đưa tay lên, ôm lấy lưng của bà.

"...Mẹ?"

Người đàn ông bên ghế lái cũng đi sang, giang tay ôm lấy vợ và con gái, giọng nói nghẹn ngào: "Trở về là tốt rồi, sau này cả nhà chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa."

"Hừm, tuy rằng không nên làm mọi người mất hứng, có điều tại sao nhất định phải đứng trước cửa nhà ôm nhau hóng gió vậy, mọi người không vào nhà ăn cơm à?" Lục Bất Du khoanh tay nhìn ba người trước mắt.

Lúc này bố Lục mới buông tay ra, ho khan: "Đi thôi, chúng ta vào nhà rồi nói chuyện, Thư Thư con đã đói bụng chưa?"

Lục Vãn đứng hình vài giây mới lấy lại tinh thần, "Thư Thư" là đang gọi mình sao??

"...Dạ hơi hơi."

Một nhà bốn người ngồi xuống bàn ăn.

Mẹ Lục cứ luôn nhìn con gái mình, viền mắt bố Lục đỏ ửng lên, cũng không ngừng nhìn chăm chú, không nỡ dời tầm mắt.

"Thư Thư con ăn cơm trước đi, đây là nhà của con, trước đây bố mẹ không chăm sóc tốt cho con, bố mẹ có lỗi với con, sau này bố mẹ sẽ chăm sóc cho con cả đời." Giọng mẹ Lục dịu dàng mà kiên định.

Lục Bất Du nhìn người bên cạnh: "Em vốn tên là Triệu Dư Thư, tên cún con là Thư Thư, theo họ mẹ. Đúng rồi, em có muốn đổi tên lại không, có điều khéo thật, người nhận nuôi em cũng họ Lục."

"Thư Thư, nếu con cảm thấy dùng quen rồi không đổi cũng được, Lục Vãn, rất ít người dùng chữ "Vãn" này của con, rất đặc biệt." Mẹ Lục vô cùng săn sóc nói, dù sao tên chỉ là một cách gọi, người trở về mới là quan trọng nhất.

Lục Vãn nghĩ một hồi rồi nói: "Cứ để vậy đi, mẹ nuôi đặt tên này cho con, là hy vọng nhận nuôi con có thể vãn hồi trái tim của cha nuôi, có điều hình như chẳng có tí tác dụng nào."

Thật ra mẹ nuôi đối xử với cô không tệ nhưng người phụ nữ khúm núm đó bản thân mình còn khó lo được thì lo được gì cho cô đây?

Bố Lục đưa tay sờ đầu Lục Vãn, trìu mến nói: "Thật may, mọi người đã vãn hồi được con, tên này rất có ý nghĩa, vậy thì không thay đổi nữa."

Bắt đầu ăn cơm.

Chén trong nhà rất nhỏ, mỗi lần cũng chỉ xới được một chút cơm cỡ lòng bàn tay.

Lục Vãn không phải người hay xấu hổ, thế nhưng cô ăn xong chén thứ ba thì hơi ngượng không dám xới thêm cơm nữa.

Mẹ Lục tinh tế phát hiện điểm ấy liền chủ động múc thêm cơm giúp cô, cười nói: "Thư Thư, con phải ăn nhiều một chút, con còn đang lớn mà."

Lục Bất Du cười chế nhạo, anh đang nghĩ đến những nữ nghệ sĩ đi theo hình tượng "ham ăn" và "sức lực lớn".

Thật sự, so sánh với cô gái nhà mình thì thật sự là không đáng nhắc tới mà.

"Còn cao nữa à, bộ em ấy muốn chọc thủng trời ư?"

Vừa dứt lời, bố Lục giơ tay gõ đầu anh ngay: "Có người nói em mình như vậy sao? Nghe được sao?"

Lục Bất Du ôm đầu, ngậm miệng.

Trong lòng Lục Vãn điên cuồng tán thành, đánh hay quá đi! Đánh tiếp mấy cái nữa đi! Đánh chết anh ta!

Cả nhà ăn cơm xong, hai vợ chồng kéo con gái nói chuyện, Lục Bất Du ngồi bên cạnh xem điện thoại.

Lục Vãn lấy tấm thẻ ngân hàng ra: "Bác cả cho con cái này."

Mẹ Lục cười nói: "Con giữ lấy đi, không cần đưa cho chúng ta đâu."

"Nhưng con không cần dùng đến, vậy con có thể trả cho bác ấy không?" Dù Lục Vãn tham tiền nhưng vẫn cảm thấy không nên phung phí tiền của người khác.

Bố Lục chần chừ nói: "Sợ là không tốt lắm, bác cả của con rất cứng đầu, trả về thì bác ấy sẽ không vui, nếu không dùng đến vậy tạm thời đặt trong ngăn kéo đi."

Lục Vãn đành thu tấm thẻ về.

Lục Vãn ăn khuya xong thì trở về phòng, cô không bị lạ giường, gần như vừa nằm xuống gối đã buồn ngủ.

Trước khi ngủ, Lục Vãn mơ mơ màng màng nghĩ, cuộc sống như thế này thật là tốt.

——

Phòng ở trên tầng ba, hai vợ chồng ngồi trên giường.

Bố Lục thở dài: "Anh vẫn cứ lo con bé có bị đói hay không, ăn có ngon không, có bị cảm không nhưng khi thấy con bé tốt như vậy anh vẫn thấy khó chịu, khi Thư Thư còn bé anh chưa bao giờ hy vọng con bé lớn lên, trái lại vẫn mong con bé sẽ cứ nhỏ mãi, mãi mãi chỉ có hai tuổi thôi, như vậy thì chúng ta có thể một mực ở bên cạnh con bé, anh sợ con bé lớn lên sẽ rời xa chúng ta, có người mình thích, kết hôn với người khác rồi không về nhà nữa, tuy rằng anh biết như vậy rất hoang đường và ích kỷ."

Nhưng chưa đến ngày ấy thì con bé đã bị lạc mất rồi, chẳng mấy chố đã lớn nhanh như vậy nữa.

Mẹ Lục ôm vai chồng: "Em hiểu, may mà con bé trở về rồi, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa."

Bà cũng vậy, nhìn Thư Thư lớn lên từng ngày, biết lẫy, ngồi dậy, lúc chín tháng đã biết đi.

Thư Thư không sợ người lạ, dù nhìn thấy ai cũng cười, còn thích nằm nhoài trên vai bà, dùng đầu cạ mặt bà.

Ngay cả tên nhóc Lục Bất Du nghịch ngợm mỗi tối đều muốn ôm em gái, hôn em gái một cái mới chịu đi ngủ.

Thư Thư hơn sáu tháng thì đã nặng cỡ 10kg rồi, anh trai ôm em gái không cẩn thận bị ngã, bị em gái đè dưới đất còn cười không chịu buông tay.

"Chúng ta nhất định phải chăm con bé thật tốt."

"Ừm."

Hai vợ chồng ôm nhau.

——

Sáng hôm sau khi Lục Vãn xuống lầu, bố mẹ đang thảo luận việc học của cô.

"Thư Thư, hình như bản giáo trình trường cũ của con khác với trường mới, con đừng căng thẳng, đi học thử vài hôm trước đã, không được chúng ta lại nghĩ biện pháp khác, học lại lớp mười, hoặc chọn một trường mới khác cũng được." Mẹ Lục đắn đo nói.

Lục Vãn chuyển trường vượt tuyến, không những giáo trình không giống trước đây, càng không nói đến là chương trình học của trường cấp ba tư thục này còn liên kết với quốc tế, mẹ Lục sợ cô không thích ứng được.

Ngược lại trong lòng Lục Vãn thì khá chắc ăn.

Nếu như cô có ưu điểm nào dùng được, vậy cũng chỉ có học thôi.

Trước đây cô học, tập trung tinh thần vào việc thi đại học, chưa bao giờ tổ chức thi đua, cũng không mở rộng lớp dạy về kỹ năng, có lẽ mình cần làm quen một chút.

Ngay tối qua, giáo viên chủ nhiệm trước đây đã gửi tin nhắn cho cô, nói bài thi giữa kỳ môn toán đã chấm xong.

Đây là lần thi học kỳ đầu tiên sau khi phân hai khối tự nhiên và xã hội, đề toán của khoa tự nhiên cực khó.

Lục Vãn thi được 149 điểm(*), đây còn là thầy dạy toán nhận định đề lần này cực khó nữa, ai thi được điểm tối đa thì không phải người nữa rồi!

(*) Bên Trung Quốc điểm cao nhất là 150 điểm.

Hơn nữa tên nhóc thi được điểm tối đa lại chuyển trường mất rồi! Nên cô tức giận tìm cớ trừ mất 1 điểm.

Phải biết người đứng thứ hai của môn toán cũng chỉ có 109 điểm thôi, ít hơn cả bốn chục điểm.

Cách học của Lục Vãn là lên lớp nghe giảng bài, sau giờ học làm hết bài tập giáo viên đưa ra.

Hiệu suất học của cô cao, chưa bao giờ lãng phí sức lực cả.

Lớp tự học buổi tối của trường cấp ba ở huyện có tổng cộng 4 tiết, hai tiết đầu bắt buộc phải đi, hai tiết sau thì tự nguyện.

Lục Vãn học xong hai tiết đầu thì đúng giờ ra về đi vội vàng đến tiệm đồ nướng làm thêm.

Chủ Nhật cô cũng làm thêm, chưa đi học thêm bao giờ.

Có điều bây giờ thì khác, một tháng học phí của trường mới còn nhiều hơn tiền cô làm thêm trong ba năm nữa!

Vậy còn làm thêm gì nữa chứ! Đương nhiên là nỗ lực học tập rồi!

Tính ra mỗi tiết học cũng toàn là tiền không đó!

Bố Lục thấy con gái không nói chuyện, cho rằng cô đang lo lắng, mở miệng nói khích lệ: "Thư Thư đừng sợ! Trưởng khoa vật lý trường con là học trò của bố! Cậu ta thuộc loại khoác lác thì giỏi còn tư chất rất bình thường! Ai dám nói gì con, có bản lĩnh thì so sánh với bố nè!"

Lục Vãn: "... Con không sợ"

Bố của cô là giáo sư hạng nhất, trong nhà xếp đầy cúp và giấy chứng nhận, coi như người đứng đầu trong giới, đương nhiên cũng có thể nghiền ép tùy ý.

"Thư Thư con giỏi quá, con thật dũng cảm, bố rất kiêu ngạo vì con." Bố Lục mừng rỡ ra mặt, thật lòng thật dạ khen ngợi.

Lục Vãn: "..."

Bộ lọc này hơi bị dày à nha, rõ ràng là mình đã làm gì đâu.

Vì để xứng với giá tiền, cô chỉ có thể tự nỗ lực trở nên tốt hơn thôi.

Lục Vãn ăn sáng xong, đi lên lầu thay quần áo chuẩn bị đi học.

Cô nghĩ xong rồi, mình cứ mặc váy đi học, bên trong mặc thêm quần jean ngắn là được, sẽ không lộ.

Nhưng mà... cô không tìm được váy đồng phục!

Lục Vãn đen mặt, lấy điện thoại di động ra nhắn qua WeChat:

[Váy của em là anh lấy đi đúng không?]

[Ừ, anh đã gửi trả lại cho trường rồi, sao vậy?]

Chẳng những là gửi trả lại, Lục Bất Du còn góp ý cho trường. Cho nên kiểu váy đồng phục mới, độ dài váy của nữ sinh từ cao hơn gối 1 inch, biến thành dưới đầu gối 1 inch, cực kỳ ép chiều cao và lộ chân thô, các cô gái đều tức sắp khóc.

Lục Vãn liếc mắt, ý nghĩ muốn gϊếŧ Lục Bất Du cũng có!

Chẳng còn cách nào nữa, Lục Vãn chỉ có thể mặc quần dài, vác ba lô lên vội vã đi học.

——

Trường học mới rất lớn, chân Lục Vãn dài như vậy mà đi từ cổng vào đến khu dạy học còn mất hết mười mấy phút.

Trên sách hướng dẫn có nói trường học này lớn đến mấy chục ngàn mét vuông, trên đường đi cô thấy các loại phòng thí nghiệm và sân vận động.

Cô đi theo biểu tượng trên bản đồ, nhanh chóng tìm thấy phòng học của mình, lớp 11- 4.

Do là ngày đầu tiên đến, cô dứt khoát đứng trên hành lang chờ giáo viên chủ nhiệm.

Theo như tình tiết truyện, hôm nay lớp 11 - 4 sẽ có hai bạn học sinh chuyển trường.

Một người là cô, còn có một người là nữ chính trong tiểu thuyết - Lâm Niệm Niệm.

Chuyện này khiến Lục Vãn nghĩ đến một chuyện khác.

Từ năm nay trở đi trường học bắt đầu đưa ra một kế hoạch từ thiện, giúp đỡ cho học sinh giỏi, ngoan ngoãn đến đây học tập, được miễn toàn bộ học phí và chi phí phụ, ngoài ra còn được phát sinh hoạt phí.

Nhưng nhất định phải ký thỏa thuận, sau khi tốt nghiệp phải trở về làm việc tại nơi mình đăng ký hộ khẩu.

Lâm Niệm Niệm là đối tượng đầu tiên của kế hoạch viện trợ này, cũng là người cuối cùng.

Chỉ là sau khi nữ chính chuyển trường, đã xảy ra rất nhiều chuyện, cuối cùng cũng không thực hiện hợp đồng, trở về làm việc tại nơi mình đăng ký hộ khẩu.

Sau khi Hội Đồng Quản Trị nhà trường cân nhắc nhiều mặt, quyết định hủy bỏ kế hoạch từ thiện này.

Tất nhiên nam nữ chính không quan tâm đến chút chuyện nhỏ cỏn con này, nhưng có thể được trợ cấp đi học còn có tiền trợ cấp có ý nghĩa phi thường với học sinh khó khăn chân chính.

Đáng tiếc nhưng người sau, cũng không có cơ hội này.

Lục Vãn chẳng có cảm giác gì quá lớn với vai nữ chính này cả.

Lâm Niệm Niệm không phải người xấu, thế nhưng cô từ nhỏ đã được dạy là phải độc lập tự mình cố gắng vươn lên nên cô không chịu được kiểu người tiểu bạch hoa* "tôi không cố ý nhưng lại gây chuyện khắp nơi" này. Cho dù là nam hay nữ.

*Tiểu bạch hoa (小白花): chỉ những người có vẻ ngoài yếu đuối, đáng thương, xinh đẹp, động một chút là nước mắt tràn mi, nhưng thật ra bên trong rất quả quyết, âm hiểm, ác độc, thường dùng vẻ ngoài yếu đuối của mình để làm người khác đồng tình.

Có điều những việc này cũng không liên quan gì đến cô cả.

Trong tiểu thuyết, tiểu bạch hoa là bảo bối trong tim của đại ca trong trường.

Một nam chính ngầu lòi, lạnh lùng, kiêu ngạo, không gần nữ sắc, vậy mà lại một mực hứng thú với nữ chính.

Đương nhiên, ngoại trừ nam chính ra, nữ chính còn hấp dẫn rất nhiều nam phụ với nhiều kiểu khác nhau, các loại nhiều đến mức có thể mở đàn tế trời, khiến nam chính không ngừng ghen tuông, đè cô ta lên tường hôn, ôm eo hôn, các loại xoắn xuýt đầy máu chó.

Chuyện là như vậy đó, nếu nam chính ngầu lòi, kiêu căng, ngoài lạnh trong nóng cứ như bị bỏ ngải ấy, trong mắt chỉ có mỗi nữ chính thôi, vậy thì chẳng liên quan gì đến nữ phụ như cô cả.

Lục Vãn chỉ muốn toàn tâm toàn ý học tập thôi.

Học được chính là có lời! Học càng nhiều lời càng nhiều!

Trường học này thu phí mắc như vậy, thân là một người ham tiền keo kiệt, Lục Vãn tính toán khoản đầu tư này rất rõ ràng.