- Cô ấy là người tôi yêu tên Liễu Thanh Nhi
Đoàng ! Câu nói anh thốt ra đối với cô khác gì sét đánh ngang tai . Môi cô mấp máy , giọng nói có phần run run :
- Anh có vợ rồi mà ? Sao ... sao lại .....
Chát ! Cô còn chưa nói hết câu mà anh đã đánh cô . Lực tát rất mạnh khiến cô chao đảo mà ngồi bệt xuống nền nhà lạnh lẽo . Một bên má cô đỏ ửng , đau rát in dấu tay của anh :
- Cô quên những lời trước đây tôi nói à ? Cô mãi mãi chỉ là vợ trên danh nghĩa .
Bác Lương liền chạy lại đỡ cô đứng lên :
- Cô mau vào dọn cơm đi
Giọng nói lạnh lẽo pha chút tức giận của anh phát ra . Cô không hề khóc , cô tự nhủ lòng sẽ không bao giờ khóc trước mặt anh .
Cô rời khỏi tay bác Lương bước đi loạng choạng để vào bếp , khi thấy mình đã khuất tầm nhìn của họ cô mới để những giọt nước mắt đọng ở khóe mắt rơi xuống .
Nhưng ngay sau đó cô lại kìm nén bởi bác Lương đang đi vào , cô cố gượng cười với bà . Cô sợ nếu yếu đuối thì sẽ không ai ở cạnh nên luôn cố gắng mạnh mẽ nhất có thể . Nồi canh đang sôi cô liền nhanh chóng lại cho nhỏ lửa . Bác Lương chỉ biết thở dài , bất lực rồi đi xếp chén đũa .
Đúng lúc đó , hai người họ cũng bước vào bàn ăn . Họ ôm eo , âu yếm nhau khiến cô cảm thấy ganh tị với cô gái đó . Tại sao anh không dành cho cô bất kì sự dịu dàng nào , dù chỉ là một chút thôi cũng được .
Chuông điện thoại của anh reo lên , anh nhanh chóng ra ngoài nghe . Sau khi bóng anh đã khuất cô ta liền đến gần cô :
- Em chào chị , em tên Thanh Nhi _ giọng nói õng ẹo của cô ta vang lên làm cho cô phát tởm .
Cô không trả lời mà cứ cặm cụi với món canh chua mà anh thích . Ả bắt đầu thấy tức giận khi thấy mình không được cô tôn trọng . Nhưng không làm được gì vì anh đang đi xuống đành dậm chân xuống nền nhà rồi đi đến ngồi vào bàn ăn .
Lúc anh xuống tới nơi cũng là lúc nồi canh của cô đã chín , múc ra bát rồi bưng đến bàn . Khoảng cách từ bếp đến bàn ăn không xa nhưng phải đi qua cô ta .
Đi gần đến bàn , cô ta đưa chân ra ngáng đường cô , cô ngã xuống nền nhà và tô canh trên tay cô rơi xuống đánh " Xoảng " ...
Cô ta hét lên vì bị canh nóng bắn vào người . Anh vội vã chạy lại bế cô ta ra phòng khách để xử lý vết thương . Trước khi đi anh còn nói :
- Nếu cô ấy bị bỏng nặng cô chết chắc với tôi
Lời nói lạnh lẽo như siết chặt con tim của cô . Anh không nhìn thấy hay cố tình không để ý , rằng canh nóng chút tất xuống chân cô . Bàn chân đang đau rát , đỏ hồng cả lên . Nhưng cô lại chẳng thấy đau vì nó không đau bằng tim cô .
Bác Lương liền chạy đến đỡ cô lên ghế , lấy thuốc bôi cho cô . Cô liền giật lấy hộp thuốc :
- Bác để con lên phòng tự bôi , bác dọn giúp con đống hỗn độn này ạ
Chưa để bà trả lời cô đã bước thấp bước cao đi lên phòng . Lúc qua phòng khách cô lén liếc nhìn đôi nam nữ đang quấn lấy nhau . Anh đang để cô ta ngồi trên đùi mình , ân cần thoa thuốc .
Cô không muốn nhìn nữa , nhanh chóng bước lên phòng . Sau khi đóng cửa phòng chuông điện thoại cô reo lên . Màn hình hiển thị tên " Giai Ân " .
Hít một hơi thật sâu cố gắng để giọng nói bình thường nhất có thể rồi mới bắt máy :
- Giai Ân !
- Tiểu Tâm , tớ về nước rồi . Ngày mai quán cũ 8h gặp nhau nhé _ cô nàng giọng vui vẻ như đón tết
- Ừ , mai tớ sẽ đến đúng giờ
Nói chuyện xong cô tắt máy , thực sự nghe được chuyện sắp được Giai Ân sau 2 năm du học . Chẳng là vào nửa năm thứ ba đại học , ba mẹ Giai Ân bắt cô đi du học , mặc dù không muốn cũng phải đi .
Đến nay đã 2 năm , giờ chỉ được về nước nghỉ ngơi chắc khoảng nửa tháng lại quay lại Ý .
Cô mệt mỏi , thân thể như bị rút cạn sức lực dựa vào tường rồi trượt dài xuống nền . Cô thu mình vào một góc hai tay ôm lấy chân . Cô khóc nức nở như mọi uất ức đều trút ra đến lúc cô ngủ quên luôn , thuốc cũng không thoa .
Khoảng 10 giờ đêm , sau khi đưa cô tình nhân bé nhỏ về anh bước lên lầu . Bỗng nghĩ ra lúc đổ canh cô cũng bị bỏng , anh di chuyển nhanh lên phòng .
Anh mở cửa , căn phòng không chút ánh sáng liền đến bật bóng đèn lên . Thân ảnh đang co ro ngủ gục dưới nền nhà lạnh lẽo , đầu dựa vào bức tường trắng xóa . Vết thương ở chân cô không bôi thuốc nên nó càng nặng .
Anh đi đến gần thấy trên mắt cô vẫn còn đọng lại vài giọt nước mắt .
- Cô ta khóc ư ? _ thanh âm nhẹ nhàng toát lên đủ cho chính anh nghe thấy . Quả thực từ trước đến giờ anh không để ý là cô có khóc không .
Có phải anh đã vô tâm làm tổn thương người phụ nữ này rất quá nhiều rồi không ?
Anh bế cô lên giường , thoa thuốc vào chân cô nhẹ nhất có thể để cô không bị thức giấc . Xong xuôi anh bước vào phòng tắm :
- Chị ... chị ... Tâm nhi nhớ chị !
#còn
#Na