- Phan Cảnh Liêm !
Cô bất ngờ thốt lên tên anh giọng điệu mang vài phần vui vẻ . Còn anh thì mỉm cười nhẹ .
Chuyện là thế này , Phan Cảnh Liêm là anh họ và sống gần nhà của Giai Ân hơn hai người họ 1 tuổi . Anh rất hay sang nhà Ân chơi với lý do khá đơn giản phải để mắt đến cô khi ba mẹ Giai Ân đi vắng . Băng Tâm cũng hay đến nhà nàng chơi khi rảnh và gặp được anh . Thế nên ba người họ phải nói là rất thân .
Tuy nhiên , anh đã đem lòng yêu thầm cô và đã ngỏ lời nhưng lại bị cô từ chối . Cùng lúc đó anh ba mẹ bắt anh phải sang Ý du học rồi tiếp quản chi nhánh công ty . Trong lúc buồn bực vì bị từ chối tình cảm anh đồng ý sang đó luôn . Sau nửa năm thì Giai Ân cũng bị bắt sang đấy du học , tình cờ gặp được anh họ . Hai người họ cùng ở bên Ý nương tựa nhau . Dù sao đây cũng là nơi đất khách quê người có anh họ cũng bớt cô đơn hơn .
Lúc Giai Ân qua đây cũng có kể với anh về chuyện cô sắp kết hôn . Anh chỉ mỉm cười , nếu cô gặp người có thể làm cô hạnh phúc . Anh nguyện làm người ở phía sau bảo vệ cô .
Nhưng anh nghe được việc cô không hề hạnh phúc nên đã về đây ít ngày cùng Giai Ân . Thứ nhất là thăm ba mẹ xem họ có khỏe không . Thứ hai là muốn cô cùng anh rời khỏi đây ...
- Dạo này em khỏe chứ , cuộc sống hôn nhân có ổn không ? _ anh lên tiếng phá vỡ sự im lặng vui vẻ của cả ba
- Em khỏe , cuộc sống cũng rất .... ổn _ giọng nói của cô có phần ngập ngừng
Chính anh đang muốn biết cô sẽ trả lời như thế nào nhưng cô lại dấu . Thật sự anh càng muốn mang cô đi .
Cô ngừng một chút rồi lại nói tiếp :
- Anh và Giai Ân sẽ về bao lâu ? _ cô biết anh đã nhìn ra nên cố tình lảng tránh sang chủ đề khác
- Ngày kia anh lại sang bên đó rồi còn Giai Ân thì tùy con bé
Cô gật đầu coi như đã hiểu , không khí im lặng lại tiếp tục , chẳng ai nói gì . Giai Ân thấy vậy liền lên tiếng :
- Hai người ngồi đây nói chuyện nha , em vào phòng vệ sinh một lát . Mà hai người muốn uống hay ăn gì không em bảo phục vụ luôn .
- Cậu gọi cho tớ một đĩa bánh kem nhé , lúc nãy tớ đi vội quá nên không kịp ăn sáng
- Gọi cho anh một ly cà phê đen đá
Mỗi người gọi một thứ khiến Giai Ân bật cười , rõ ràng đây là quán cà phê tức nhiên đến đây để uống cà phê . Thế mà lại không ăn sáng , thật là ....
Giai Ân bước đi để lại không gian riêng cho hai người :
- Anh vẫn như lúc trước nhỉ ! Chỉ thích uống cà phê đen đá
- Sở thích thì không thể bỏ mà .
Cô cười nhẹ , họ kể về chuyện lúc trước có rất nhiều niềm vui và nỗi buồn :
- Em còn nhớ chuyện vào 3 năm trước mà cả ba vừa vui nhưng lại bị mắng không ?
- Em nhớ chứ
Lúc đó , ba người cùng nhau đi dạo và anh đề nghị đến một nơi rất là đẹp để cắm trại . Thế là dẫn nhau đi , đúng thật trên đó rất đẹp . Trời chẳng thương ba người , sau khi dựng trại xong trời đổ mưa tầm tã với lại lúc đi họ hấp tấp không hỏi ý kiến của ai .
Anh , Giai Ân đều không xin phép ba mẹ còn cô thì cũng không luôn . Dựng được hai cái lều thì cô và Giai Ân ở một chỗ , anh ở một chỗ để trời tạnh mưa thì bắt đầu dạo chơi . Mãi sau ba giờ đồng hồ mưa mới tạnh , họ cùng chạy nhảy khắp nơi .
Cả ba đã định là ở lại đây chơi qua đêm đến mai thì về nên ngoài mang lều trại còn mang đồ ăn các thứ ...
Cuộc hành trình chưa kết thúc ở đó , vì trời mới mưa xong nên cỏ xanh rất trơn khiến Băng Tâm bị trật chân phải dìu cô về lều .
Đến tối , trời rất nhiều sao ánh trăng sáng rọi xuống chỗ của họ . Họ ngồi ngắm sao , ăn trái cây và uống nước còn kể chuyện cho nhau nghe nữa . Nói thật lúc đó rất vui chứ có như bây giờ đâu mỗi người một hướng đâu .
Hôm sau , họ trở về nhà và bị mắng một trận tơi bời . Lúc đó vì vội đi nên chẳng ai nhớ đến là phải xin phép làm cho mọi người lo lắng và đi tìm khắp nơi ...
Nhưng mà như vậy cũng vui , đây đúng là một kỷ niệm đáng nhớ chẳng bao giờ quên được ...
Hai người cùng nhau trò chuyện rồi cười vui vẻ chẳng thèm để ý đến ai kia nhìn từ nãy . Mặt anh tối sầm lại tỏ vẻ tức giận . Anh cũng không biết tại sao lại tức giận .
Chẳng ai sai khiến anh tự mình đi đến bàn của cô đập tay xuống . Cảnh Liêm ngước mặt lên :
- Anh là ai ?
- Tôi mới phải hỏi anh là ai , ngồi đây vui vẻ với vợ của người khác mà không biết sự có mặt của chồng cô ấy sao ? Còn cô nữa , dám ra đây nɠɵạı ŧìиɧ à ? _ mặt anh đỏ bừng , tức tối
- Vợ ? Từ trước đến nay anh coi cậu ấy là vợ không . Còn nữa anh nɠɵạı ŧìиɧ được thì cậu ấy cũng nɠɵạı ŧìиɧ được , chưa kể anh còn dẫn cả tiểu tam về nhà . Anh được lời quá còn gì !
#Còn
#Na