Chương 1
Cây dã hương xanh biếc hình chiếc ô đứng sừng sững ở hai bên sân thể dục, tiếng ve râm ran trong từng cơn gió nóng bức.
Hôm nay là ngày thi giữa kỳ của trường.
Các bạn học sinh đang múa bút như bay trong phòng thi.
Trong khoảnh khắc Lục Vãn mở mắt ra, đồng tử cô khẽ co lại.
Cô nhìn quanh một vòng, mọi người vẫn đang vùi đầu làm bài thi.
Chẳng có gì xảy ra cả.
Cô đã làm xong bài thi toán từ sớm, giáo viên không cho nộp bài trước, Lục Vãn dứt khoát nằm rạp ra bàn ngủ một giấc.
Cô nhìn lên đồng hồ, chỉ mới 15 phút trôi qua so với lúc nãy.
Quả nhiên lại là mơ.
Cô mơ thấy mình không ngừng rơi xuống, cảm giác mất trọng lượng đó cứ như nước đá không ngừng đổ vào trong phổi, xé toạc khoang ngực ra.
Khoảng thời gian gần đây, Lục Vãn đã mơ thấy những giấc mơ giống thế này vô số lần, trong mơ cô cũng đã nhảy lầu mấy chục lần.
Trong giấc mơ, cô chính là một chiếc máy nhảy lầu không có cảm xúc.
Cô còn mơ thấy thế giới hiện tại mình đang ở là một bộ tiểu thuyết mary sue* học đường tên là "Hotboy bá đạo: yêu cuồng nhiệt".
*Mary sue: nữ chính có quyền năng người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, tất cả nhân vật nam đều hướng về nữ chính.
Cô là nữ phụ ác độc - nhân vật phản diện trong tiểu thuyết.
Phải biết rằng, thân là một nữ phụ ác độc nhất định phải có một hành trình tâm lý trớ trêu để làm nền cho việc ghen ghét nữ chính sâu sắc và điên cuồng sau này...
Bố mẹ của Lục Vãn, nói chính xác là bố mẹ nuôi của cô, cực kì trọng nam khinh nữ. Tiếc rằng hai vợ chồng chỉ có một cô con gái nên cũng không có quá nhiều không gian để phát huy khía cạnh này cho lắm.
Vì dù sao con gái cũng là dùng tiền mua về.
Hai người không thể sinh con, mười lăm năm trước tính dùng tiền mua con trai.
Lúc họ xem hàng ở chỗ bọn buôn người đúng là con trai, về đến nhà mới phát hiện ra là bị đánh tráo, mang loại này về còn chẳng bằng không mang!
Lúc đó người bán đã biến mất giữa biển người, họ chỉ có thể cắn răng chấp nhận số phận mà nuôi thứ lỗ vốn này thôi.
Cô không biết là do mẹ nuôi muốn bù đắp tiếc nuối hay muốn lấy lòng chồng mình mà cứ khăng khăng nuôi cô như con trai.
Sổ hộ khẩu của Lục Vãn từ nhỏ đến lớn đều ghi là "nam", có lẽ do lúc đó việc đăng ký hộ khẩu chưa nghiêm ngặt lắm, hoặc là hai người họ móc nối được quan hệ.
Có điều may mà việc giả trai với cô mà nói không hề khó, thậm chí cô còn cảm thấy làm con trai rất tốt, giảm được rất nhiều phiền phức, ví dụ như xác suất gặp phải biếи ŧɦái nhỏ đi rất nhiều.
Trong suốt thời thơ ấu của mình, Lục Vãn luôn bị cha nuôi cầm chổi dí chạy khắp nhà, người qua đường thường xuyên nhắc cô rằng có vết giày trên lưng áo.
Trước khi đi học, Lục Vãn tưởng rằng những bạn nhỏ khác đều như vậy, sau này cô mới phát hiện hoàn toàn không phải.
Bố của những bạn nhỏ khác sẽ không nát rượu mắng người, những bạn khác đói bụng muốn xin đồ ăn sẽ không bị đánh.
Nếu là như vậy thì… Lục Vãn không nhịn nữa.
Cô bắt đầu chống cự lại, nhanh chóng thăng cấp thành đánh tay đôi với con ma men là cha nuôi của mình.
Trong cuộc vật lộn tự do kéo dài này, cả hai bên đều bị thương.
Lục Vãn tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm thực chiến phong phú, cô có tài, gan lại lớn, lúc tiểu học đã dám đánh nhau với những đứa trẻ lớn hơn mình hai tuổi, không giới hạn chủng loài, mười tuổi còn dám đánh nhau với cả chó, là một Hỗn Thế Ma Vương có thể đánh cho chó cũng phải phục.
Lớn hơn tí nữa, vào năm lớp tám, Lục Vãn còn nổi danh với sở trường "dám dùng đế giày để mát-xa cho ông già nhà mình".
Hàng xóm láng giềng thường cảm khái, nếu không phải thằng nhóc nhà họ Lục thích học tập, sau này chắc chắn sẽ trở thành một tên lưu manh, là thành viên dự bị cho chiếc ghế nhà tù!
Nếu nói Lục Vãn có ưu điểm gì làm người khác phải tán thưởng thì đó là cô học rất giỏi.
Cuộc thi nào cô cũng đứng thứ nhất.
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng dùng một đồng nào của nhà mình để đi học cả, đến thời cấp ba, ngoài việc được miễn toàn bộ học phí, mỗi học kỳ cô còn có thêm mấy ngàn tệ học bổng, có thể xem như là kiếm được tiền.
Nếu không nhờ vậy thì cô cũng chẳng thể nào được học tiếp.
Cha nuôi của cô sẽ không phí tiền cho cô đi học, ông ta đã không đi làm hơn chục năm nay, tất cả thu nhập của gia đình đều dựa vào phụ nữ cáng đáng.
Mẹ nuôi của Lục Vãn là một người phụ nữ nhẫn nhục chịu đựng, bà mở một quầy bán bánh rán ở đầu đường, thức khuya dậy sớm làm việc.
Buôn bán nhỏ, thu nhập cũng khá nhưng tiền trong tay đều bị ông chồng ma men cướp đi uống rượu, cờ bạc hết cả rồi.
Mỗi lần lấy tiền, ông ta còn không ngừng mắng nhiếc, tay đấm chân đá làm cả nhà náo loạn cả lên.
Trước đây Lục Vãn thường nghĩ, nếu sống tiếp những ngày thế này, không biết là cha nuôi sẽ gϊếŧ cô trước, hay cô sẽ gϊếŧ đối phương trước.
May mà trời cao đối xử với cô xem như không tệ, người đàn ông đó chết trước cô.
Năm cô lên mười ba tuổi, ông ta uống quá nhiều rượu, bước hụt chân té xuống sông. Trước khi đến bệnh viện đã đi, tiết kiệm được một khoản tiền cứu chữa.
Chẳng qua là, trong nhà đấu đá nhau nhiều năm như vậy, con ma men mất thật, tinh thần mẹ nuôi của cô cũng sụp đổ theo.
Kéo dài được vài năm, ba tháng trước bà cũng xuôi tay rời khỏi thế gian.
Sau khi người đàn bà đó qua đời thì Lục Vãn bắt đầu mơ thấy những giấc mơ hoang đường đó bất kể ngày đêm.
Dù sao cũng chỉ là mơ thôi nên Lục Vãn cũng chẳng để ý cho lắm, mãi đến tận ba ngày trước... một người đàn ông tìm đến nhà.
Một người đàn ông trung niên tóc vuốt ngược, tự xưng là người do ông ngoại cô phái đến, nói cô là cháu ngoại bị thất lạc nhiều năm trước của nhà họ Triệu, muốn đón cô về.
Lúc này Lục Vãn mới biết thì ra bố mẹ ruột của cô là người khác!
Bỗng nhiên lại giống với trong mơ!
Lục Vãn nhớ lại nội dung của cuốn truyện “Hotboy bá đạo: yêu cuồng nhiệt” kia.
Nữ chính là bug* của trường trung học quý tộc, tuy gia cảnh nghèo khó nhưng có đạo đức và sức hấp dẫn vô hạn, làm việc không theo lẽ thường, phong cách độc đáo làm điên đảo vô số chàng trai chất lượng cao.
*Bug: Lỗi phần mềm là một lỗi hay hỏng hóc trong chương trình hoặc hệ thống máy tính khiến nó tạo ra kết quả không chính xác hoặc không mong muốn hoặc hành xử theo những cách không lường trước được.
Tuy rằng cô ấy không ngừng bị các loại tiểu thư nhà giàu và những phụ nữ diêm dúa, rẻ tiền tính kế nhưng nhờ vào vầng hào quang lấp lánh của nữ chính mà hoàn toàn bất khả chiến bại.
Hack trên mọi mặt trận.
Mà bản thân cô ở trong sách là một vật hi sinh, dám giành đàn ông với nữ chính, kết cục có thể nói là thê lương vô cùng.
Bởi vì yêu thích nam chính, nên cô không ngừng kiếm chuyện với nữ chính, chỉ có điều lần nào cũng thất bại, ngược lại còn thúc đẩy tình cảm của nữ chính với các loại đàn ông.
Sau khi phát huy hết tác dụng của một cái máy ủi đất*, cô mất hết danh dự, bị nghiện ma túy, cuối cùng nhẹ nhàng nhảy lầu, nhận hộp cơm** dở ẹc dành cho “công cụ”.
*Ý chỗ này của tác giả chơi chữ từ 茬: Ngoài 找茬 (kiếm chuyện) còn có thể có nghĩa 麦茬 (gốc rạ) hoặc 倒茬 (luân canh) chỉ việc gia tăng độ phì nhiêu cho đất cho các vụ mùa khác.
**Nhận cơm hộp: các vai diễn quần chúng khi chết/ hết vai thì được gọi là phát cơm hộp.
Lục Vãn: "..."
Mợ nó nội dung truyện này cũng ít có ác lắm!
Không đúng sao, nam nữ chính mỗi ngày anh anh em em máu chó ngược tới ngược lui, vậy mà còn có thời gian để học tập?
Đều là học sinh cấp ba, so sánh với nhau thì cuộc sống mỗi ngày đi học, làm bài tập, đi làm thêm, đi tới đi lui cũng chỉ có ba nơi nhà - trường học - chỗ làm thêm như cô… quả thực là khô khan vô vị như phim câm vậy.
Mặc dù không chạm được đến điểm mấu chốt của bộ tiểu thuyết kia nhưng chọc không nổi thì cô có thể trốn xa đi mà.
Cô không muốn trở thành một “công cụ”, dùng sự ác độc và ngu dốt để làm nền cho sự lương thiện của nữ chính.
Mọi người nước giếng không phạm nước sông.
Nữ chính tự pr sức hút của cô ta đi, nam chính cứ tự ngông cuồng, ngầu lòi của anh ta đi, cô chỉ muốn học hành thôi.
Con thỏ nhỏ cứ mặc sức bị anh cả của trường… nào là đè lên tường hôn, ôm eo rồi hôn đi! Cô chỉ muốn thi nhất khối thôi!
--
Lục Vãn đi ra khỏi trường thi, vừa bước qua cổng trường đã nhìn thấy thằng bạn đứng ở bên kia đường đối diện.
Nhưng cô còn chưa đi đến vỉa hè thì một chiếc xe dừng ngay trước mặt.
Cửa sổ được mở ra, cô biết người tài xế này, chính là người tóc vuốt ngược đó.
Trương Vệ Đông đến Huyện Ninh được ba ngày rồi, ông được nhà họ Triệu nhờ đến đưa đứa cháu ngoại lưu lạc bên ngoài của ông Triệu về.
Lần đầu tiên ông nhìn thấy Lục Vãn đã rất thất vọng, chỉ có thể nói hoàn cảnh xấu sẽ ảnh hưởng rất lớn đến một người!
Đừng nói là tiểu thư nhà giàu, nhìn còn chẳng giống con gái nữa là.
Đúng thật là kì lạ, cháu gái nhà họ Triệu vậy mà lại bị nuôi như con trai hết mười mấy năm?
Lúc đó Trương Vệ Đông đã nghĩ thầm, cũng không biết tâm lý có bị gì hay không...
Cho dù được nhận lại thì đời này cũng xem như xong rồi.
Nhưng đối phương lại đón nhận lời giải thích của ông rất nhanh, cũng chẳng tỏ vẻ gì bất ngờ cả.
Chẳng qua điều này cũng bình thường thôi, sống khổ cực lâu như vậy rồi, đột nhiên bay lên đầu cành trở thành thiên kim nhà giàu. Giống như trúng giải đặc biệt, mừng còn không kịp, ai lại từ chối chứ!
Người nhà họ Triệu đã dặn dò rằng để tránh cho việc ngày càng rắc rối, bảo ông dẫn người về càng nhanh càng tốt, lỡ trên đường lại xảy ra biến cố.
Nhưng vị này thì hay rồi, nói là làm gì cũng phải đến nơi đến chốn, ít nhất phải đợi thi giữa kỳ xong mới chịu đi.
Trương Vệ Đông phí mất hai ngày, bây giờ đang rất bực mình, còn chưa về đâu mà đã ra vẻ đại tiểu thư rồi.
Cô ta cũng xứng sao? Chẳng qua là vận cứt chó thôi, đúng là không biết điều gì cả.
Ông cũng có phải loại người nhàn rỗi có nhiều thời gian rảnh đâu chứ.
Trương Vệ Đông cau mày, có thể thấy được sự mất kiên nhẫn trong lời nói của ông ta: "Nếu đã thi xong, vậy bây giờ có thể đi được chưa."
Lục Vãn hơi ngơ ra: "Bây giờ? Cũng đã chiều tối rồi, đợi mai đi, tôi còn có chút việc, cũng chưa thu dọn hành lý nữa."
"Còn có việc? Cô biết nhà họ Triệu đại diện cho cái gì không? Cô cũng không cần thu dọn cái đống rách nát đó nữa, đợi đến đó mua cái mới là được, chẳng thiếu chút tiền đó đâu, đúng là thứ kẹt xỉn không lên được mặt bàn mà."
Người nhà họ Triệu vẫn đang giục, Trương Vệ Đông thấy sốt ruột, nói chuyện cũng không khách sáo lắm.
Não cô gái này có vấn đề à, đón cô ta đi hưởng phúc mà còn kì cà kì kèo.
--
Hứa Yêu đợi lâu như vậy mà không thấy Lục Vãn đi qua, cho nên bước lại xem thế nào.
Vừa vặn nghe được câu cuối cùng của ông ta.
Hứa Yêu biết là Lục Vãn tìm được bố mẹ ruột, có lẽ sẽ dọn đi trong nay mai nhưng những người này có kiểu thái độ chết tiệt vậy sao?
Hứa Yêu tức giận đá lên cửa xe: "Con mẹ nó ông nói cái gì đó hả? Ông nói lại lần nữa xem?"
Cậu dùng hết sức mình, chỗ bị đá bị lõm vào một khoảng.
Trương Vệ Đông tức điên đi được nhưng thằng nhóc cao lớn to con, tóc nhuộm màu bạc trước mặt này nhìn không dễ chọc, vì vậy đành nhịn xuống.
... Chỉ cần liếc mắt một cái ông ta đã xác định là mình đánh không lại người ta.
Ông ta quay đầu lại tức giận nhìn Lục Vãn nói: "Thường ngày cô* chơi chung với những người thế này sao? Cô đây là đang sa đọa! Nơi khỉ ho cò gáy thì sản sinh ra điêu dân mà."
*Trong tiếng Trung cách xưng hô ngôi thứ hai và thứ ba cách phát âm đều như nhau, ở đây Trương Vệ Đông biết Lục Vãn là con gái nên mình để "Cô", nhưng Hứa Yêu lại nghĩ Trương Vệ Đông đang gọi Lục Vãn là "Cậu".
Lục Vãn cảm thấy rất khó hiểu.
Huyện Ninh không tính là thành phố lớn, thế nhưng tuyệt đối chẳng liên quan chút nào đến "nơi khỉ ho cò gáy" cả, huyện này tuy là thuộc vùng núi nhưng non xanh nước biếc, tài nguyên khoáng sản ngầm phong phú, có một số loại khoáng sản có trữ lượng rất lớn, nền kinh tế cũng phát triển không tệ.
Cô không muốn gây chuyện nhưng cũng không đủ kiên nhẫn nghe người khác dạy dỗ, lạnh giọng nói: "Ông không đợi được thì bây giờ có thể đi trước, cho tôi địa chỉ, tự tôi đi xe lửa qua đó."
Trương Vệ Đông thật sự là tức muốn điên rồi. Đi xe lửa? Người này bị úng não rồi hả?
Ông muốn nắm lấy cổ áo của đối phương, bảo cô tỉnh táo lại đi nhưng tên nhóc tóc bạc mặt đầy sát khí không dễ trêu đứng bên cạnh, bản thân mình cũng không cần tính toán thiệt hơn với một tên côn đồ.
Trương Vệ Đông giận đùng đùng, bỏ lại một câu "Lười nói chuyện với cô" rồi đạp chân ga chạy đi.
Thật sự là thứ quê mùa không biết điều, không biết sau này sẽ còn làm ra bao nhiêu chuyện cười nữa, ông sẽ chờ để xem.
———
Sau khi khách không mời mà đến đã rời đi, Lục Vãn quay sang nói: "Đi thôi, hôm nay tôi mời, đi đến quán đồ nướng mà ngày thường tôi hay làm thêm nào."
"Ông ta nói cậu như vậy, cậu còn có tâm trạng để ăn sao?"
Lục Vãn: "Tôi cố ý nói ông chủ để lại món ngon, trên người một con bò chỉ có một cái thôi."
Hứa Yêu còn đang tức giận, trong nháy mắt bị hấp dẫn sự chú ý: "Ngầu pín*? Cậu đang muốn ăn gì bổ đó à?"
*牛鞭: Ngầu pín còn gọi đơn giản là pín xuất phát là tiếng Quảng Đông, Trung Quốc (ngầu hay ngưu: tức là con trâu, con bò) là thuật ngữ dùng để chỉ về bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của con bò đực
Lục vãn: "Cút! Lưỡi bò! Lưỡi bò nướng than!"
"...À."
Hứa Yêu nhún nhún vai, không thể trách cậu hiểu lầm được. Bình thường Lục Vãn chưa bao giờ tham gia chơi trò "so kích thước" với đám con trai bọn họ cả, hơn nữa mỗi lần đi vệ sinh cũng chỉ đi một mình.
Cậu nghi ngờ Lục Vãn có bệnh khó nói, cái thứ đồ chơi kia không được tốt lắm thì phải?
Có điều cái này liên quan đến mặt mũi đàn ông, dù Hứa Yêu tò mò cũng không thể hỏi quá nhiều, vạch trần khiếm khuyết của anh em mình.
Hai người đến cửa hàng đồ nướng.
Hôm nay là cuối tuần, phố ăn vặt đầy người.
Lục Vãn chọn chỗ cạnh đường ngồi xuống, bây giờ thời tiết nóng lên, những cô gái ăn mặc mát mẻ tạo thành phong cảnh đẹp đẽ, vui mắt vui tai.
Tầm mắt Lục Vãn luôn dõi theo những cô em xinh đẹp đi ngang qua, Hứa Yêu mở miệng trêu ghẹo: "Cậu lại thèm muốn cơ thể của người khác à."
Lục Vãn: "Biến đi!"
Cô không thèm muốn cơ thể, mà là thèm váy của người ta.
Hứa Yêu mím mím môi, cậu biết Lục Vãn thích ngắm gái đẹp nhưng cũng chỉ là ngắm mà thôi.
Dù sao thì từ nhỏ Lục Vãn đã được các cô gái theo đuổi, bạn bè làm bạn với cậu ta đều bị các cô gái hỏi thăm kiểu "cậu bạn đẹp trai đó của cậu tên gì vậy?"
Nhưng chưa từng thấy tên này quen cô gái nào cả.
Hứa Yêu nhìn người bên cạnh, công bằng mà nói, Lục Vãn thật sự rất đẹp trai.
Sống mũi thẳng, khuôn mặt đầy đặn nhưng hàm dưới lại có đường nét góc cạnh rõ ràng làm bớt đi một chút thanh tú và tăng thêm mấy phần phóng khoáng, mạnh mẽ.
Đẹp nhưng không hề ẻo lả.
Người đẹp nên mặc gì cũng đẹp. Hôm nay, Lục Vãn mặc chiếc áo ba lỗ mua ở sạp ven đường, áo sơ mi cũng rất rẻ, cộng thêm chiếc quần jean màu lam nhạt giặt đến sờn đã mặc mấy năm.
Dáng vẻ cậu ta rất gọn gàng, cả người toàn đồ giá rẻ cũng không áp được khuôn mặt đẹp trai kia của cậu.
Hứa Yêu nghĩ đến người đàn ông tầm mắt hạn hẹp hồi nãy, nhíu mày nói: “Cậu đừng trách tôi nói chuyện khó nghe, không gặp bao nhiêu năm rồi vậy mà cha mẹ cậu không đến đón cậu, lại phái thứ chim chóc đó đến, tôi sợ là không được đâu."
Lục Vãn uống ngụm nước, nói từ từ: "Nếu đã tìm đến rồi, tôi vẫn nên đi xem xem thế nào đã."
Hứa Yêu cau mày: "Được thôi, đến lúc đó có việc gì thì cậu cứ quay lại đây."
"Đúng vậy, nếu không thoải mái vậy còn không bằng quay về."
"Thành tích của cậu tốt như vậy, trường học nhất định hoan nghênh."
Lục Vãn gật đầu, tuy rằng tên này ngày thường nhìn lông bông nhưng vẫn là một thằng bạn chí cốt.
Từ một đứa nghèo rớt mồng tơi biến thành thiên kim nhà giàu lưu lạc bên ngoài, Lục Vãn cũng có tính toán của riêng mình. Cô cũng không thể giả trai mãi được.
Sau khi mẹ nuôi qua đời, cô đã muốn đi sửa lại giới tính nhưng vẫn chưa làm kịp. Thứ nhất là bởi vì những giấc mơ kì lạ đó. Thứ hai là… cô không đoán được những người xung quanh sẽ phản ứng thế nào khi biết chuyện.
Lần này được bố mẹ ruột nhận lại, chí ít có thể thuận lợi quay về làm con gái, đổi hoàn cảnh mới, cũng sẽ không làm người bên cạnh cảm thấy quá kỳ lạ.
Tính đến tình huống xấu nhất, bên kia cũng không thể nào không cho cô đi học chứ.
Thêm một năm nữa là cô sẽ thi đại học, nếu thật sự ở chung với nhau không vui vẻ thì cùng lắm sau này cách nhau xa chút.
Cô thi được vào trường đại học tốt, lại chọn một ngành có triển vọng.
Thế thì không lo không nuôi được chính mình.
——
Lục Vãn tạm biệt bạn đi về nhà đã là 10:30 tối.
Cuối đường có một cửa hàng vừa khai trương hôm nay, lẵng hoa chất đầy trước cửa, khi Lục Vãn đi ngang qua thì rút một đóa hoa cẩm chướng màu vàng cắm bên tai.
Dùng cửa kính như gương, cô ngắm nhìn mình một chút, rồi còn xoay một vòng.
Làm con gái thì mình cũng không tính là xấu đâu nhỉ.
Lúc này, các cửa hàng bên đường đều đóng cửa, con đường này không có đèn đường, ngược lại có một tấm bảng quảng cáo lớn cách đó hơn mười mét chiếu sáng khắp nơi.
Chỉ là dây điện của biển quảng cáo nối bị hở, cứ chớp tắt chớp tắt, lúc sáng lúc tối.
Lục Vãn ngẩng đầu nhìn minh tinh trên tấm bảng quảng cáo.
Thì ra... là bạn trai chung của các bạn nữ trong lớp cô, hằng ngày các cô gái đều nói đến anh ta, gì mà mua tạp chí, hàng đại diện, vật phẩm liên quan của anh ta, cả ngày đều chết mê chết mệt.
Nghe riết thì Lục Vãn cũng biết sơ yếu lý lịch của đối phương.
Lục Bất Du nổi tiếng khi còn trẻ, về nước vừa ra mắt công chúng đã vô cùng nổi tiếng, diễn xong bộ phim truyền hình đầu tiên bất ngờ trở thành lưu lượng*, đánh đâu thắng đó, bây giờ chẳng những thuộc nhóm lưu lượng hàng đầu, còn cầm giải thưởng dành cho diễn viên mới, hai năm liên tục được mời làm khách quý trong chương trình gặp nhau cuối năm.
*Lưu lượng chỉ giá trị thương nghiệp của một minh tinh, thể hiện minh tinh có nhiều fan hâm mộ, có giá trị rất cao.
Ngay cả khi dưới loại ánh sáng như trong phim kinh dị này, vậy mà mặt của người anh em này vẫn không bị hỏng.
Môi hồng răng trắng, dáng vẻ khá đẹp, chẳng trách lại hot đến mức cả huyện nhỏ này cũng có bảng quảng cáo.
Lục Vãn thu hồi tầm mắt, vùi đầu đi về phía trước.
Cô không phát hiện trong bóng tối nơi đèn của bảng quảng cáo chiếu không đến có một chàng trai trẻ đang đứng.
Chàng trai mím môi, tầm mắt vẫn dõi theo cô.
Anh ấy có gương mặt nhìn y đúc như người trên biển quảng cáo.